CHƯƠNG 2.2: Buổi gặp gỡ đầu tiên
Nơi tập trung nằm ở vùng ngoại ô, khiến cho chuyến xe buýt hàng ngày bỗng kéo dài kinh khủng, thời gian như chẳng chịu trôi qua vậy. Anh luôn có thói quen ngồi gần cửa sổ để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, không phải anh yêu cảnh vật hay thiên nhiên mà điều đó chỉ đơn giản khiến anh không cảm thấy bất an, anh có thể biết mình đang đi đâu, ở đoạn nào của con đường và biết được khi nào sẽ đến đích, chỉ đơn giản là vậy thôi. Quãng đường dài ấy cuối cùng đã kết thúc, chiếc xe buýt dừng lại ở một con đường hoang vu, vắng vẻ, xung quanh chỉ toàn một đống cỏ dại lưa thưa trên mặt đất khô cằn. Đối lập với sự hoang vu xung quanh thì lại xuất hiện một tòa nhà khá cao và cổ kính, không biết tòa nhà đó có tên là gì nhưng theo tờ giấy báo nhập ngũ thì địa điểm tập trung là ở bãi đất trống sau tòa nhà này. Bên tay phải của tòa nhà có một con đường mòn dẫn ra đằng sau, Adam men theo con đường ấy để đến được nơi tập trung. Bãi đất này rộng hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, đã có kha khá người đã đứng chờ ở đó cùng với người nhà, phía xa xa còn có một hàng xe Limosine màu đen trông khá cũ kĩ, còn có những sĩ quan đang khoác lên mình những bộ quân phục tươm tấp, phẳng phiu cầm trên tay bảng danh sách phân chia từng đơn vị, ai ai cũng có vẻ bận rộn nhỉ những kẻ chỉ đến một mình như anh đây trông thật lập dị.
Trong lúc đang đi xung quanh để ổn định vị trí, bỗng có một gương mặt quen thuộc lượt nhanh qua Adam, như có một luồng điện chạy qua cơ thể, theo phản xạ Adam liền lập tức quay người lại nhưng đã lỡ một nhịp rồi, bóng dáng quen thuộc ấy đã hòa vào dòng người rồi biến đi mất, không để lại một dấu vết. Kì lạ thật đấy, sao lại có thể nói là quen thuộc chứ, kể từ khi anh tỏ tình xong, tin đồn đã lan ra khắp trường, tại ngôi trường nam sinh ấy có một thằng gay, bạn bè thân thiết tất cả đều quay lưng tẩy chay, đánh đập, bắt nạt anh, đâu còn ai quen thuộc nữa đâu, tất cả đều xa lạ rồi. Adam nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực ấy, tập trung vào chiếc loa thông báo hướng dẫn cho các tân binh. Sau hơn 1 tiếng xếp hàng, sắp xếp tên từng người vào mỗi đơn vị, tôi được phân vào đơn vị C ở phía Nam và sĩ quan quản lý nhóm của tôi là sĩ quan David.
Chạm mắt nhau rồi, Adam ngượng muốn chết, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui vào thôi, sao lại vô duyên vô cớ nhìn ngắm người khác như vậy chứ. Vì quá bối rối không biết làm thế nào, Adam lại ngẩng mặt lên và bắt gặp nụ cười của sĩ quan dành cho mình. Anh không thể tin được, nụ cười ấm áp như ánh hoàng hôn trên biển, ánh mắt xanh thẳm hơn cả bầu trời ngày hôm nay, tất cả đều đang hướng về anh. Đôi môi xinh xắn ấy như đang nói một điều gì đó, chết tiệt, mọi người xung quanh ồn quá, anh không thể nghe thấy được, sĩ quan đã muốn nói điều gì với anh vậy.
Buổi tập trung kết thúc trong sự thương nhớ của người nhà dành cho những người lính, họ cứ thế đu bám theo chiếc xe để nói những lời tạm biệt cuối cùng dành cho người con đi lính 3 năm sau mới quay trở về. Thật ghen tị làm sao, anh cũng muốn bố mẹ và em gái anh ở đây để chào tạm biệt anh, bọn họ thật sướng đến nhường nào. Adam lại không còn tâm trí để tâm đến bọn họ nữa, anh đang bắt đầu nhớ lại khẩu hình miệng của sĩ quan David, anh muốn biết sĩ quan đã nói điều gì với mình. Con đường phía bên ngoài cửa sổ ngày càng trở nên xa lạ, khác với con người của anh, giờ đây anh không biết mình đang đi đâu, không biết khi nào sẽ đến nơi, chỉ biết ngồi cạnh khung cửa sổ ủ rũ suốt cả chặng đường nhưng có một thứ đã giúp anh giết thời gian khi đi đường, đó chính là lời nói của sĩ quan David, à đâu, giờ anh sắp trở thành binh nhất rồi, phải gọi là trung úy David thì mới đúng. Adam cứ vậy mà vò đầu bứt tóc suốt quãng đường đi, khao khát bằng được phải tìm thấy câu trả lời. Vì vốn dĩ không quen biết nên việc đoán khẩu hình miệng của một người xa lạ là một điều rất khó khăn rồi, huống chi câu nói của trung úy David có vẻ dài hơn một chút so với một lời làm quen đơn thuần. Cuối cùng, Adam khựng lại, anh đã đoán ra được đó là gì rồi:
"Chào mừng cậu, binh nhất Adam"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net