Chương 8: Bữa ăn kỳ lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm. Lại đây ăn nào."

Chân Dã bế cậu lên, đặt ngồi lên đùi. Trên bàn, một đĩa mỳ xào hải sản thơm ngon được trang trí rất đẹp mắt bởi những lát cà chua mỏng, nhỏ xếp quanh đường vòng cung. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian.

Trác Tuân đột nhiên bị anh đặt trên đùi có cảm giác không quen, vùng vẫy muốn leo xuống lại bị cánh tay vững chãi vươn tới giữ chặt.

"Em không đói sao?"

"Đói. Anh buông ra tôi mới ăn được" Trác Tuân thầm nghĩ: Cái con người này thật kỳ cục, ăn mà cứ giữ khư khư lấy cậu vậy thì cậu cử động tay kiểu gì.

"Ngồi yên. Anh đút em ăn." Chân Dã mặt tỉnh bơ cầm đũa lên gắp một ít mì đưa tới bên miệng cậu.

"Không cần, tôi có tay tự ăn được." Trác Tuân dù có chết cũng sẽ không để anh đút cho. Cậu cũng có tôn nghiêm của bản thân. Anh giờ đây đang lấy thân phận gì để đút cậu ăn đây?

Chân Dã một khi đã làm quyết sẽ không buông tay, thấy cậu phản kháng liên tục, anh thấp giọng uy hiếp: "Để anh đút vào miệng em hoặc là anh sẽ đút theo phương thức khác. Em chọn đi."

Phương thức khác là gì? Trác Tuân không dám nghĩ tới bởi cậu biết tên này nói được sẽ làm được. Anh ta cực kỳ biến thái, trước kia cậu đã từng được thử qua, không muốn giờ lại tái diễn đâu.

Miệng nhỏ hé mở ngậm lấy miếng mỳ anh đưa tới. Bản thân tự nhủ rằng cậu là đói nên mới ăn chứ không sợ mấy cái lời đe dọa kia.

Chân Dã nhìn cậu ăn ngon lành cũng vui vẻ mà đút tới khi hết đĩa. Nhìn tiểu hắc miêu trong lòng ăn no thỏa mãn nhắm mắt mơ màng ngủ anh ôm người lên đi về hướng phòng ngủ, đẩy cánh cửa lớn ra, sải bước tiến thẳng vào bên trong, đặt người nằm xuống giường, thì thầm:

"Ngủ ngon, bé cưng."

Trác Tuân không nghĩ tới bản thân chỉ mới ăn mấy miếng mỳ anh làm đã thỏa mãn đi ngủ lại còn chẳng hay biết mà ngủ trong lòng người ta. Ảo não vò tóc đứng lên, nơi đó không còn đau như trước kia, xem chừng tên đó cũng là bác sĩ không tồi.

Rời giường vệ sinh cá nhân xong, tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên.

Quay đầu nhìn lại, cậu thông qua màn hình nhỏ gắn trên tường trông thấy là người đại diện liền đưa tay ấn nút mở cửa cho anh ta vào.

"Tiểu Tuân, em dậy rồi. Nay có một buổi họp báo ra mắt phim "Hành trình tìm kiếm ước mơ" đó."

"Em biết rồi ạ."

Cái tên đã nói lên tất cả, bộ phim xoay quanh 5 nhân vật chính. Mỗi người đều có một tài năng riêng nhưng họ không biết tài năng của bản thân là gì. Trải qua thời gian tìm hiểu, làm quen, cuối cùng cả 5 người cùng nhau đối mặt tất cả, khám phá ra được điều bản thân muốn làm. Trong suốt quá trình đồng hành cùng nhau, có những người vô tình nảy sinh cảm tình, từ thích thành yêu.

Bộ phim với sự góp mặt của nhiều diễn viên mới: Tử Hàm, Nghệ Ân, Dương Lạc. Có rất nhiều tình tiết dở khóc dở cười giữa cặp đôi oan gia Chu Chính và Lăng Triệt.

Ăn xong cậu leo lên chiếc xe bảo mẫu, vừa ngồi vào đã thấy cô trợ lý ngồi sẵn bên trong.

"Anh, đây là kịch bản bên kia gửi qua. Cần có sự phối hợp của anh và Nghệ Giai".

"Cô nàng tiểu thư nhà họ An đó? Tại sao phải phối hợp với cô ấy?"

Cô trợ lý biết anh nhà mình không thích tiếp xúc thân mật quá với bất kỳ ai, đặc biệt là phái nữ nhưng tình huống bắt buộc, cô cũng hết cách.

"Anh, chịu khó đi ạ. 10 phút thôi. Để đám phóng viên chụp tấm ảnh là được."

"Chỉ cần cô ta đừng táy máy tay chân là được."

Cô trợ lý nghe xong thở phào, vỗ nhẹ cái ngực. May quá. Anh Trác Tuân chịu phối hợp.

"Em sẽ tận lực nhắc nhở cô ấy. Anh yên tâm."

Trác Tuân không nói gì thêm, tựa người ra sau ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chiếc xe dừng trước cổng khu vực phim trường, bên trong sân người tới người đi, bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo sắp diễn ra.

Cậu ngồi trong phòng trang điểm riêng để nhân viên chuyên nghiệp tùy ý thao tác trên gương mặt. Đột nhiên tiếng chuông báo tin nhắn tới. Đưa tay cầm nó lên, nhấn nút mở.

"Bé cưng, 4 ngày tới tôi có việc rời xa Nam Thành. Em phải ngoan ngoãn ăn uống và bôi thuốc đúng giờ. Về tôi sẽ kiểm tra."

Nhìn dòng tin nhắn kia, Trác Tuân cảm thấy cuối cùng cũng có thể thoải mái, tên kia không có nhà, cậu có thể tùy ý muốn làm gì làm. Thật thích. Khóe môi cong cong gợi ý cười vui vẻ làm cho nhân viên ở gần đó trông thấy liền bày ra một bộ dáng si mê.

9h sáng, buổi họp báo bắt đầu. Theo kịch bản được sắp xếp, Trác Tuân đứng cạnh Nghệ Giai chụp hình, nhiếp ảnh gia vừa chụp xong cậu đã vội rời đi, hệt như cô nàng kia là tà ma cần phải tránh gấp.

Sau khi họp báo xong, bộ phim chính thức khởi quay. Tổ phim đúng giờ đăng poster công bố lên mạng. Fan vừa thấy lập tức tràn vào liên tục bình luận.

<Thật soái. Tạo hình này đẹp quá. Tôi bị mê rồi.>

<Áu áu chị ấy cười thật tươi.>

<Mong chờ phim chiếu tập 1. Tôi sẽ đi xem>

< Lầu trên, bạn không cô đơn. Tôi cũng phải đi. Có nam thần của tôi đóng, cho dù thế nào cũng phải đi.>

Chẳng mấy chốc số cmt trên bài đăng đã vượt qua mấy triệu. Nhà sản xuất nhìn thấy không khỏi cảm thán: Đúng là tuổi trẻ tài cao, cứ thế này chẳng mấy chốc giải thưởng năm nay lại rơi vào tay cậu ta thôi.

Trác Tuân bên này đang bận rộn quay phim, trong máy quay hiện lên hình ảnh nhân vật Lăng Triệt muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thấy cô bạn thanh mai trúc mã bị ngã xuống hồ sâu 2 mét liền bất chấp tất cả nhảy xuống.

"Cứu, cứu. . . ."

Anh chàng vừa nhảy xuống mới nhớ ra mình không biết bơi, vội vàng hô cứu. Hiện tại tình cảnh là người đi cứu người kêu còn to hơn người được cứu. Lăng Triệt từ ngoài chạy vào trông thấy màn này hắn dở khóc dở cười cho người nhảy xuống vớt cô gái lên còn bản thân sẽ đi vớt tên ngốc kia.

Người dưới hồ trông thấy có bóng người bơi lại gần, mắt sáng như sao vội vàng quơ lung tung, lực đạo của một người trưởng thành phải nói khỏe vô cùng, cậu quơ càng mạnh Lăng Triệt càng khó cứu.

Sau một hồi chật vật cả hai cũng lên được tới bờ. Sau vụ chơi khôn ấy, Lăng Triệt bị sốt cao. Người mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường ho khan liên tục, tay thì túm chặt lấy chăn che cả người lại.

Cảnh ba này quay phải tới lần 2 mới đạt bởi đạo diễn rất cầu toàn, chỉ một động tác kéo chăn không đúng cũng bắt quay lại. Cuối cùng người đóng vai bệnh nhân - Trác Tuân vì quá nóng mà trán đổ đầy mồ hôi.

Cảnh quay tới đây thì dừng lại, chuyển sang cảnh tiếp theo bốn người vây quanh cái giường, một người kéo chăn, một người giữ chân, một người giữ tay, một người lấy thuốc bơm vào ống tiêm.

"Không, không muốn. . .đừng lại đây."

"Cắt. . .Trác Tuân, cậu kêu như bị ai cắt tiết thế. Không được, làm lại."

Trác Tuân xưa giờ không sợ gì cả chỉ sợ ống tiêm, căn bệnh này vẫn chẳng khắc phục được cho tới hiện tại. Tiếng kêu kia là hoàn toàn thật, không phải diễn nhưng đâu có ai biết.

Uống hớp nước nóng cho bình tĩnh lại, cậu hít một hơi sâu, nhìn sang trợ lý bên cạnh.

"Anh hơi đói, em đi mua chút gì cho anh ăn đi."

"Anh muốn ăn gì em mua."

Trác Tuân bất tri bất giác nhớ về dĩa mì xào của Chân Dã.

"Ăn gà chiên đi."

"Không được, anh. Anh không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."

Trác Tuân quên mất dạo này anh phải hạn chế ăn đồ dầu mỡ, nghĩ nghĩ một lát lại bảo.

"Vậy thì cá viên chiên."

"Anh, cái đó rất mất vệ sinh. Quản lý biết sẽ giết em."

Trác Tuân cau chặt mày, mặt xụ xuống, lầm bầm.

"Cái mày không được, cái kia không được. Vậy anh nên ăn gì?"

Chỉ chờ lúc này, trợ lý nhỏ lên tiếng.

"Anh, em đi tìm nhà bếp nấu cho anh ít canh xương nhé?"

"Được."

Trợ lý nhỏ là do Chân Dã sắp xếp tới hỗ trợ Trác Tuân, anh không muốn cho cậu biết vì sợ cậu sẽ nghĩ nhiều. Tiểu Hinh rất thông minh, hoạt bát, lại không quá nhiều chuyện, khá phù hợp với tính cách của cậu. Ngày đó anh chọn mãi mới được một người.

Cảnh quay lại tiếp tục. Trác Tuân NG gần chục lần vẫn chẳng có cách nào vượt qua chướng ngại kia, cuối cùng vì quá mệt mà không thể tiếp tục quay, xin về nghỉ ngơi. Đạo diễn nhìn cũng bất lực, đành cho đẩy các cảnh của nhân vật khác lên trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net