Chương 6: Người ấy là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hubert cười lớn: "Thế thì giải thưởng lần này để tôi ôm thôi chứ sao."

MC tên Văn Chương bật cười không ngừng với độ hài hước của ca sĩ Hubert. Một lúc sau, hắn ta mới hỏi tiếp:

"Vậy anh cứ nói ngắn gọn cái ý hiểu của bản thân qua đoạn video vừa rồi đi."

Hubert nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại: "Sói Xám thì tôi thấy khá là u uất, tăm tối và không thấy ánh sáng. Còn ong Vàng lại cho tôi cảm giác cuộc đời người ấy rất tươi đẹp, nhưng về sau lại gặp không ít khó khăn."

MC gật đầu, cười: "Tôi cũng tán đồng ý kiến của anh. Vậy còn anh Dã, anh thấy sao ạ?"

Chân Dã nhìn lên sân khấu, đôi mắt tĩnh lặng như nước, hồi lâu mới nhàn nhạt cất tiếng: "Cậu ta nói hết phần của tôi rồi."

Cả khán đài phía dưới nghe xong đều bật cười bởi câu nói này. Chân Dã là đang chê Hubert của họ nói nhiều quá sao? Mà phải công nhận, hắn ta nói rất nhiều, cũng may chưa nói nhảm.

"Vậy thì để hiểu sâu hơn về các thí sinh chúng ta cùng chào mừng sự xuất hiện của 5 nhân vật ngày hôm nay. . . ." Tiếng MC nâng cao dần lên.

Trên sân khấu, năm con người năm hình dạng cùng nhau xuất hiện. Từ trái qua phải theo thứ tự với các cái tên: Gấu Nâu, Bướm Đêm, Sói Xám, Ong Vàng, Thiên Nga Xanh.

Tiếng nhạc nổi lên hoành tráng, náo động hơn cùng với sự chào hỏi của các thí sinh. Trên gương mặt mỗi người đều ẩn đi nét cười đằng sau chiếc mặt nạ.

Sau khi chào hỏi xong, tất cả lại trở ra sau cánh gà đợi tới phần bản thân biểu diễn. Bên ngoài, MC tiếp tục màn giới thiệu đầy đặc sắc cùng với một video quay chậm về nhân vật đầu tiên.

Trên màn hình xuất hiện hình chú gấu đứng trong một khu rừng nọ với vô số bạn bè xung quanh, rồi đột nhiên hình ảnh lắc lư vài cái, chuyển tới khung cảnh chú gấu bị bao vây bởi những ánh mắt đầy ác ý. Những lời mắng chửi, bới móc, nói xấu tràn lan. Gấu Nâu cắn chặt răng, bặm môi lại hét lên một tiếng:

"Hãy cùng chờ xem màn lột xác của Gấu Nâu."

Đoạn video tới đây dừng lại, sân khấu sáng lên, Gấu Nâu xuất hiện. Một nữ khách mời trông thấy hình ảnh đó liền ngay lập tức cất tiếng hỏi:

"Bạn là Gấu Nâu hay Gấu Trúc?"

Gấu Nâu nghiêng cái đầu nhỏ, nhẹ giọng đáp: "Bạn cảm thấy sao?"

Nữ khách mời đột nhiên bị hỏi ngược, cảm thấy hoài nghi bởi cái hình dáng đó khó mà phân biệt là nâu hay đen.

Hubert ngồi bên cạnh nghe thế quay qua bảo: "Cô Hạ Tương, ngày xưa giáo viên quên dạy cô cách phân biệt loài Gấu sao?"

Nữ khách mời bị hỏi thế, quay qua cười đáp: "Có thì có, nhưng anh xem, cái màu đó nó khó nhận biết lắm kìa."

Chân Dã ngồi chán không có gì làm chêm vào một câu: "Vậy là do cô chưa học chữ rồi."

Cả khán đài cười vang dội. Tiếng ồn ào vang lên làm mọi người ai cũng hoài nghi cô diễn viên kia có phải đắc tội gì hai ca sĩ nổi danh này không mà nãy giờ bị nói móc hoài.

Chân Dã nói xong, quay đầu nhìn lên khán đài ung dung chờ MC mở lời.

MC cười khan giải vây cho diễn viên: "Mọi người, Gấu Nâu hay gấu trúc thì đều là gấu có đúng không ạ?"

Khắp xung quanh hò reo bảo đúng. Người dẫn chương trình hài lòng gật đầu nói tiếp: "Vậy nên cái tên không quan trọng, quan trọng cái ấn tượng người ấy mang tới cho các vị ngồi trong đây. Để không mất thời gian thêm, sau đây mời quý vị cùng thưởng thức màn trình bày của Gấu Nâu."

Đèn sân khấu vụt tắt, chính giữa trung tâm, một chú gấu xuất hiện với vô số cỏ lạ hoa thơm, một màn bùng nổ làm cho không ít khán giả nơi trường quay la hét hò reo gọi tên Gấu Nâu.

Khác biệt với khán giả, Chân Dã vẫn dáng vẻ nhàn nhạt đó, như có như không quan sát sân khấu. Anh dường như không hứng thú mấy với màn trình diễn độc đáo kia.

Tới màn hỏi đáp, Hubert tích cực bao nhiêu thì Chân Dã hờ hững bấy nhiêu. Hubert thấy cục băng này mà cứ giữ nét mặt đó tiếp thì sợ là thí sinh cũng chẳng dám diễn.

Hắn ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Tôi thấy giọng của cậu quen lắm. Cậu từng tham gia chương trình âm nhạc nào chưa?"

Gấu Nâu lắc lắc đầu, dùng chất giọng dễ thương đáp lại: "Mình hông có tham gia chương trình nào ngoài chương trình này."

Chân Dã liếc cũng chẳng buồn liếc trực tiếp nói một cái tên: "Thi  m."

Bốn người còn lại trợn tròn mắt nhìn, họ nghĩ mãi chưa ra là ai, người này lại có thể thẳng thắn phán quyết.

MC với một vẻ mặt đầy mộng bức nhìn vị cố vấn ở giữa, hắn cũng chẳng biết là đúng hay sai nữa.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn trong bộ đồ con gấu nắm chặt lại, cố kìm nén lại cảm xúc bàng hoàng, Gấu Nâu bày dáng vẻ dễ thương nháy mắt nói: "Gấu không có biết, không có biết gì hết."

Người dẫn chương trình đầu đầy mồ hôi, điều gì đã làm cho ban tổ chức mời tên này tới vậy? Kịch tính làm sao phát huy nếu vị này nhìn cái là phát hiện ra.

Chương trình tiếp tục với màn trình bày đầy lắng đọng cảm xúc của Sói Xám và Ong Vàng. Với hai người này, Chân Dã lại chẳng trực tiếp nói như lúc đầu, người bên dưới không hiểu vị cố vấn này đang chơi cái trò gì. Nhưng MC lại cảm thấy may mắn vì điều đó, chí ít không làm cho chương trình rơi vào tình thế bế tắc.

Trở về nhà, Chân Dã tắm rửa thay đồ xong xuôi, nhìn lên đồng hồ thấy đã 10h tối, giờ này hẳn cậu nhóc nhà bên đã về. Anh xách hộp thuốc lên đi qua căn số 104 đối diện gõ cửa.

Người bên trong lúc này đang say sưa ca hát với chú vịt vàng trong cái bồn tắm rộng lớn. Tiếng chuông dù lớn cỡ nào cũng chẳng thể bằng tiếng nhạc ầm ầm phát ra từ loa ở phòng khách.

Nhà cách âm nên bên trong và bên ngoài cánh cửa như hai thế giới khác biệt. Chân Dã gọi hồi lâu chẳng thấy ai đáp. Hắn mở điện thoại ra thao tác một lúc rồi đưa tay nhập mật khẩu trên bộ điều khiển, cánh cửa bật mở.

Bước vào bên trong chẳng thấy người đâu, nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên. Hắn cau mày, tìm nút tắt đi.

Trác Tuân đang tắm không chú ý tiếng nhạc đã tắt. Cậu quấn trên người chiếc khăn tắm màu trắng đi ra, suýt té bật ngửa vì một thân hình cao lớn ngồi thù lù một đống trên ghế.

Cậu trợn tròn mắt, đầu tự hỏi tên này hack mật mã vào cửa nhà mình từ lúc nào?

"Sao. . . anh ngồi đây? Nhà anh. . . bên kia cơ mà?"

Chân Dã cười một tiếng, vẫy vẫy cậu: "Lại đây, tôi giúp em sấy tóc."

Trác Tuân mang tư thế phòng bị lùi bước dần: "Anh muốn làm gì? Sao lại ở đây???"

Nhìn dáng vẻ xù lông của cậu, hắn bật cười, đứng lên túm người qua, bật máy sấy lên hong khô tóc cho cậu: "Tôi nói lúc trưa rồi, qua thăm em."

Trác Tuân vùng vẫy muốn thoát khỏi con người nguy hiểm này nhưng lực của hắn quá lớn, cậu căn bản không có đường lui.

"Ngoan một chút, sấy khô tóc không lát đi ngủ sẽ đau đầu."

Nhẹ nhàng vỗ về cậu, hắn tiếp tục sấy cho đến khô hẳn mới rút điện ra, đặt máy sấy qua một bên.

"Tuân Tuân, ngày hôm nay em đã nhét thuốc nơi phía sau chưa?"

Trác Tuân nghe chất giọng trầm thấp bên tai, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, không có lực chống đỡ. Bao năm rồi, tại sao chỉ vài ba lời nhẹ nhàng của hắn là cậu có thể tước vũ khí đầu hàng cơ chứ??

"Chưa. . . .Tôi tính lát làm."

"Em lại không nghe lời. Không nhét thuốc sao mau khỏi được?"

Bị quở trách một câu, cậu ngước đôi mắt to tròn lên nhìn chằm chằm anh, mạnh miệng đáp trả: "Cũng đâu phải không làm đâu?"

Chân Dã thở dài một tiếng, kéo người cậu lên: "Tôi giúp em, chổng mông lên."

Đầu cậu đầy vạch đen khi nghe những từ đầy lưu manh của tên đối diện, cậu kiên quyết chống cự, không nhúc nhích.

Thấy người không chịu tuân theo, hắn cúi thấp người xuống thổi khí vào tai cậu: "Không nhanh là tôi sẽ phạt em."

Bất đắc dĩ, cậu đành cởi khăn tắm ra, tay bám vào thành ghế, mông nâng cao lên trước tầm mắt của đối phương, thẹn thùng bảo: "Anh làm nhanh lên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net