Chương 6-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 6_2
Lưu niên tự thủy
chương 6.2
edit: mít
Nam nhân dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh, lại ôn nhu liếm đi lệ nơi khóe mắt….. Đầu lưỡi ẩm ướt không ngừng liếm láp lông mi anh, có phần ngưa ngứa. Kỷ Huy rụt bả vai, phần eo hơi căng thẳng, cảm thấy cánh tay rắn chắc đang ôm chặt lấy mình. Một hồi cưỡi mây đạp gió, đã bị cậu bế lên trong tư thế kết hợp, để anh ngồi trên  . . . . .
            Thay đổi tư thế cơ thể càng làm cho hai người kết hợp sâu hơn, Kỷ Huy phát ra tiếng rên yếu ớt. Rõ ràng đã phát tiết một lần, vật nam tính trong cơ thể anh vẫn nóng rực không thể bỏ qua.

            “Đau không? Muốn tôi rút ra?” Cậu hơi nâng mông anh lên, muốn rút bản thân mình ra.
            “Không cần.” Kỷ Huy lắc đầu, dùng sức ôm lấy nam nhân. Tuy rằng mặt sau vừa đau vừa sưng, nhưng bị anh ôm trong lòng, cảm giác nơi ngực thật an tâm. Trong lồng ngực cậu lại ấm áp đến vậy. Không muốn cứ thế mà chấm dứt, Kỷ Huy buộc chặt cánh tay, cằm vô lực gác lên đầu vai cậu nhẹ nhàng hít thở hương vị da thịt cậu.
            Loại cảm giác này thật sự chẳng thể lý giải. Bộ phận cứng rắn nhất cả người ấy nằm sâu trong cơ thể anh. Nội bích mẫn cảm có thể cảm giác mỗi nhịp đập của nó, trai tim hai người cũng như cùng một nhịp, dần dần trong mâu thuẫn mà hình thành cộng hưởng kì diệu.
            Thống khổ như thế, rồi lại ngọt ngào như thế: gian nan như vậy, rồi lại phù hợp như vậy.
            “Thực xin lỗi, nhất thời khống chế không được, toàn bộ bắn bên trong anh.” Nam nhân vuốt ve lưng anh từ trên xuống dưới, sau đó bàn tay lại lần đến cái mông tròn lẳn, ôm lấy, chậm rãi vuốt ve nhẹ nhàng. Mông anh mẫn cảm tiếp xúc với bàn tay khô ráp mà tràn ngập âu yếm ấm áp làm toàn thân Kỷ Huy như nhũn ra. . . . . .
            “Nếu là phụ nữ như người ta nói, tôi nhất định sẽ làm anh mang thai.” Bàn tay to lớn dừng lại nơi hai người kết hợp, chậm rãi nói: “Như vậy, không phải anh có thể ở lại bên tôi sao?”
            Nói xong vọng tưởng không thể thành hiện thực của cậu, nhìn qua chỉ khiến kẻ khác đau lòng, Kỷ Huy nhịn không được túm đầu cậu, ”Chúng ta đã xxx rồi, mày con mẹ nó còn muốn làm cho sự tình càng loạn nát bét lên sao?”
            Nam nhân không khỏi cười khổ, “Lúc này đừng nói mấy lời sát hại phong cảnh ấy đi.”
            “Ngay từ đầu không biết là ai sát hại phong cảnh.” Kỷ Huy thấp giọng nói. Hai người chăm chú nhìn một lát, rõ ràng có thể thấy được đồng tử của đối phương, giống như mê muội, lại nhẹ nhàng hôn nhau.
            Chẳng giống nụ hôn sau khi nãy, nụ hôn này trong trẻo như nước. Hai người vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm, sau đó biến hóa  góc độ, tỉ mỉ dây dưa trên đôi môi nhau . . . . Hôn ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, những chua xót trong lòng cũng vơi bớt. Không cần nghĩ đến ngày mai, chẳng để ý hàng rào luân thường đạo lý, trong mắt họ chỉ có nhau, hai con ngươi vẫn nhìn chăm chú.
            Không biết hôn bao lâu, chính mình bị nam nhân cười khổ đẩy ra, cũng cảm giác biến hóa của vất cứng trong cơ thể, Kỷ Huy phục hồi tinh thần lại, mặt lập tức đỏ. Sợ cứ tiếp tục như vậy không nhịn được lại lần nữa tấn công anh, Cố Lưu Niên nâng mông anh lên, dứt khoát rút bản thân mình ra. Cảm giác dị vật rời đi làm Kỷ Huy phát ra tiếng rên, đồng thời có dòng chất lỏng nóng chảy dọc xuống đùi. . . . . . . .

            “Quả nhiên vẫn xuất huyết .” Nghe cậu nói như vậy, Kỷ Huy không khỏi hướng mắt xuông dưới xem, giữa bắp đùi là chất lỏng trắng, còn lẫn từng đợt tơ máu, nhưung anh vẫn chưa cảm thấy đau. Nếu không phải cậu nhắc nhở, chính anh cũng không phát hiện, hóa ra, lần đầu tiên của nam giới cũng sẽ có máu nha.
            “Tôi ôm anh đi tẩy trừ một chút.” Cố Lưu Niên ôm anh đến phòng tắm, hai người cùng nhau ngâm nước.
            Kỷ Huy rất nhanh giữ chặt mông mình ra, không biết vì sao, anh chính là muốn lưu lại chút gì đó của cậu. Cố Lưu Niên phát hiện động tác anh cứng ngắc, liền nhẹ nhàng xoa nắn mông anh “A Huy, đừng giữ chặt như vậy, đem mấy thứ bẩn ấy rửa trôi đi được không? Không sẽ không tốt cho thân thể.”
            Nghe cậu nói như vậy, Kỷ Huy chỉ có thể gật gật đầu. Cố nhịn xuống cảm giác thẹn, mở thân thể ra, để câu thâm nhập một ngón tay, nhẹ nhàng chà xát nội bích, từng chút một lấy ra những gì lưu lại . . . . . Đưa tay bám lấy bả vai cậu, cúi đầu nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của cậu, càm giác trong cơ thể không còn gì lưu lại, Kỷ huy chỉ thấy trống rỗng.
            Ban ngày gây sức ép, hai người đều mệt mỏi, nhất là Kỷ Huy. Chờ cậu lau khô giường chiếu ẩm ướt, anh lại nghĩ đến những đêm mình thức trắng. Nhưng nằm trong lòng ngực cậu, nghe tiếng đập trầm ổn của con tim, hai mí mắt anh bất tri bất giác trĩu nặng, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
            Đúng vậy, thế giới của anh giờ chỉ còn là phế tích, nhưng cũng chẳng đáng sợ đến vậy. Có yêu rồi sau ly biệt, nói ra cũng không phải việc khó khăn.
            Một tuần sau, Kỷ Huy mang theo hành lý đơn giản rời khỏi nhà trọ của Cố Lưu Niên.
Thời điểm anh đi, Cố Lưu Niên còn đang đi làm. Kỷ Huy chọn lúc cậu không ở nhà, miễn cho bốn mắt nhìn nhau, không biết dùng thái độ gì mà đối mặt. Trước khi đi, anh quay đầu lại, chậm rãi nhìn bốn phía nhà trọ nơi đã cùng cậu sinh sống, sau đó xoay người, cũng không ngoái đầu lại  nữa nhanh chóng rời đi…..
Nghe được tiếng bước chân, bóng dáng xinh đẹp đang đứng lặng dưới lầu xoay người, nhìn thấy túi du lịch xẹp lép của anh, không khỏi giật mình mở to hai mắt: ”Chỉ có chút hành lý như vậy?”
            “Ừ” Kỷ Huy gật đầu, vươn tay về phía Lam Hân  “Đi thôi, 『 lão bà đại nhân 』.”
            Lam Hân thản nhiên cười, ngoắc tay anh, “Tốt 『 lão công 』, không nói nhiều lời về nhà kết hôn thôi”. Nàng nháy nháy mắt, sau đó vươn tay kêu một chiếc taxi, cùng chui vào trong xe. Trong chớp mắt xe taxi khởi động, Kỷ Huy thoáng nhìn lại ban công nhà trọ nơi tầng sáu, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người ấy, vẫn như trước, đứng lặng giữa trời chiều, không tiếng động mà dõi theo anh đang ”triền miên” tiễn bạn gái xuống lầu.
            Phải nhẫn nại đến thế nào, yêu đến thế nào, mới có năng lực duy trì được sự trầm mặc mà tự ngược đãi bản thân vậy? Hình ảnh đau thương ấy hiện lên trong mắt anh, chẳng thể xua đi, giống như ngọn lửa cháy mãi không tàn, hằn sâu dấu vết trong tim.
            Xe chậm rãi rời bánh, nhà trọ lùi dần về phia sau, giống như sự xói mòn của tình yêu và sinh mệnh.
            Kỷ Huy rất nhanh nắm tay, nét mặt không thay đổi dù như đang rời xa một phần quan trọng nhất của cuộc đời mình.
            Tại một chỗ rẻ bí mật gần nhà trọ, có một chiếc ô tô màu đen. Khói sương lượn lờ trong xe, nam nhân bên trong như pho tượng, hai mắt thẳng tắp chăm chú nhìn về phía trước, tận đến khi tiếng chuông di động ồn ào vang lên phá vỡ sự im lặng.
            “Ai vậy?” Cậu mở máy, mệt mỏi rã rời lên tiếng.
            “Cố luật sư, hôm nay ngài chủ trì hội nghị, tất cả mọi người đã đến đông đủ, chỉ thiếu một mình ngài…..Dạ, xin hỏi ngài giờ làm sao?” Phía bên kia đầu dây, là trợ lý luật sư ở vụ, âm thanh có chút chần chừ. Dù sao trong mấy năm qua đây là lần đầu tiên cậu vô cớ đến muộn. Cố Lưu Niên luôn có tiếng là người làm việc chuẩn xác, không sớm không muộn, chưa từng tự ý xin phép nghỉ, hôm nay lại ngoại lệ.
            “Thực xin lỗi, tôi quên.” Cố Lưu Niên thẳng thắn nói, xoa huyệt thái dương đang căng “Có thể thay tôi giải thích với mọi người hủy bỏ cuộc họp? Tôi sẽ đến cục bây giờ. ”
            “Không thành vấn đề, dù sao đây cũng là việc của sở vụ”
            “Cám ơn.” Gác điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn xa xa phía trước, xe tắc xi kia dĩ nhiên đã biến mất vào dòng xe cộ, không thể nhìn thấy nữa, chìm nghỉm trong dòng xe cộ không dứt kia,không  có thể tìm ra. Cố Lưu Niên hạ thấp cửa sổ, làn gió mát từ ngoài thổi vào làm tan đi màn khói dày đặc bên trong.
            Trơ mắt nhìn người mình yêu thương xa rời thế giới của mình, Cố Lưu Niên phát hiện bản thân bình tĩnh hơn mình tưởng, biểu hiện xem ra thành thục. Lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối, tình ái cuồng nhiệt tựa như đến hồi tận thế, anh ở trong lòng cậu, trong ngực cậu, dù cậu ôn nhu đối đãi thế nào, nước mắt anh cũng chẳng thể ngừng rơi. Khi đó cậu liền hiểu được , chính mình mới là kẻ đầu sỏ khiến anh thương tâm. Tưởng tượng đến tình cảnh  ngay lúc đó, ngực Cố Lưu Niên như vỡ ra.
            Yêu một người chính là như vậy, tình cảm vĩnh viễn đều là đơn phương. Khi anh đối xử tốt với một người, si mê người đó, đối phương nếu đáp lại, đấy chính là tạo hóa an bài, nhưng nếu đối phương bất vi sở động, thậm chí căm ghét anh, cũng là quyền của họ, không có gì đáng trách. Thế giờ này không có cái gọi la công bằng trong tình yêu, không có thứ tự đến trước đến sau, chỉ có….. một người khắc cốt ghi tâm, mổ người dửng dưng như kẻ lạ.
            Thời gian như nước chảy mây trôi, hoa tàn người mất, còn có ai lại cùng ai trong giấc mộng xuân? Ai lại vì ai tình thâm sâu đến thế, chẳng thể kiềm chế được lòng mình yêu, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi, cũng không quay đầu lại. Chỉ hy vọng đi đến cuối đời, vẫn có thể nhớ mình đã từng động tâm. Tình cảm với người ấy, cả đời như khắc chữ lên đồ vật, tuy rằng đau thật đau, cậu cũng vui vẻ chịu đựng. Vậy nên cậu chân thành hi vọng anh sẽ hạnh phúc, mà cậu, cũng sẽ sống tốt qua ngày.
            Cố Lưu Niên khởi động xe, nhấn ga, chậm rãi nhập vào dòng xe đông đúc phía trước.
            Cũng hết một năm. Hết thảy đều thay đổi, hết thảy lại tựa hồ vẫn chưa thay đổi.
            Thắng lớn trong mấy vụ tranh cãi kiện  quốc tế, danh tiếng Cố Lưu Niên càng vang rộng. Vốn cậu chịu trách nghiệm chính trong mọi công tác của sở, lại cũng rất nhanh được hết thảy đồng nghiệp yêu quý, tiền đồ cá nhân vô cùng chói lọi. Người đàn ông hai tám tuổi, đang độ tuổi hoàng kim, vẻ ngoài anh tuấn, lại là một đại luật sư danh tiếng nổi như cồn, so với trước kia, cậu càng ngày càng được hoan nghênh, mà cái ghế
”người yêu” bên cạnh vẫn còn bỏ trống đã trỏ thành vị trí tất cả phụ nữ trong sở đều nhìn trộm mà ước ao.
Cũng vì công tác bận rộn quá, số lần Cố Lưu Niên về thăm cha mẹ cũng giảm dần, đôi khi phải mấy tháng mới về nhà được một lần. Mà lần nào cũng như lần nào, không ngoại lệ đều bị mẹ cậu dẫn đi xem mặt mai mối.
Cố Lưu Niên cũng không cãi lời, mỗi lần đều ngoan ngoãn tham gia, nhưng sau đó không hề liên lạc lại. Mỗi lần mẹ cậu nhắc đến chuyện này, cậu hay cười an ủi bà, lại hứa hẹn lần sau nhất định sẽ cố tìm mà mang được một ”người vợ tiêu chuẩn” về nhà ra mắt.
Đều ở trong cùng một thị trấn nhỏ, mỗi lần Cố Lưu Niên về nhà, đều chạy qua nhà bác gái. … Không, nói đúng hơn là, nơi đã từng là nhà bác gái. Do trước đây không lâu nhà được xây lên bốn tầng khang trang, nhưng bác trai lại gặp chuyện không may, nên chẳng còn ai ở.
Nửa năm trước, bác gái về nhà một chuyến, vội vàng đem bán lại cho người ta với giá thấp. Có lẽ bác gái sợ thương tâm quá, thấy cảnh lại sinh tình, bà thay đổi tất cả công việc làm ăn trước kia bác trai dầy công xây dựng, chính là xưởng nhựa, ngôi nhà bốn tầng mới xây, còn có một cao ốc nho nhỏ cho thuê nữa.
Sau đó, bà tới ở cùng Kỷ Minh đang học đại học ở thành phố A. Kỷ Minh tốt nghiệp xong, đi làm cho một công ty kinh doanh ở thành phố A luôn, phụ trách công việc tiêu thụ sản phẩm.
Mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau, ở thành phố A xây dựng cơ nghiệp, cũng coi nơi đó như quê hương thứ hai của mình. Từ đó về sau,  ngoài ngày thanh minh và ngày Tết hàng năm, còn lại Cố Lưu Niên cũng ít gặp lại họ.
Nhìn thấy những dãy nhà xưa kia vẫn tràn ngập tiếng nói cười, tiếng hoan hô đầy viên mãn, giờ lại vắng vẻ chẳng động tĩnh gì, nội tâm Cố Lưu Niên lại thêm ảm đạm.
Mà Kỷ Huy, sự tồn tại  nhỏ bé của anh tựa như đã bị mọi người quên lãng. Bác gái ít khi nhắc đến Kỷ Huy, tuy rằng biết anh rời thành phố đi làm ăn, nhưng chưa từng chủ động hỏi anh làm gì, ở đâu.
Thật ra chỉ còn có Kỷ Minh là người duy nhất hướng về anh trai,  khi nghe Cố Lưu Niên thông báo chuyện ”anh ấy cùng một cô gái tên Lam Hân yêu mến nhau, quay về quê hương cô ấy cùng kết hôn, giờ hẳn là rất khá”, cũng chỉ ”A” một tiếng, nói câu ”vậy là tốt rồi”, về sau cũng không đả động gì thêm.
Rõ ràng là người nhà thân máu mủ ruột già, lại cùng nhau lớn lên từ tấm bé, mà kết quả của định mệnh sao lại tàn khốc, cũng không phải lỗi của riêng mình ai.
Cố Lưu Niên tuy đau lòng, nhưng tưởng tượng đến cảnh anh bây giờ, ung dung tự tại trong cuộc sống đầy mới mẻ, trong lòng cũng thấy an ủi, cậu biết, kỳ thật vẫn biết, chính là không muốn lật tẩy mọi việc, không tìm kiếm, cũng không cưỡng cầu. Dù anh ở cùng ai, đang làm gì, chỉ cần tâm tình anh vui vẻ, quan tâm đến cuộc sống của bản thân, cậu đã an tâm lắm rồi.
Thời gian hai năm, cứ như vậy lẳng lặng trôi qua. Cậu và anh, ở hai góc nhỏ của trái đát, đều lặng thầm sống, không một lần hội ngộ.
Thành phố Q, công ty ”Hậu cần Trường Giang”, đội vận chuyển hàng hóa.
Một chiếc xe tải chở phân hóa học, gào thét lao vào cửa, đánh tay lái vẽ một đường vòng cung, mạnh mẽ đỗ vào vị trí trống duy nhất còn lại. Do hai bên sườn xe cố định không tốt, khoảng không gian còn lại khá hẹp, nên đỗ không cẩn thận, sẽ sát đến cửa xe. Nhưng người tài xế này kĩ thuật hẳn rất cao siêu, căn rất chuẩn, vừa vặn chen vào giữa, cách hai xe bên cạnh chỉ có mấy thước.
Tử trong kho hàng, một người đàn ông trung niên đi ra, chứng kiến một màn ”mạo hiểm” kia, mở trừng hai mắt, tiếng vang lên như tiếng sét ”A Huy, hàng hóa toàn là hóa chất, sao mạnh tay mạnh chân thê? Nếu sơn xe mà bị xước, anh mày đá tung mông chú đấy biết chưa!”
Cửa xe mở ra, một thanh niên đội mũ lưỡi trai, dộng tác nhanh nhẹn nhày xuống xe, thân hình hơi gầy, khóe mắt một mí nghiêng nghiêng cười tỏa ra ánh sáng như một vần trăng non ” Đội trưởng, anh yên tâm đi, đừng có lần nào cũng như sói tru quỷ khóc, kĩ thuật của em anh còn không tin tưởng sao? Xe này giao cho em gần anwm nay rồi, em ngay cả va chạm nhỏ nhất cũng chưa từng có đấy!”
”Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút thì chết sao?” Người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng kia, ước chừng bốn mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh rắn chắc, màu da ngăm đen, cho dù cười rộ lên cũng vẫn mang theo vài phần hung dữ. Anh ta là đội trưởng đội vận chuyển hàng hóa của công ty ”Hậu cần Trường Giang” – Trâu Hướng Hải, dưới trướng cai quản gần ba mươi công nhân của đoàn xe.
Hồi đó Kỷ Huy đọc được thông báo tuyển dụng của công ty ”Hậu cần Trường Giang”, liền đến xin việc, tiếp anh chính là Trâu Hướng Hải. Lúc ấy Trâu Hướng Hải dùng ánh mắt như hung thần khiến người khác phải nhũn cả hai chân, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó khinh thường mà nói: ”Chạy xe đường dài, một lần có khi phải lái đến mười mấy giờ, nhìn cậu thần thể gầy gò ốm yếu đến mức gió thổi cũng bay đi, chịu nổi ba ngày không?” Kỷ Huy cũng chẳng tức giận, chỉ thản nhiên mà đáp: ”Vậy anh không ngại cho tôi thử việc một tháng, làm không tốt, thay người khác cũng đâu có sao.”
Lái xe vốn là công việc vất vả, lái xe đường dài lại càng gian nan. Ngồi trên buồng lái cả ngày, nếu là người mới, kết thúc công việc một ngày, xương sống thắt lưng đau mỏi không nói, mông có khi cũng cảm giác nứt thành hai nửa. Kỷ Huy trước khi ở thành phố Q cũng có lái xe, nhưng chỉ chạy nội thành là chính, chưa từng chạy tuyến đường dài như vậy, ngoại trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ, đi theo đoàn xe vận chuyển hàng hóa từ nam ra bắc, ròng rã một tuần trời. Mấy ngày đầu thật quá gian nan, thắt lưng đau nhức đến độ muốn gãy làm đôi, nằm trong quán trọ nhỏ đơn sơ, nghe tiếng ngáy của những người tài xế khác, không khỏi hoài nghi liệu mình có thể kiên trì? Nhưng anh đã chẳng còn đường lui, Kỷ Huy cắn răng lên quyết tâm, lâu dần sẽ quen, sẽ tốt thôi, tốt thôi.
Một tháng trôi qua, lúc đồng ý nhận cậu Trâu Hướng Hải vỗ vỗ bờ vai, ha hả cười nói: ” Tiểu tưt khá lắm, có chút tài năng đó, anh mày tưởng mày làm được không quá ba ngày là chạy mất dép chứ.”
” Anh đó, đừng xem thường người khác chứ.” Từ đó về sau, Kỷ Huy luôn tự nói với chính mình, nhất định phải kiên cường, từ đôi bàn tay mình xây dựng nên, không thể cứ làm phế vật mãi. Tuy rằng quá trình thật vất vả, nhưng anh khẳng định sẽ là được.
”Tốt, hoan nghênh gia nhập đội vận chuyển của chúng ta!” Trâu Hướng Hải sảng khoái vươn tay bắt.
”Cảm ơn đội trưởng”. Kỷ Huy dùng sức bắt tay, trong lòng không khỏi cảm kích.
Thành viên đội vận chuyển hàng đến từ trời nam đất bắc, lứa tuổi trung bình là khoàng ba lăm, hầu hết là hán tử thô kệch không có trình độ học vấn cao, thậm chí không ít người còn chưa tốt nghiệp trung học. Trong đội có Kỷ Huy là nhỏ tuổi nhất, cũng được mọi người chiếu cố. Sống trong vòng luẩn quẩn với những người đàn ông thuần chất, không như hồi đại học toàn bạn bè mẫn cảm, gương mặt thâm trầm của anh chẳng còn dọa được ai, ngược lại thường xuyên bị nhóm đồng nghiệp lôi ra trêu đùa, như là ” Tiểu Huy Huy, mặt luôn nghiêm như thế, bảo sao không có vợ” hay như ” Ê nhóc mặt lạnh, trên mặt đất có ba trăm vạn sao mà cứ cúi nhìn? Lại đây lại đây cười với các anh mấy cái nào, vợ bé vợ bé ơi….”
Trước kia cho tới bây giờ không ai dám nói với anh thế, bạn cùng lứa nhìn anh mặt lạnh như tiền, tránh đi còn không kịp, nhưng ở nơi đây, giữa những đồng nghiệp hào sảng lớn hơn mình năm sáu tuổi, Kỷ Huy thấy tự do và thả lỏng vô cùng. Vì thế anh dần dần dung nhập vào quần thể đặt thù này, tan tầm xong, bọn họ người lôi kẻ kéo, uống hết năm sáu chén rượu rồi vung quyền, lái xe trên đường thấy cô em nào xinh đẹp cũng thổi sáo trêu ghẹo , buổi tối nếu rảnh rỗi, hoặc ở ký túc xá đánh bài mạt chược bôi mặt, mặt ai nấy dính đầy giấy trắng trông rõ buốn cười, hoặc có đôi khi tụ tập một chỗ tìm được một đĩa AV mới nhất của Nhật Bản, mang ra cũng nhau thưởng thức một mãn ”vật lộn” kịch liệt….
Anh cứ thế mà học cách cười, cười mỉm, cười giả tạo, cười to thoải mái… Đội trưởng Ngưu Hướng Hải nhiều khi chẳng chịu nổi vẻ mặt âm trầm của anh, vừa thấy anh đã nhíu mày, cụng đầu anh mấy cái thật mạnh, to giọng mắng chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai ” Thằng nhóc chết tiệt, vội về chịu tang ai hả. Mày dám trước mặt anh mày bày ra cái bộ mắt xui xẻo ấy, đừng trách anh sút mày bay mông!” Đối phó với ”dâm uy” thế này, trong lòng Kỷ Huy nếu có không tình nguyện, cũng chỉ dám nhếch môi.
Cứ cười nhiều, dần sẽ thành tự nhiên. Có đôi khi, Kỷ Huy thấy qua gương thấy một chàng trai thần thanh khí sảng, đôi mắt sáng ngời, kìm lòng không được mà tự hoài nghi, ánh mắt chằm chằm kia có phải đang nhìn anh.
Người trong gương, đích thật là mình sao?
Kỳ thật anh vẫn là anh, bất quá chỏ thay đổi nhỏ một chút thôi, chính là anh không còn nhiều thói quen u ám, anh một mình ra đi, một mình sinh sống tại nơi không ai biết đến, tuy rằng cô độc, nhưng so với trước kia đã cười nhiều hơn xưa.
Unknown vào lúc 23:05
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net