Chương 33: Trận chung kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày thứ tư của đại hội Trâm Hoa, người xem cuộc chiến ngày càng nhiều hơn, rất nhiều là từ các môn phái vừa và nhỏ tới quan sát học hỏi. Cũng có cư dân chung quanh thích vô giúp vui, tới từ sớm để xem trận chung kết đặc sắc nhất này.

Ba cuộc tỷ thí trước đã đánh rớt tuyệt đại đa số đệ tử, nay chỉ còn lại bảy người, cộng thêm Ô Đồng may mắn rút trúng phiếu trống, tổng cộng là tám người, quyết phân thắng bại ở hai ngày cuối cùng này, tiến hành “trâm hoa”.

Sáng nay Toàn Cơ còn chưa ngủ tỉnh đã bị bọn người đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành ném ra khỏi phòng, nghe nói là đi sớm một chút mới giành được vị trí tốt, bằng không chen chúc phía sau biển người, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Muội buồn ngủ quá..." Toàn Cơ ngồi ở vị trí nghe nói là "Tuyệt hảo!” kỳ thật là tại phía trước mấy tảng đá, mấy người bọn họ ngồi lên trên, vừa thoải mái vừa cao. Nàng ngáp xong một cái, thân thể liền bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã trái ngã phải, đụng một chút vào người Đỗ Mẫn Hành, mắt thấy lại muốn ngủ.

“Lúc này tốt xấu gì muội cũng phải tỉnh lại một chút đi." Đỗ Mẫn Hành cười khổ, "Phía trên có đệ tử Thiểu Dương chúng ta nha, muội cũng phải vì bọn họ mà cổ động mới đúng."

Toàn Cơ dụi dụi mắt, miễn cưỡng ngồi thẳng người, chợt phát hiện có chút không thích hợp. Nàng nhìn hai bên một chút, đại sư huynh, nhị sư huynh, còn có lục sư huynh mấy người bọn họ đều ngồi trên tảng đá, chỉ độc Linh Lung là không thấy bóng dáng.

"Linh Lung đâu ? Tỷ ấy chạy đâu rồi ?" Nàng nhịn không được hỏi, Linh Lung chính là vẫn ngóng trông đến xem trận chung kết mà.

Nàng không đề cập tới tên này thì hoàn hảo, nhắc tới, mặt Chung Mẫn Ngôn liền như trái khổ qua, thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu.

Đỗ Mẫn Hành nhỏ giọng nói: "Có phải ngày hôm qua các muội đã cãi nhau không ? Buổi sáng lúc huynh và Mẫn Ngôn đi gọi muội ấy, thiếu chút nữa bị muội ấy tưới nước đầy mình, một chữ cũng không nói liền đóng cửa, có kêu như thế nào cũng không ra."

Chẳng lẽ còn vì chuyện hôm qua ? Toàn Cơ cũng nhịn không được muốn thở dài, nói nhỏ: "Muội đi gọi tỷ ấy."

Chung Mẫn Ngôn thấy nàng nhảy xuống tảng đá, cũng vội vàng đuổi theo, "Ta cũng đi !"

Đỗ Mẫn Hành dù sao tuổi tác cũng lớn hơn một chút, đã nhiều ngày cũng coi như nhìn ra chút manh mối, lập tức một phen kéo lấy hắn, "Mẫn Ngôn thì không nên đi, ngồi xuống."

Chung Mẫn Ngôn không dám làm trái lời đại sư huynh, đành phải không cam lòng ngồi lại.

Lại nói Toàn Cơ khó khăn xuyên qua đám người, đến trước cửa phòng Linh Lung. Đã thấy trên mặt đất trước cửa phòng nàng ướt sũng, cửa đóng kín, lời đại sư huynh nói quả nhiên không phải là giả.

Nàng than nhỏ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng gõ cửa, "Linh Lung, là muội. Mở cửa đi."

Một hồi lâu sau, thanh âm của Linh Lung mới truyền tới, "Muội đừng quản ta ! Đi đi !"

Toàn Cơ thở dài: "Tỷ rốt cuộc vì sao lại tức giận nha... Có phải… không muốn muội đến đỉnh Tiểu Dương hay không ?"

Linh Lung buồn bực nửa ngày, mới khóc nói: "Ai nói ta tức giận ! Ta mới không ! Dù sao... Dù sao muội chính là không muốn ở cùng với ta, muốn rời khỏi ta ! Muội đi kệ muội ! Đừng quản ta !"

Ai nói nàng trẻ con chứ ? Linh Lung rõ ràng càng trẻ con hơn !

Toàn Cơ đẩy cửa, bên trong khóa trái, đẩy không ra. Nàng đành phải ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay thu vào trong tay áo, chậm rì rì nói: "Muội không phải không muốn ở đây cùng với tỷ. Nhưng là phụ thân không thích muội ở lại đỉnh Thiểu Dương, cha nhìn thấy muội liền tức giận, muội nhìn thấy cha cũng sợ hãi, như vậy cũng không ý nghĩa gì. Linh Lung, muội không giống tỷ, muội đối với kiếm pháp này, võ công này, một chút cũng không có hứng thú. Tỷ nói, một vị chưởng môn của Thiểu Dương phái, là tên tuổi hàng đầu, lại có muội một cô con gái vô dụng như vậy, phụ thân không thấy bẽ mặt, chính muội cũng khó mà chịu nổi. Chi bằng đến đỉnh Tiểu Dương, cha không thấy muội, muội cũng không thấy cha, như vậy sẽ dễ chịu hơn."

"Vậy muội tại sao phải chán ghét học kiếm pháp võ công? Nếu muội sợ học không tốt, tỷ có thể dạy muội nha! Cẩn thận dạy muội từ đầu luôn ! Muội không cần phải đi mà !"

Linh Lung khóc lớn lên.

Toàn Cơ mấp máy môi, lười biếng tựa vào trên cửa.

Ánh nắng ban mai phá vỡ tầng mây, vạn đạo vàng rực dừng ở đỉnh núi. Mây mù trắng xóa, vô biên vô hạn, một vòng rồi lại một vòng, một cụm tiếp nối một cụm, thảnh thơi lượn lờ trên đỉnh núi, cũng không ai biết chúng muốn trôi về đâu, đến khi nào mới có thể mệt mỏi mà dừng lại hành trình.

Có lẽ chính chúng cũng không biết mình muốn đi đâu, muốn cái gì. Chúng không có cội rễ, cô độc, tự do tự tại, nhưng cũng rất trống trải.

Nàng nhớ rõ có lần nghe lén phụ thân và mẹ nói chuyện, nói về hai tỷ muội các nàng. Đối với Linh Lung tự nhiên là khen không dứt miệng, nhưng lúc nhắc tới nàng, hai người chỉ có thở dài.

Nàng vô duyên vô cớ bỗng nhiên thành một khối sỉ nhục như vậy.

Vì sao không chịu tu hành chứ?

Rất nhiều người đã từng hỏi nàng vấn đề này. Nàng cũng vĩnh viễn không có câu trả lời, có thể ở trong tiềm thức của nàng, loại tu hành này căn bản là không có ý nghĩa. Người chính là người, tiên chính là tiên, luân hồi khác nhau, chúng sinh khác nhau, không có tốt xấu cao thấp. Bọn họ sống như vậy cả đời, kết quả trong hồi ức toàn bộ chỉ có hai chữ tu tiên, đều lãng phí kiếp người.

Chử Toàn Cơ, muội quả thực là kẻ vô lương tâm, đại sư huynh có lần bị nàng làm cho tức giận vô cùng, bất đắc dĩ phun ra câu này.

"Toàn Cơ... Làm sao muội lại không nói gì nữa ?" Linh Lung ở trong phòng rụt rè hỏi.

Nàng sợ run một hồi, mới nói: "Linh Lung, muội đã bái sư rồi, nhất định sẽ đi đến đỉnh Tiểu Dương. Cho nên những ngày muội ở lại Thiểu Dương cũng không còn nhiều nữa, tỷ không muốn ở cùng muội trong mấy ngày cuối này sao ?"

Trong phòng không có tiếng động.

Nàng thầm than một tiếng, đứng dậy muốn đi, đi chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng cửa phòng vang lên, có người chạy vội ra, gắt gao nhào lên lưng nàng, vừa khóc vừa nói : "Được thôi ! Tỷ ở cùng muội, tỷ ở cùng muội ! Mỗi lần đều là như vậy, trong lòng muội cho tới bây giờ đều không có tỷ !"

Toàn Cơ cầm tay nàng, ôn nhu nói: "Vậy đừng khóc nữa, tỷ khóc lên khó coi muốn chết. Không phải muốn đi xem trận chung kết sao ? Lúc này nhất định đã bắt đầu rồi, bỏ lỡ phần đặc sắc, về sau tỷ cũng đừng oán trách nha."

Bàn tay hung hăng đánh nàng một chút, tiếp theo liền rụt lại. Toàn Cơ cười dài quay đầu, chỉ thấy Linh Lung dụi dụi mắt, hai con mắt đều sưng giống như quả đào, cũng không biết tỷ ấy đã khóc bao lâu rồi nữa. Nàng một bên dụi, lại vẫn không quên oán hận nói: "Muội khóc lên mới là khó coi muốn chết ! Nha đầu hư hỏng ! Người khác đối với ta đều là lời hay ý đẹp, còn muội lại khi dễ ta !"

Toàn Cơ cười hì hì, bắt lấy tay nàng, lắc lắc: "Đừng nói nhiều như vậy ! Đi nhanh đi ! Lục sư huynh gấp đến độ tóc đều bạc trắng cả rồi."

Linh Lung vênh vênh váo váo ngẩng cao đầu, hừ nói: "Hắn gấp có quan hệ gì với tỷ chứ! Gấp chết hắn mới tốt !"

Toàn Cơ không có ý kiến, cong cong khóe môi.

Khi Toàn Cơ cuối cùng cũng đưa Linh Lung đến nơi, hai trận tỷ thí cũng đã xong từ sớm rồi. Người người tấp nập đang xem cuộc chiến, âm thanh ồn ào náo động rung trời, nói vậy vừa rồi nhất định có rất nhiều phấn khích.

"Không có việc gì, còn hai trận nữa mà." Toàn Cơ thấy Linh Lung mím môi, hận không tới sớm một chút, không khỏi an ủi nàng ấy.

"Toàn Cơ ! Linh Lung ! Bên này bên này !" Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác mắt sắc, sớm nhìn thấy hai người họ, vội vàng ra hiệu cho họ lại gần.

Chung Mẫn Ngôn vừa thấy Linh Lung rốt cuộc cũng chịu tới, vội vàng cuống quít nhảy xuống đón nàng, lại bị nàng liếc mắt một cái nghẹn trở về.

"Ai bảo các huynh mới sáng sớm đã lôi kéo người ta !" Linh Lung vừa ngồi xuống liền tinh lực mười phần nã pháo, "Chính là đang mơ đẹp, cũng bị cắt ngang !"

Chung Mẫn Ngôn cười nói : "Muội thì mơ được cái gì đẹp chứ ? Chẳng lẽ là mơ thấy muội thân thiết với Mẫn Ngôn đại ca ?"

Linh Lung xì hắn một cái, tựa hờn tựa hỉ, "Ai thèm mơ thấy huynh, tưởng bở ! Ta là mơ thấy Toàn Cơ ! Ta và muội ấy đến đỉnh Tiểu Dương, vui sướng đến nói không nên lời luôn à."

Chung Mẫn Ngôn trêu ghẹo: "Hai người các muội thì có cái gì mà vui sướng được, cộng thêm tiểu gia ta, mới gọi là thêu hoa trên gấm !"

Linh Lung thổi mạnh vào mặt hắn, nói hắn không biết xấu hổ. Cứ cười nói như vậy, cuối cùng đã hóa giải hết mâu thuẫn lúc trước.

Đỗ Mẫn Hành cười nói: "Thật là có tinh thần, còn nói gì mà dậy không nổi. Nói nhỏ chút, trận thứ ba sắp bắt đầu rồi."

Vừa dứt lời, lại nghe tiếng kèn đồng loạt vang lên ở bốn phương, trận tỷ thí thứ ba sắp bắt đầu. Linh Lung đang nghiêng đầu qua xem đến tột cùng là người nào lên đấu trường, chợt thấy hai đạo thân ảnh một đỏ một trắng đồng loạt nhảy lên lôi đài, đỏ như liệt hỏa, trắng như tuyết tan, quả thật cực kỳ bắt mắt.

Dưới đài tiếng mọi người trầm trồ khen ngợi vang dội, thì ra trận này có Ngọc Trữ và Phiên Phiên.

Phiên Phiên và Ngọc Trữ là hai môn sinh mà Đông Phương Thanh Kỳ đắc ý nhất Phù Ngọc đảo, từ sáu tuổi đã tu hành công phu song kiếm hợp bích, cho tới hai mươi mấy tuổi, ăn ngủ nghỉ cơ hồ đều ở cùng nhau, ngay cả tính nết cũng gần giống nhau, cho nên mới có thể tâm linh tương thông, khiến công phu song kiếm hợp bích xuất thần nhập hóa.

Trước đây Toàn Cơ cũng từng nghe nói đến tên hai người này, nhưng khoảng cách tương đối gần như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Người mặc đồ trắng là Ngọc Trữ, vóc người hơi thấp một chút, tóc được búi lệch, ánh mắt trong trẻo lãnh đạm, khuôn mặt tú lệ, càng ngạc nhiên hơn chính là thanh bảo kiếm trong tay nàng ấy, dài chừng ba thước, từ chuôi kiếm đến vỏ kiếm toàn thân đều là màu trắng như tuyết, không biết là do loại vật liệu nào chế thành.

Toàn Cơ vẫn cảm thấy nữ tử mặc đồ trắng nhìn rất đẹp, không chỉ nhẹ nhàng khoan khoái, hơn nữa còn phiêu dật. Giờ phút này, thấy Ngọc Trữ đứng ở trên trận đấu, y phục bay múa phần phật theo gió, tiêu sái động lòng người nói không nên lời, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.

Phiên Phiên là nam tử cao gầy mặc áo đỏ đứng bên cạnh, tuy rằng dung mạo không khiến người ta kinh diễm, nhưng lại có một đôi mắt đẹp, đen láy linh động, cộng thêm một tia anh khí, hơn nữa áo đỏ tóc đen, tạo nên một loại khí tức nam tử quyến rũ khác biệt. Kiếm trong tay hắn hơi thô một chút, kiểu dáng giống như của Ngọc Trữ, chẳng qua cả vật thể đỏ tươi, quả thực giống như kiếm mới từ trong lò lấy ra.

"Tỷ nghĩ là sẽ thú vị lắm đây..." Linh Lung nhìn chằm chằm Phiên Phiên hồi lâu, quay đầu kề tai nói nhỏ với Chung Mẫn Ngôn, "Thì ra còn không bằng Tiểu Lục Tử nhà chúng ta ! Tiểu Lục Tử, lần khác huynh cũng mặc một đồ đỏ, cũng đổi vỏ kiếm chuôi kiếm thành màu đỏ, tất nhiên còn đẹp hơn hắn."

Chung Mẫn Ngôn nhịn không được bật cười, nghiêm trang gật đầu: "Vậy muội cũng mặc áo trắng phối kiếm trắng đi, hai ta đến song kiếm hợp bích, làm Phiên Phiên và Ngọc Trữ của Thiếu Dương phái."

Linh Lung cười đánh hắn vài cái, "Huynh thì biết cái gì là song kiếm hợp bích sao ! Người ta là tu luyện từ nhỏ đó nha !"

Vừa mới dứt lời, lại nghe phía dưới nổi lên tiếng hoan hô, là đối thủ trong cuộc tỷ thí này với Phiên Phiên cùng Ngọc Trữ lên đài.

"A! Là Đoan Chính sư huynh !" Linh Lung chỉ vào thiếu niên có khuôn mặt phúc hậu phía trên kia hưng phấn kêu to, "Đoan Chính sư huynh ! Thì ra huynh ấy lại lợi hại như vậy !"

Lập tức mọi người cuối cùng cũng mặc kệ Phiên Phiên Ngọc Trữ có đẹp hay không, liền dùng hết sức hò hét cổ động. Đoan Chính tựa hồ nghe thấy thanh âm của đồng môn mình, quay đầu về phía này khẽ mỉm cười, dẫn tới càng nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi.

"Thiếu Dương phái chúng ta trừ huynh ấy ra có còn ai nữa không vậy ?" Linh Lung hỏi.

Đỗ Mẫn Hành nghĩ nghĩ, "Lần này là các sư huynh chữ Đoan tham gia, ba lần tỷ thí trước đã bị đào thải hơn phân nửa, còn có Đoan Tuệ sư huynh tối hôm qua bị đau bụng, không thể tiếp tục tỷ thí, còn lại cũng chỉ có hai sư huynh Đoan Chính và Đoan Minh."

Linh Lung vừa nghe chỉ còn lại hai người, không khỏi dẩu môi nói : "Những sư huynh này quá vô dụng rồi, chỉ còn lại có hai người !"

Trần Mẫn Giác cười xen vào: "Tiểu sư muội, không thể nói như vậy được. Muội xem trong số sáu mươi đệ tử lúc trước dự thi, đệ tử Hiên Viên phái đều bị đào thải hết, Phù Ngọc đảo cũng chỉ còn lại Phiên Phiên và Ngọc Trữ, Thiếu Dương phái chúng ta có thể lưu lại hai người, đã là xuất chúng rồi ! Huống chi Đoan Minh sư huynh mới vừa rồi đã thắng đệ tử Điểm Tình cốc, là một trong tứ cường rồi đó !"

Linh Lung thế này mới hơi thư thái chút.

Lần tỷ thí này, người phán quyết là phó cung chủ Ly Trạch cung, ông ấy vẫn giống như lần gặp trước, lười biếng tựa vào trên ghế, cứ như người không xương vậy, tất cả mọi người đều dõi theo cây quạt lông chim trong tay ông, chỉ đợi ông vung lên hạ xuống, trận tỷ thí mới có thể bắt đầu.

Lại thấy ông không chút hoang mang, trước quạt hai cái mới cười nói: "Tỷ thí còn chưa bắt đầu, đừng giương cung bạt kiếm sớm như vậy, nhớ kỹ, đây là thi đấu giao hữu, nếu dùng tiên pháp, phù chú vượt quá giới hạn, ta biết sẽ tức giận lắm đó nha !"

Nói vừa xong, cây quạt kia liền hạ xuống, tất cả mọi người không kịp phản ứng. Phiên Phiên và Ngọc Trữ, còn có Đoan Chính cũng sửng sốt một chút, thế này mới ôm quyền hành lễ, triển khai tư thế.

Chung Mẫn Ngôn thấy Đoan Chính sư huynh xuất ra là chiêu thức mở đầu của Huyền Minh quyền, không khỏi hỏi: "Đoan Chính sư huynh không có vũ khí sao ? Tay không đối phó với hai thanh kiếm, quả thực sẽ khó khăn đây !"

Đỗ Mẫn Hành lắc lắc đầu, kỳ thật hắn cũng không biết Đoan Chính dùng vũ khí gì.

Linh Lung ở một bên bỗng nhiên kêu lên sợ hãi một tiếng: "A ! Mau nhìn kìa !"

Mọi người đồng loạt nhìn lại, đã thấy Phiên Phiên và Ngọc Trữ hai người rút kiếm nơi tay, song kiếm chồng lên nhau, làm dấu hình chữ thập. Hai người đó đứng mặt đối mặt, một đỏ một trắng, quần áo phần phật vũ động, thật đẹp mắt làm sao.

Ba người hai mặt, giằng co lẫn nhau, thật lâu sau, đều vẫn không nhúc nhích.

Linh Lung đợi nửa ngày, cũng không thấy bọn họ ra chiêu, thấp giọng nói: "Bọn họ như thế nào bất động a?"

Đỗ Mẫn Hành vẫn là chỉ có lắc đầu, hắn tự nhiên cũng không biết.

Lại qua không biết bao lâu, bọn họ vẫn là bất động, mọi người dưới đài đang xem cuộc chiến đều nôn nóng, nhao nhao phát ra tiếng ồn ào kinh ngạc. Phó cung chủ kia phe phẩy cây quạt, cười nói: "Đừng vội đừng vội, yên lặng yên lặng."

Tiếng nói vừa dứt, đã thấy ba người đồng loạt hành động, giống như ba đạo tia chớp, nhất tề xuất phát, va chạm trong không trung, vừa chạm vừa lui, không một ai thấy rõ rốt cuộc bọn họ đã làm động tác gì. Nhưng thấy một góc tay áo của Đoan Chính bị cắt đứt, dưới vạt áo Ngọc Trữ có nhiều thêm một dấu chân.

"Oa, đây là chuyện gì !" Linh Lung kêu, "Căn bản là không thấy rõ nha !"

Không có người nào trả lời nàng, bởi vì tất cả mọi người cũng không thấy rõ giống như nàng vậy.

Vì thế Toàn Cơ rất hảo tâm giải thích: "Là như vầy, Đoan Chính sư huynh vốn muốn mượn thế chém giết của thanh kiếm trong tay Ngọc Trữ, lại bị Phiên Phiên ngăn trở, một kiếm chém tới mặt. Huynh ấy vì né tránh một kiếm kia, liền dùng tay áo ứng phó, vì thế tay áo của huynh ấy bị cắt đứt. Ngọc Trữ tiếp theo liền tiến lên muốn đâm, lại bị huynh ấy hóa giải chiêu thức, còn bị đạp cho một cước."

Nói xong, nàng nháy mắt mấy cái, thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, lại ngoan ngoãn nói: "Chính là như vậy."

Linh Lung lắp bắp nói: "Toàn, Toàn Cơ, muội... Muội có thể thấy rõ ?"

Nàng gật đầu, "Có thể nha, động tác cũng không nhanh mà."

Linh Lung im lặng.

Chung Mẫn Ngôn "Xì" một tiếng, "Đừng nghe tiểu nha đầu này nói lung tung, nàng làm sao có thể thấy rõ ! Ngay cả đại sư huynh cũng không thấy rõ mà !"

Ta quả thật có thể thấy rõ a... Toàn Cơ tự biện giải trong bụng một câu, bất quá, nàng lười không nói ra.

Đây là lần đầu giao thủ, hai bên đều có một chút hiểu biết về thực lực mỗi người. Đại khái có thể biết Đoan Chính không giống những đối thủ có thể dễ dàng bị đánh bại trước kia, trên mặt Phiên Phiên Ngọc Trữ hai người đều nhiều hơn một tia thần sắc ngưng trọng, bỗng nhiên thu kiếm lại, nhất tề xoay người, nhưng hình như lại giống như đã tập luyện từ trước, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, đồng thời lui về phía sau mấy bước.

Đoan Chính lại không để cho bọn họ có thời gian tạm nghỉ, sải một bước rộng xông lên phía trước, thân mình hơi nghiêng, khéo léo tránh thoát thế kiếm Phiên Phiên nghiêng người đâm tới, tiếp theo sau cổ tay vừa nhấc, cư nhiên còn muốn đoạt lấy kiếm của Ngọc Trữ. Lần này cô nàng đã có chuẩn bị, làm sao để hắn có thể đến gần mình, lúc này lui về phía sau, tránh thoát một chiêu cầm nã thủ, bên kia kiếm Phiên Phiên lại đã đưa đến mặt, khiến cho hắn không thể không lui.

Dưới đài mọi người làm sao có thể thấy rõ bọn họ đến tột cùng có cái chiêu thức cụ thể gì, chỉ thấy bóng đen của Đoan Chính ở giữa hai bóng dáng một đỏ một trắng kia mà xuyên qua xuyên lại, giống như xảo yến, thường vừa chạm vừa lui. Bóng đỏ kia nhanh nhẹn cương ngạnh, phảng phất ám dạ ma mị, để ý đến những nơi đối phương không chú ý rồi tiến vào, ống tay áo giương động, kiếm quang ẩn náu ở giữa, quả nhiên là trong bông có kim, trong tĩnh có động. Bóng trắng phiêu dật kia khẽ giương lên, khinh công tuyệt hảo, quay tròn quanh Đoan Chính, ánh kiếm bao phủ quanh thân, tựa như Kim Chung Tráo, Hoa Trung Thứ.

Một đỏ một trắng, tiến thoái tinh tế, trái phải đan xen, bồng bềnh tựa như đôi hồ điệp, quả như những gì người ta nói, đẹp mắt cực kỳ. Tuy rằng không thấy rõ bọn họ rốt cuộc đang làm gì... Ách, cũng coi như có một chút tiếc nuối đi.

"Rốt cuộc là ai chiếm thế thượng phong vậy hả ?" Linh Lung căn bản không thấy rõ động tác cụ thể, gấp đến độ kêu lên.

Bọn người Đỗ Mẫn Hành chỉ có yên lặng lắc đầu. Toàn Cơ nói nhỏ: "Là Đoan Chính sư huynh chiếm thượng phong đó, huynh ấy sắp đoạt lấy kiếm của Ngọc Trữ đấy. Này.."

Tay nàng vừa chỉ, quả nhiên thấy Đoan Chính thối lui vài bước, trong tay nắm chặt một thanh bảo kiếm toàn thân trắng muốt tỏa sáng lấp lánh, vững vàng cầm lấy thanh kiếm, còn đối diện là Ngọc Trữ với sắc mặt cổ quái, trên cổ tay đỏ sẫm một mảnh, chắc hẳn là bị hắn đả thương rồi.

Mọi người đều ồ lên.

"Đoan Chính sư huynh!" Phía dưới, thanh âm reo hò của đệ tử Thiếu Dương phái vang dậy trùng điệp, Linh Lung lại ở trên đỉnh tảng đá lớn gọi tới gọi lui, suýt nữa ngã chúi xuống.

Phiên Phiên vừa thấy cộng sự bị thương ở cổ tay, lập tức thu kiếm, nhìn nhìn vết thương trên tay nàng, mới hỏi : "Sao rồi, có thương tổn gân cốt không ?"

Sắc mặt Ngọc Trữ tái nhợt, yên lặng nhìn Đoan Chính, giống như hắn là yêu ma gì đó, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Không có. Chỉ là... hai ba ngày không thể cầm kiếm."

Phiên Phiên "Vút" một tiếng, thu hồi vỏ kiếm, vừa chắp tay vừa cất cao giọng nói với Đoan Chính: "Công phu của thế huynh thật tốt, hai người bọn ta cam bái hạ phong."

Lời vừa nói ra, chứng minh cuộc tỷ thí này Đoan Chính thắng, trong tứ cường lại có thêm người Thiếu Dương phái. Tiếng hoan hô của đệ tử Thiểu Dương ở phía dưới cơ hồ muốn vỡ tung cả bầu trời.

Đoan Chính khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng linh hoạt đùa giỡn cây kiếm trong tay một chút, bạch quang hỗn loạn, tiếp theo "Vèo" một tiếng, nhẹ nhàng ném về phía Ngọc Trữ đối diện. Nàng nâng tay tiếp, thần sắc phức tạp, làn môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.

Đoan Chính trầm giọng nói: "Đại hội Trâm Hoa lần trước, Đoan Chính bất tài, bại bởi nhị vị. Lần này được nhị vị nhường cho, Đoan Chính đã cướp công rồi."

Nói xong hắn xoay người, hướng về phía huynh đệ đồng môn Thiểu Dương đang reo hò phía dưới đài, chắp tay, trên gương mặt phúc hậu tràn đầy tươi cười.

"Đây mới gọi là nở mày nở mặt !" Chung Mẫn Ngôn kích động mặt đều đỏ lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net