Lưu ly toái - Đào Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ly toái

Tác giả: Đào Yêu

Editor: Summerbreeze

Đệ nhất chương

Lúc sinh thời, thật ra rất nhiều người muốn hỏi ta, bằng trí thông minh của mình, vị trí Thừa tường của Đại Đồng vương triều này đương nhiên là dành cho ta, vậy vì sao ta lại vì người kia mà cởi y phục, trở thành “nữ nhân” của hắn? Duy nhất không hỏi nguyên nhân, đó là con trai của ta, Thiển Ly.

Sau khi ta chết, có rất nhiều người nói rằng ta đáng đời.  Ai nấy đều nói ta mị chủ, nói ta phản quốc, cô phụ quyền lực mà hắn giao cho ta. Duy nhất khổ sở cho ta, có lẽ chỉ có Thiển Ly.

Thiển Ly là đứa nhỏ ngoan, thông minh mà lãnh đạm. Nếu muốn biết trong đời này chuyện gì làm ta vui vẻ nhất, đó chính là sinh ra nó. Ta cũng biết, sau khi ta chết, cuộc sống của nó sẽ đi theo hướng khác, nhưng ta cũng không lo lắng. Nó không giống kẻ tâm thần như ta, sự mạnh mẽ cùng trí tuệ của nó đủ để nó sống dễ dàng hơn so với ta.

Thiển Ly là đứa con duy nhất của ta, ta đem tất cả những gì mình biết dạy cho nó, duy nhất không để lại cho nó dòng họ. Hắn từng hỏi ta vì sao, ta chỉ mỉm cười có lệ, không cho hắn biết, bởi vì, ta cảm thấy ta thực bẩn.

Đúng vậy, ta rất dơ bẩn. Tuy rằng ta xuất thân từ dòng họ quan lại được nhiều thế hệ đế vương sủng ái, nhưng từ lúc nhỏ ta đã biết rằng tất cả vinh hoa phú quý đều chẳng thế nào che giấu được dơ bẩn. Được xưng là đại gia tộc có quan hệ chặt chẽ với hoàng gia, tất cả vinh quang của nó, không chỉ đến từ trí tuệ của lịch đại con cháu, mà còn đến từ thân thể của lịch đại con cháu.

Xa không nói, riêng người được ta gọi là “Phụ thân”, ở trên thân thể liền có quan hệ mật thiết cùng hoàng gia. Trong nhà của ta có một căn phòng bí mật, đó là nơi mà tiên  hoàng dừng chân khi ra khỏi cung vào ban đêm.

Nếu ngươi từng chính mắt nhìn thấy người thân nhất của ngươi cùng người ngươi tôn kính nhất cùng diễn trò vật lộn khó coi, ngươi sẽ biết, đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói, tuổi thơ của nó đã chấm dứt trong thác loạn cực độ.

Ta nhìn không rõ biểu tình của người trên giường là vui sướng hay thống khổ. Lại càng không hiểu vì sao phụ thân luôn lạnh lùng, tiêu sái lại như thế nào mà có thể ở trong ngực nam nhân vặn vẹo rên rỉ như một dâm phụ. Nhưng mà y cùng người trên thân y đã cùng nhau liên thủ đánh vỡ hình tượng thánh hiền mà ta đã xây dựng trong lòng bấy nay. Trong một thời gian dài, trong lòng của ta chỉ có oán hận. Hận ta, vì sao lại sinh ra trong một cái gia đình như thế này. Hận người thân, vì sao lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy, càng hận, là hoàng đế suốt ngày làm ra vẻ đạo mạo kia, không ngờ đằng sau lại bại đức như thế. Ta nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của “hắn”, không chừng ta đã một kiếm kết liễu chính mình.

Đó là ở khu vực săn bắn của hoàng gia. Năm đó, ta sắp mười hai tuổi. Phụ thân cho rằng con trai của y hẳn là đã đến tuổi xuất môn học thêm kiến thức. Hay nói cách khác, người thừa kế này đã đến lúc lên sân khấu để cho người khác biết đến. mà đủ loại quan lại đều tề tựu ở khu vực săn bắn, không thể nghi ngờ là địa điểm lên sân khấu tốt nhất.

Cho dù trong lòng ta vô cùng hỗn loạn, nhưng phong thái bề ngoài của ta đủ điều kiện để áp đạo mọi người. Ta giành được đủ loại ca ngợi hoặc thật tình, hoặc miễn cưỡng của mọi người. Cho nên hoàng đế vui vẻ ban cho ta đến gần long ỷ, vì thế, ta nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh long ỷ, một thân y phục săn bắn nhìn ta mỉm cười – thái tử.

Hắn có một đôi mắt thực ngạo mạn. Nhưng ngạo mạn của hắn cũng không biểu hiện ở bên ngoài, mà là che giấu ở đằng sau khuôn mặt tươi cười. Hoàng đế nói hắn trời sinh có điểm yếu đuối, không giỏi mưu mô thủ đoạn, nếu sau này ta trở thành thần tử của hắn, hy vọng ta có thể dốc hết sức phụ tá hắn.

Trời sinh yếu đuối? Ai tin? Người yếu đuối sẽ có ánh mắt xâm lược như vậy? Trong mắt của hắn có hứng thú nồng đậm với ta, ta nghĩ có phải hắn đã nhìn ra ta đang nghĩ gì chăng?

Hắn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu. Trên thực tế hắn chỉ sinh sớm hơn ta có mấy tháng. Nhưng ta không cho rằng hắn vô dụng như lời phụ hoàng hắn nói. Ít nhất trong mắt hắn thoáng hiện ra sự khinh thường đối với phụ hoàng, liền đủ để chứng minh hắn không phải là gối thêu hoa như thiên hạ đồn đại.

Sau khi đi săn, ta trở thành thị đồng của thái tử. Đây là một chức vị quan trọng, vì nếu sau thành thái tử thực sự có thể lên ngôi, thị đồng cùng hắn lớn lên không thể nghi ngờ sẽ trở thành tâm phúc của hắn. Phụ thân nói, là chính miệng thái tử muốn ta vào cung bồi hắn đọc sách.

Phụ thân cho ta  biết tin này là vào giờ ngọ một ngày thu, sau khi gọi ta vào thư phòng. Bộ dáng người nói chuyện rất lãnh đạm, đôi môi hơi mỏng dưới ánh mặt trời dị thường hồng nhuận, mang theo một chút tình sắc nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại hấp dẫn trí mạng. Người nói, từ bước này bắt đầu, cuộc sống quan trường của ta sắp bắt đầu, người muốn ta cố gắng nắm chắc phương hướng, không được cô phụ danh vọng của danh gia vọng tộc này.

Ta nhìn người, nhìn gương mặt thanh lệ của người, ta hỏi người, lúc cần thiết, ta có cần không từ thủ đoạn không?

Người nhướng mày, vì ta không phải là người nói nhiều, người không hiểu ý ta.

Ta nói, nếu khi cần thiết, ta có thể giống như người, bán đứng thân thể của chính mình hay không?

Sắc mặt người tái nhợt trong chốc lát. Thật sâu mà hít một ngụm lãnh khí, sau đó là, tuyệt đối trầm mặc.

Ánh mắt của ta nhìn về cửa sổ phía sau người, nhìn thấy một cây hoa cúc đang héo rũ, chậm rãi rơi xuống.

Người mở miệng, thanh âm khô khốc. Người hỏi ta đã biết cái gì.

Ta nhìn khuôn mặt người tiều tụy đi trong nháy mắt. Không trả lời. Biết cái gì cũng không quan trọng. Những lời này không thể che giấu tất cả những chuyện từng xảy ra, ta chỉ nói cho người, thực ra, nếu là hoàng thượng, thì vụ mua bán này cũng có lãi, sau đó, ta rời khỏi thư phòng.

Đây là lần đối thoại không đầu không đuôi cuối cùng của phụ tử chúng ta, ta nếu như biết lời nói của ta khiến phụ thân làm ra quyết định như vậy, có lẽ không nói ra sẽ tốt hơn.

Nửa tháng sau, khi phụ thân trở về từ hoàng cung, trên người có một vết thương. Bụng người bị đâm một lỗ thật to, nhưng không biết vì sao người lại che giấu, không cho bất kỳ ai biết. Người chỉ cho tổng quản đến hiệu thuốc lấy chút dược, rồi xin phép nghỉ ngơi ở nhà.

Dược lấy về cũng không giải quyết được vấn đề. Miệng vết thương có độc, thuốc trị thương bình thường không chữa được, trừ khi ngự y ra tay. Với cơ trí của phụ thân thì không có khả năng người không biết điều này, nhưng chính là người trơ mắt nhìn miệng vết thương dần chuyển xấu mà không tỏ vẻ gì. Chỉ có những lúc đau cực điểm, người mới gọi người nghĩ biện pháp giảm đau.

Thân thể phụ thân dần suy yếu, thường xuyên hôn mê bất tỉnh. Lúc người thanh tỉnh, người liền tìm ta đến, kiểm tra việc học của ta, kiểm tra các loại tri thức, giống như là đang chuẩn bị cái gì.

Câu trả lời của ta làm người hài lòng. Người dần yên tĩnh lại, sau khi trầm mặc một lúc lâu, người hỏi ta, có phải cảm thấy người thực ghê tởm hay không?

Ta không trả lời. Ghê tởm không ngừng là người, trên người ta chảy dòng máu của người, ta cũng như vậy a.

Người nhẹ nhàng thở dài, không muốn cho ta biết sự việc này. Với ta đó là ác mộng, mà đối với người mà nói, là chút ấm áp cuối cùng mà người có thể nắm chắc.

Ta hỏi người, giọng rất nhỏ rất nhỏ, vì sao?

Người cười, cười đến so với khóc còn khó coi hơn. Người hỏi lại ta, nếu người nói là vì yêu, ta tin không?

Không tin. Lắc đầu. Yêu là cái gì? Cái gì là yêu? Người yêu ai?

Người biết ta không tin, liền giống như người trước kia. Chỉ là gặp, rồi sau khi không thể tự kiềm chế, người mới tin. Tình yêu ấy chẳng thể quang minh chính đại biểu lộ ra, chỉ cần người đó ôm người, phụ thân ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Về công, là dùng thủ đoạn cứng rắn để giữ gìn vị trí cao nhất của người, về tư, là làm “nữ nhân” thuộc về hoàng đế, chờ đợi hoàng đế lâm hạnh.

Nhưng mà, danh không chính ngôn không thuận, tất cả chờ đợi tất cả tâm huyết tất cả áp lực đều là khổ, mà khinh bỉ của ta càng làm người không thể ngẩng đầu lên. Vì thế, vốn có thể tránh khỏi tập kích, lại cứ tình nguyện bị như vậy, coi như, là giải thoát. Vết đâm kia do ai làm, người hẳn cũng biết.

Người đương nhiên biết. Nhưng lại chẳng thể nói, ngoài ta ra, người chẳng thể nói với ai.

Là ai? Ta không tự giác mà nắm chặt tay. Ai dám làm bị thương người? Ta tuy rằng không tha thứ cho hành vi của người, nhưng cũng không muốn nhìn người bị thương tổn.

Hoàng hậu nương nương. Miệng người mỉm cười méo mó. Hoàng hậu ghen tuông thừa dịp người còn ở hậu cung, đâm người một đao. Nghe nói hoàng hậu là con gái của đại tướng quân, nắm đó cũng từng học vài năm công phu. Phụ thân tay trói gà không chặt, sự việc đột nhiên xảy ra như vậy không có cách tránh thoát. Nhưng như vậy cũng tốt, vừa lúc cho người một lý do để chấm dứt tất cả.

Cho nên người không nói cho bất luận kẻ nào. Cho nên người không nói. Chỉ là, ta nhịn không được hỏi người, nói ra thì làm sao?

Đến lúc đó, gặp phiền phức không chỉ là hoàng hậu, còn có người cùng hoàng đế. Như thế nào hướng người trong thiên hạ giải thích nguyên nhân hoàng hậu ra tay? Lại như thế nào xử phạt nữ nhân khổ sở vì tình kia? Quan trọng hơn, làm gì phải liên lụy không rõ? Như vậy, đã là tốt rồi.

Vì thế, phụ thân chậm rãi suy yếu, dần dần chết đi. Mà trong lúc này, ta một mực ở bên cạnh người, nhìn người hấp hối. Trước khi lâm chung người nói với ta, đời này nếu muốn yêu, cũng nên nhớ phải đối đãi tốt với chính bản thân mình một chút.

Sau tang lễ của phụ thân, ta tiến cung diện thánh. Sắc mặt hoàng đế cũng không tốt, Ngài chỉ thở dài, liền bảo ta bồi thái tử đọc sách.

Mười lăm tuổi năm ấy, hoàng đế băng hà. Đêm đó tân hoàng đăng cơ, ta ở lại trong cung điện, chuẩn bị đạo chiếu thư đầu tiên cho hắn. Nửa đêm, tân hoàng một thân y phục màu trắng xuất hiện trước mặt của ta.

Giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn không che giấu chút nào ngạo mạn, hắn hỏi ta, ta sẽ là tâm phúc của hắn chứ? Sẽ trung thành vì hắn chứ?

Ta nói, nếu có đủ điều kiện, ta liền trung thành.

Hắn lấy vị trí thừa tướng mua chuộc ta, hắn nói, hắn không cho ta nhận vị trí phụ thân lưu lại, sợ ta không ngồi nổi.

Ta cũng cho rằng như vậy. Vì thế ta trở thành thừa tướng của hắn. Trợ hắn, bình an vượt qua thời điểm mới đăng cơ hỗn loạn. Khi đó, ta còn chưa biết, vận mệnh của ta từ nay về sau gắn liền với hắn.

Đệ nhị chương

Ta nghĩ ta bẩm sinh có khiếu làm chính trị, ở trong quan trường như cá gặp nước vậy. Rất nhiều phương lược trị quốc chỉ có thể tập duyệt trong lòng thì hiện giờ đã được tân hoàng ngầm đồng ý mà thực hiện. Nhưng nhân duyên của ta không tính là tốt. Mặc dù tuổi trẻ nhưng thái độ quá mức quyết tuyệt lại không lưu tình khiến ta bị mọi người ghen ghét, oán hận. Ta nghĩ ta còn quá trẻ lại bộc lộ tài năng nhưng lại không nắm thích ứng được thói quen trên quan trường.  Thái độ của mọi người dần xấu đi. Lười biếng cùng bằng mặt không bằng lòng trở thành lực cản lớn nhất trong công việc của ta, ta liền rơi vào thời gian phiền toái bất an lo lắng nhất trong cuộc đời, sau đó, hoàng đế lại xuất hiện trước mặt ta. Hắn hỏi ta, có cần hắn giúp đỡ hay không?

Đương nhiên cần. Không có hắn duy trì, dã tâm chính trị khổng lồ của ta không có cách thực hiện. Chung quy thì đây cũng là nỗi bi ai của người làm thần tử như ta.

Như vậy, hắn muốn ta lấy một thứ đến đổi.

Cái gì? Hắn muốn cái gì? Thứ ta có thể cho hắn đều có rồi. Hắn còn muốn gì chứ?

Cơ thể của ta.

Ta không biết là lúc ấy ta nghĩ gì nữa.

Có lẽ nhiệt tình chính trị của ta so với tưởng tượng còn nhiệt tình hơn nhiều. Hoặc là đối với quyền lực ta đã tẩu hỏa nhập mà. Vì đổi lấy quyền lực, ta không từ thủ đoạn, cho nên ta đồng ý với hắn. Vì thế mười bảy tuổi năm ấy, ta trở thành người của hắn.

Cảm giác sau đêm đầu tiên, chính là cảm thấy mình thật dơ bẩn. Ta lại đi vào con đường cũ của phụ thân, cùng người làm chuyện mà mình khinh bỉ. Nhưng điều khách biệt lớn nhất của ta và người, đó là ta không phải vì yêu, mà là vì quyền lực.

Quan hệ đặc thù cùng hoàng đế khiến quyền lực của ta được xác định. Không còn ai dám chống lại mệnh lệnh của ta. Tất cả những điều ta muốn, tất cả mục tiêu của ta đều được thực hiện. Ta nghĩ, ta cũng vừa lòng với cuộc sống thiếu niên đắc chí như vậy.

Trong khoảng thời gian này, hoàng đế chưa đại hôn. Lúc mà cả hai đều có thời gian rảnh, chúng ta lại lăn lộn trên giường của hắn. Từ lúc đầu trúc trắc đến lúc sau linh hoạt, chúng ta cùng hưởng thụ khoái cảm cấm kỵ. Ta biết hắn mang ta thành nữ nhân để sử dụng, ta làm sao lại không mượn hắn để phát tiết dục vọng nhỉ? Chỉ có một điều không thể phủ nhận, đó là chúng ta đều là người đầu tiên của nhau.

Sau đó, hắn muốn đại hôn. Đối phương là con gái của trọng thần, là mỹ nhân có tiếng trong kinh thành. Cũng là một nữ nhân ôn nhu hiền thục.  Ngày đó, nhìn thấy người nhà của tân nương tử cao hứng phấn chấn đi qua đi lại, trên mặt tràn đầy bộ dáng đắc ý vì sắp trở thành hoàng thân quốc thích, ta bỗng cảm thấy rất tức giận, phi thường tức giận, chưa bao giờ giận như thế. Ta không biết vì sao mình tức, nhưng ta cảm thấy rằng có thể vì ta và hắn bằng tuổi, mà hắn đã có tân nương, cho nên ta quyết định tìm biện pháp giải quyết.

Vì thế ta cũng cưới vợ. Tùy tiện chọn một con gái của quan viên bình thường, trong ngày đại hôn của hoàng đế, ta cũng trở thành tân lang.

Kết quả, ở đêm động phòng hoa chúc, ta bị người ta kéo ra cửa.

Trong một căn phòng không biết tên trong nhà ta, ta nhìn thấy bộ mặt âm trầm của hoàng đế.

Thật kỳ quái, đêm tân hôn của hắn, vì sao không ở trong hoàng cung bồi tân nương tử, chạy tới quấy rầy tân hôn của ta làm gì?

Hắn xanh mặt hỏi ta, vì sao vội vội vàng vàng mà thành thân?

Nực cười. Hắn có thể vội vàng cưới vợ còn ta thì không sao? Nam cưới nữ gả là chuyện bình thường, chẳng qua là hôn nhân của ta đến sớm hơn dự tính một chút mà thôi. Ta cũng biết hôm nay là ngày hoàng đạo có được không?

Hắn âm trầm cười, bàn tay lạnh lẽo xẹt qua đường cong trên má ta, mang theo tình tự không quen. Hắn nói, hắn không cho phép ta tự tiện vi phạm ước định.

Ước định gì? Ta dùng thân thể để đổi quyền lực sao?

Ta vẫn chưa tính vi phạm mà. Nhiệt tình của ta đối với quyền lực so với tưởng tượng của hắn còn sâu sắc hơn nhiều. Ta cưới vợ bởi vì ta muốn tìm một người phụ nữ chuẩn bị việc vặt vãnh bên người. Hắn nếu còn muốn thân thể của ta, ta đương nhiên không cự tuyệt. Có điều cách để ta phát tiết dục vọng đã không chỉ có mình hắn. Hắn cũng như vậy. Chỗ phát tiết dục vọng cũng không chỉ có ta đi.

Hắn hiển nhiên không hài lòng thắc mắc của ta. Môi hắn đến gần, há miệng, cắn môi dưới của ta, lưu lại dấu ấn thật sâu. Hắn không để ý ta đột nhiên vì đau mà chảy nước mắt, nói bên tai của ta, ta là người của hắn. Hắn sẽ không buông tay. Cho dù là ta dỗi vì hắn đại hôn, hắn cũng không dễ dàng đem ta tặng cho người khác. Cho dù là nữ nhân cũng đừng mong cướp đi.

Hắn đang nói cái gì vậy? Thật buồn cười quá. Dỗi gì chứ? Ta vì sao lại giận dỗi? Dựa vào cái gì? Hắn có cái gì đáng giá để ta tức giận? Ta là hạ thần của hắn. Ta có được hết thảy là do hắn ban ân. Hắn làm gì phải cố ý nói cho ta biết ta là người của hắn? Tuyên bố như vậy, muốn nói rõ cái gì? Có những thứ mà khi biết rồi thì sẽ nguy hiểm. Hắn không rõ, nhưng ta từ kinh nghiệm của phụ thân, đã biết rõ ràng.

Kết quả là buổi tối ngày hôm đó, hai người vốn phải là tân lang lại ôm nhau ở một chỗ mà thác loạn. Cứ như vậy mà làm cho hai nữ nhân một mình vượt qua cái đêm quan trọng nhất trong đời mình.

Ta nghĩ hoàng đế là một người chồng chuẩn mực. Không lâu sau liền truyền ra tin hoàng hậu có thai. Lúc văn võ bá quan cả triều chúc mừng, ta có xúc động muốn cười to. Vì sao? Ta không biết. Có điều ta quyết định, ta cũng phải nhanh chóng làm cho thê tử của ta mang thai.

Có điều ta bận quá. Bận chính sự, vội vàng ứng phó khi hoàng đế cần. Lẽ ra hắn đã có thê tử thì dục vọng nên được thỏa mãn mới phải, vì cái gì ở trên giường hắn lại biểu hiện như kiểu một cái người muốn tìm bất mãn? Hại ta ứng phó với hắn thật là vất vả.

Ta thật sự quá bận rộn, rất khó để rút bớt thời gian cùng thê tử thân thiết. Nói đến thực đáng buồn, trong nửa năm này, số lần ta cùng nàng có lẽ chưa đếm đủ mười đầu ngón tay. Ta thừa nhận ta không phải là trượng phu tốt, nhưng nàng thực sự là một người vợ tốt. Mỗi lần ta vội đến phải về nhà rất muôn, nàng luôn chuẩn bị tốt nước tắm ấm áp cùng đồ ăn, nàng không hề oán giận sự lạnh lùng của ta. Nhưng là lúc ta vô tình mà phát hiện ra, thì nàng cũng rất cô đơn.

Làm cho thê tử mới trải qua nửa năm hôn nhân đã rơi vào cô đơn? Ta – người chồng này có phải quá thất bại rồi không? Ta nghĩ lại, rồi quyết định xin nghỉ một thời gian, cố gắng ở bên nàng.

Ta đưa nàng đi Giang Nam.

Nàng quả nhiên thích phong cảnh nơi đó. Chúng ta thuê một gian phòng nhỏ ở nửa tháng, cả ngày đắm chìm trong bức tranh phong cảnh. Thẳng cho đến trước khi hết hạn nghỉ phép mới trở về. Khi ở trên đường hồi kinh, nàng ngượng ngùng nói cho ta biết, nàng đã mang cốt nhục của ta.

Ta mừng rỡ, bắt đầu tính toán cho cuộc sống sau này của nàng. Ta cấp cho nàng sự chăm sóc tốt nhất, để nàng có thể sinh cho ta một cục cưng đáng yêu khỏe mạnh.

Nàng nhìn ta rồi cười, bảo ta là ba ba ngốc nghếch.

Ta nghĩ, làm ba ba ngốc cũng không có sao a. Quan trọng nhất là ta có đứa con của chính mình, một cục cưng có cùng huyết mạch với ta. Điều này khiến ta có một loại cảm động nói không nên lời.

Mới vừa trở lại trong kinh thành, ta liền bị khẩn cấp triệu vào cung.

Đối mặt với gương mặt giận dữ của hoàng đế, ta nghĩ không ra đắc tội hắn chỗ nào.

Hắn chỉ vào mũi ta mắng to, nói ta thế nhưng bỏ rơi nhiệm vụ.

Ta không có a. Ta biện hộ. Mọi người đều nói ta là người cuồng công tác. Bốn chữ bỏ rơi nhiệm vụ kia làm sao có thể đặt lên người ta chứ. Từ ngày hắn mua ta, ta mới chỉ nghỉ đúng lần này, không tính là quá phận đi?

Hắn phi thường phi thường tức giận. Hắn nói ta cư nhiên vì nữ nhân kia mà bỏ hắn. Lòng của ta rốt cục có có hắn hay không? Loại hành vi này của ta quả thực chính là phản bội.

Phản bội? Ta bật cười. Ta phản cái gì a? Ta thân là thần tử trung thành tận tâm, cúc cung tận tụy. Thân là bạn giường cũng tận lực cung cấp cơ hội cùng thân thể. Ta làm sao mà phản hắn?

./.

Đệ tam chương

Nhưng là quả thật ta không đem hắn đặt trong lòng. Ta từ trước đến nay không có tự giác như vậy. Hắn vốn còn tưởng rằng, thái độ giận dỗi ngày đại hôn đã cho thấy lòng ta không muốn xa rời hắn, nhưng ta lại vẫn ngoan cố như cũ không hiểu. Có điều không lo, hắn nói có thời gian là có thể làm cho ta nhìn thẳng vào tình cảm ta dành cho hắn.

Ta chấn động cả người, vì miệng hắn nhắc tới “tình cảm”.

Ta kinh hãi không phải vì hắn chắc chắn. Mà vì hắn đúng lúc đâm tới chút cảm xúc ta cất giấu trong lòng.

Hóa ra đó chính là nguyên nhân mà ta vội vàng thành thân, trừ bỏ ta, còn có người biết. Nhất thời, ta không biết nên khóc hay nên cười. Mất công đem quan hệ giữa ta và hắn đặt ở một khoảng cách an toàn, mất công ta không ngừng sử dụng quyền lực thôi miên mình, hóa ra tất cả đều là vô ích. Trong lúc bất tri bất giác, ta hóa ra lại đi vào vết xe đổ của phụ thân. Nhưng có điều đáng mừng chính là, ta không có hãm sâu vào tay giặc như phụ thân.

Ta hít sâu một hơi, nói với hoàng thượng, xin cho phép ta từ quan.

Ta mặc kệ cái gì đợi ở phía trước, ta nhất định phải rời khỏi. Ta không muốn có kết cục như phụ thân.

Nhưng mà hắn nói không. Hắn hung tợn nói với ta, hắn tuyệt đối không buông tay, ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ta biết hắn sẽ phản ứng như vậy. Từ quan cũng không phải dễ dàng như thế. Ta chỉ thông báo cho hắn một tiếng mà thôi. Vì thế, ta không nói gì nữa.

Nhưng hắn lại chẳng hài lòng. Hắn còn chiếm lĩnh thân thể ta, trong ý loạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net