Chương 10: Bị phạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Trời lên cao, ánh sáng hắt vào phòng qua khung cửa sổ. Trác Tuân lờ mờ tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy người đang ôm mình là anh, cậu khẽ cử động ý đồ muốn thoát khỏi nhưng Chân Dã đã mở mắt, vươn tay sờ lên trán cậu.

- Hạ sốt rồi. Em có khát nước không, anh đi lấy.

- Sao anh lại ở đây?

Trác Tuân cứ tưởng người này đang ở Mỹ, sao lại có mặt tại đây, còn ngay trong phòng cậu. Chân Dã tay chống đầu nằm nghiêng một bên quan sát người anh yêu.

- Lo cho em nên tới đây.

Cậu gật đầu không nói gì thêm, chống người ngồi dậy tính bước xuống giường thì bị một lực tay kéo trở lại.

- Em mới khỏe, muốn lấy gì tôi giúp em.

- Không cần, tôi không yếu tới vậy.

Gạt tay anh ra, cậu vừa đặt chân xuống, cả thân hình đã không ổn định lảo đảo suýt ngã may mắn có anh nhanh chóng đỡ kịp.

- Đừng cứng đầu. Nghe lời, lên giường nằm đi.

Cậu không cứng đối cứng với anh được đành trở lại giường nằm. Chân Dã rót xong ly nước, trở lại giường đưa cho cậu.

- Anh đã xin nghỉ cho em, 2 ngày tới ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

- Không được, như thế sẽ chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim.

Chân Dã vuốt tóc cậu, chậm rãi cất lời.

- Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em.

Trác Tuân biết bản thân đấu không lại anh liền hậm hực nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chân Dã thấy người đã ngủ mới an tâm rời giường đi rửa mặt.

Rửa mặt xong trở lại bên giường, trợ lý đúng giờ mang thức ăn sáng tới cho cả. Sau khi người rời đi, anh đi lại giường đánh thức người đang ngủ say dậy.

- Tiểu Tuân, dậy thôi. Ăn sáng rồi ngủ tiếp.

Mở mắt mơ màng nhìn người trước mặt, cậu vẫn còn buồn ngủ, đầu gật gù như có như không. Trông thấy dáng vẻ này, Chân Dã không khỏi buồn cười, đem gối kê sau lưng, đỡ người ngồi tựa vào. Tay múc một ít cháo thổi nguội kề tới bên môi cậu.

- Há miệng.

Miệng nhỏ không nghe lời, phải mất một lúc mới chịu hé ra ngậm lấy thìa cháo. Chân Dã không vội thúc giục, kiên nhẫn ở bên cạnh dỗ cậu ăn hết hộp cháo trợ lý mua về.

Đỡ cậu nằm xuống, anh chậm rãi nhìn cậu từ từ chìm vào giấc ngủ, một lúc sau mới thấp giọng thì thầm.

- Tiểu Tuân, có phải em có gì giấu anh không?

"Đừ. . .đừ. . .ng. . .m. . .à. . ."

Thanh âm đứt quãng, run rẩy phát ra đột ngột làm anh có chút hốt hoảng. Cẩn thận cúi xuống gần hơn muốn nghe xem cậu nói gì, một hồi thanh âm mới trở nên rõ ràng.

"Đừng. . .lại đây. . ."

Chân Dã đã thật lâu chưa thấy dáng vẻ cậu sợ hãi, có lẽ lần duy nhất là lúc 6 tuổi, cậu bị sốt cao phải tới bệnh viện tiêm thuốc. Về sau hai người tách xa, anh cũng chẳng có cơ hội tìm hiểu kỹ.

Cả cơ thể cao lớn cuộn tròn thành con tôm, cậu cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thế nhưng không hiểu sao trán lại toát mồ hôi lạnh. Chân Dã phát hiện điều bất thường lập tức lay lay cậu tỉnh dậy.

- Tiểu Tuân, tiểu Tuân. . .em sao vậy?

Nhìn cậu thế này tâm anh vô cùng lo lắng. Cậu dường như muốn tỉnh mà chẳng thể nào thức giấc, hoàn toàn bị những hình ảnh tối tăm quấn quanh, xoay vòng tới sợ hãi.

Anh không thể tiếp tục nhìn cậu liên tục toát mồ hôi lạnh mà chẳng giúp được gì, đem người ôm lên, để cậu tựa vào lồng ngực mình, chậm rãi dùng bàn tay to lớn xoa xoa tấm lưng cậu. Một tay khác dùng khăn ấm lau đi những giọt mồ hôi còn sót lại.

- Đừng sợ, anh ở đây. . .

Vỗ về một lúc, như cảm nhận được hơi ấm cùng lời nói quen thuộc, cậu lại ngủ một cách yên bình.

Nhìn hình ảnh cậu ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực ngủ, tâm anh mềm nhũn. Đưa tay gạt nhẹ sợi tóc cậu qua một bên, chậm rãi thì thầm vào tai cậu.

- Từ nay có anh bên em, sẽ không để em chịu đựng một mình nữa.

Tới 11h trưa, Trác Tuân từ từ mở mắt ra, nhìn lên thấy anh vẫn ngồi đó, tựa người vào giường ngủ. Lòng có chút xao động, trước kia hai người phải chia tách bởi vì hoàn cảnh, không thể làm trái. Có chấp nhận mở lòng lần nữa không hiện tại cậu vẫn chưa suy xét xong.

- Em tỉnh rồi?

Chân Dã mở mắt ra thấy cậu đang nhìn mình chăm chú, giật mình thấy anh tỉnh cậu vội vàn quay đi thật nhanh, khẽ "ừm" một tiếng.

- Cảm thấy trong người thế nào? Còn chóng mặt không?

Thấy cậu lắc đầu, anh mới an tâm. Nhìn thời gian cũng sắp tới giờ cơm trưa, Chân Dã nhìn xuống, thấp giọng hỏi.

- Trưa nay em muốn ăn gì?

- Ăn mì xào hải sản.

Cậu bất giác nhớ về món mỳ xào lần đó anh làm, tự nhiên lại muốn ăn. Nghĩ sao thì nói vậy, nghe xong lời đáp từ người trong lòng, anh khẽ gật đầu.

- Trước ăn tạm ở bên ngoài, sau về nhà anh làm cho em ăn, được không?

Cậu chỉ vô tình nói ra, không nghĩ tới anh thật sự hiểu cậu muốn gì, đầu nhỏ khẽ gật. Hiện tại cả hai đang ở khách sạn, không thể tự nấu, thôi thì ăn tạm đồ đầu bếp 5 sao làm, về nhà rồi tính sau.

- Mấy ngày anh không ở bên em không tự chăm sóc tốt cho chính mình gì cả.

Chân Dã thầm than một tiếng, xoa nhẹ lưng cậu.

- Ăn xong phải uống thuốc. Nay ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.

Cậu không nghĩ tới anh lại còn buộc cậu phải đi ngủ trưa nữa, bản thân dù không muốn song dưới sự kiên quyết của Chân Dã cậu đành lên giường nghỉ trưa.

Ngủ một giấc tới thẳng khi chiều muộn mới tỉnh dậy, cậu mơ màng nhìn xung quanh, tự hỏi: Anh ấy đi rồi sao? Nghĩ tới việc anh sẽ rời đi không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.

Đúng lúc này cánh cửa được người đẩy ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện.

- Dậy rồi à. Chắc em đói rồi, tôi có nấu ít món thanh đạm cho em. Nếm thử xem.

Thấy người chưa rời đi, nơi đáy mắt cậu ánh lên tia sáng khó phát hiện.

- Anh vất vả rồi.

Chân Dã đột nhiên nghe được thanh âm mềm mỏng từ cậu, trong tâm vô cùng vui mừng.

Ăn xong cậu muốn đi tắm, anh biết cũng không ngăn cản, chỉ bảo:

- Tắm nhanh chút, em mới đỡ thôi.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, qua lớp cửa kính mờ anh thấy được bóng hình người anh yêu xoay lưng lại, mông thật vểnh, nhìn muốn nhào nặn sờ thử xem nảy cỡ nào.

Trác Tuân bước ra, quanh hông còn quấn khăn tắm. Chân Dã ngẩng đầu lên nhìn, vẫy vẫy tay.

- Đến đây.

Bước chân không tự chủ tiến lại, một lực kéo làm cậu nằm vắt ngang trên đùi anh.

- Anh định làm gì?

- Bôi thuốc. Không phải em quên rồi đó chứ?

Cậu cười khan một tiếng, đúng thật là đã quên, nhưng vẫn mạnh miệng đáp:

- Sao có thể.

Chân Dã còn không hiểu tính người của mình hay sao, anh cũng lười phản bác, đè cậu ra bắt chổng mông lên để kiểm tra.

- Không bôi thuốc thì em cứ chuẩn bị tinh thần nâng mông chịu phạt đi.

Vừa nghe anh dứt lời, cậu khẽ nuốt ực một tiếng. Thôi xong. Anh sau khi rửa tay sạch sẽ liền bắt đầu tiến vào hậu huyệt cậu chọc ngoáy bên trong, sờ sờ một lúc sắc mắc trở nên tối sầm, gằn từng chữ.

- Trác. Tuân. Em thật to gan. Tại sao không làm theo anh hướng dẫn?

- Mấy ngày quay phim liên tiếp, em về phòng mệt quá nên ngủ quên.

Một tiếng vỗ bốp giòn tan vang lên, cánh mông in vệt đỏ hồng.

- Không bôi thuốc, cũng không uống thuốc nơi này mãi không thể lành, hiện tại trở nặng hơn rồi. Em sao không biết tự chăm sóc mình gì cả vậy hử?

- Em. . .sai rồi. . .

Một tiếng vỗ bốp thứ hai lại vang lên. Mông trái phải hai bên đều màu.

- Giờ mới biết lỗi thì còn có ích gì.

Anh vừa nói vừa lấy ống tiêm thật to bơm đầy nước, đẩy từng đợt dung dịch màu trắng nhạt đi vào trong nơi hậu huyệt nhỏ. Huyệt động bất giác trướng lên, gây kích thích lên tuyến tiền liệt làm cậu khó chịu muốn né tránh, một tiếng vỗ bốp lên cánh mông đi cùng là thanh âm cảnh cáo.

- Nằm im.

Trác Tuân ăn đau không dám lộn xộn, ngoan ngoãn nhếch cao mông để anh bơm thuốc. Sau khi bơm đủ lượng thuốc, Chân Dã lấy một cái plug hình viên ngọc màu xanh nhét vào hậu huyệt nhằm ngăn dòng chất lỏng chảy ra ngoài.

- Giữ nguyên 1 tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net