Chương 7-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 7_3
Hẳn là vợ con của người kia, cũng không biết cậu kết hôn khi nào. Người kia không báo với anh, mà dù có muốn, chỉ sợ cũng không biết anh ở đâu. Chẳng qua, may mà không có, nếu không thật không biết làm sao đối mặt. Đối phương quả nhiên có cuộc đời của chính mình, ở đoạn đời anh không biết cùng người anh không quen trải qua.
Không phải không cô đơn, nhưng trong lòng Kỷ Huy lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng kéo lên khóe miệng, trái tim như phơi trong gió quá lâu bị ánh mặt trời chạm đến, ngàn vạn tơ sáng chậm rãi xuyên suốt tách mở…
Êm ái vô cùng, rồi lại buồn bã vô cùng.
Lưu niên tự thủy, cảnh còn người mất. Người từng cùng trải qua nhiều chuyện, rõ ràng quan trọng đến vậy, lại không thể nào bên nhau, theo dòng nước không thể nghịch chuyển chậm rãi trôi xa, cũng không thể quay về.
Không còn có thể nữa…
“Được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa đó.” Người phụ nữ bất đắc dĩ lắc đầu, ôm đứa bé vào cửa hàng, người kia theo sau…
Tủ kính trong tiệm sáng trưng phơi bày ra không sót gì, Kỷ Huy không thể trốn, đành phải thẳng lưng, nghênh đón ngọn sóng không báo trước kia.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian đọng lại tại một giây khắc này. Người kia dừng bước, cả người ngây như phỗng. Không khí trầm mặc khiến người ta khó thở… Người phụ nữ cảm thấy không ổn, nhìn bên này, lại nhìn bên kia, lại không lên tiếng quấy rầy.
“Đã lâu không gặp, A Niên.” Giờ phút này Kỷ Huy không chùn bước, cố lấy dũng khí mỉm cười phá vỡ trầm mặc.
Vẫn không muốn tưởng tượng đến hình ảnh ngày gặp lại của hai người, chỉ nghĩ mình vẫn còn chưa chuẩn bị tốt. Nhưng tới thời khắc gặp mặt này mới ý thức được, thì ra anh đã thật sự thay đổi – rốt cuộc đã có thể nở nụ cười. Dù rằng mờ nhạt tương xứng với vẻ mặt nhợt nhạt lại khắc kỷ của bản thân, không chừng còn có chút đáng sợ, thế nhưng, đây cũng là nụ cười thật sự của anh.
Giờ đây, anh rốt cuộc hiểu ra cái bóng đè nặng trong lòng từ trước đến nay là gì. Không phải vấn đề yêu hay không yêu, cũng không phải tính cách khiến anh cảm thấy mình méo mó và tự ti, mà là tự tôn cùng tự tin của một người đàn ông. Thật ra anh đã nghĩ muốn giống như bây giờ, đứng trước mặt cậu, đường đường chính chính, không cao ngạo cũng chẳng hèn kém. Không cần đồng cảm hay chăm sóc từ cậu, không phải trở thành gánh nặng của cậu, để có thể bình thản đối diện với dịu dàng trong đôi mắt kia. Dù rằng khi anh cuối cùng cũng đã có thể chuẩn bị xong cho mình một tư thế, thì đối phương cũng đã có người bầu bạn. Nhưng bất luận thế nào, nếu không trải qua nỗi đau khắc cốt của thời khắc chia tay, anh sẽ mãi mãi không thể ưỡn ngực thẳng lưng đối diện với người kia.

Những năm qua cuộc sống đơn độc tịch mịch như tuyết lạnh, nhưng nỗi dày vò này cũng rất đáng giá.
“A Huy?!” Vẻ mặt người kia kinh ngạc vô cùng, có thể nói đáng sợ, cũng không chớp mắt một lần mà dõi nhìn, tựa như muốn xuyên thấu cả người anh.
“Đại luật sư, cậu có vẻ gầy hơn trước, công việc bề bộn lắm sao?” Kỷ Huy hơi giương khóe miệng.
“Anh cũng gầy hơn trước.” Mày người kia nhăn lại thành một chữ xuyên.
“Có sao? Chắc vì gần đây chạy nhiều tuyến đường dài, gầy chút cũng tốt, không phải gần đây thịnh hành giảm cân sao?” Kỷ Huy sờ mặt mình cười.
“A Huy, sao anh ở đây?” Cố Lưu Niên hít thật sâu, làm dịu đi nét mặt cứng nhắc của mình. Người đàn ông dáng vẻ đơn bạc trước mặt, tựa như đã thoát thai hoán cốt. Tuy sắc mặt có chút tiều tụy, dáng người cũng gầy hơn so với trước kia, nhưng cảm giác u uất mất tinh thần cũng đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là ánh mắt trong sáng, nụ cười nhàn nhạt, tự nhiên và đơn thuần như thời thơ ấu.
Cậu từng khở sở trông mong nụ cười như thế mà không được, rồi sau khi tách ra lại dễ dàng xuất hiện trên mặt anh. Kỷ Huy đã học được cách nở nụ cười sau khi rời khỏi cậu. Quả nhiên vẫn là không được, cậu đã không thể bảo vệ được người trước mặt, cũng không thể cho người ấy hạnh phúc. Trong lòng thật áy náy, thật hối hận. Ngàn vạn lời nói, đều hóa thành đau đớn ẩn nhẫn trong ngực. Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng hỏi, thời gian anh qua có khỏe không? Nhưng lại thấy có lẽ không cần thiết… Rời xa cậu, hẳn anh đã rất tốt. Cố Lưu Niên chua xót kéo khóe môi, lại cười không nổi.
“Hôm qua tôi đi gặp mẹ với Kỷ Minh, lúc ngang qua chỗ này đột nhiên muốn ăn chocolate. Không nghĩ khéo vậy, lại gặp được cậu, cậu không về quê chúc Tết sao?”
“Cha mẹ đi châu Âu du lịch rồi, không ai quản, năm nay tôi ở một mình.”
“Thật à? Cô dượng cũng thật biết tận hưởng cuộc sống a…”
“Đúng vậy, họ luôn thoáng như thế.” Cố Lưu Niên cười nhẹ, lẳng lặng siết lấy nắm tay.
Phải, mỉm cười, lòng bình thản. Cậu có thể làm được, làm như hai người bạn xa cách lâu ngày gặp lại mà chậm rãi chuyện trò. Dù người mình khao khát nhất đời đang ở ngay trước mặt, chỉ cần vươn tay có thể chạm được, nhưng chỉ một chút khoảng cách kia, lại là một cái hào sâu thăm thẳm, làm cách nào cũng không thể vượt qua, lòng cô đơn đến chẳng thể hình dung. Gặp lại càng đậm sâu hơn không gặp, tựa như không gì có thể thỏa mãn được. Lúc không nhìn thấy nhớ nhung đến điên cuồng, lúc gặp rồi lại muốn ôm siết người ấy, hôn người ấy thật sâu… Khao khát càng nhiều, đau khổ càng sâu. Vốn tưởng rằng những điều đó theo thời gian sẽ dần dần phai nhạt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người ấy, mới nhận ra đó chẳng qua chỉ là một loại ý niệm lừa mình dối người mà thôi.
“A, tôi nghĩ ra anh là ai rồi.” Lúc này người phụ nữ bên cạnh mắt sáng lên, “Anh là anh họ của Lưu Niên?”
“Cô biết tôi?” Kỷ Huy kinh ngạc.
“Xem ra trí nhớ của tôi thật không tồi.” Cô cười lên như tiếng chuông bạc. “Trước đây tôi có gặp anh, anh với Lưu Niên không phải ở chung thời đại học sao? Có vài lần anh ấy dẫn anh tới tham gia mấy dịp tụ tập của chúng tôi, nhưng chắc anh không có ấn tượng gì về tôi nhỉ.”
Kỷ Huy chậm rãi lắc đầu, anh thật sự không nhớ rõ. Khi đó, Cố Lưu Niên một lòng muốn giúp anh hòa nhập vào vòng xã giao của cậu, chỉ tiếc anh không giỏi giao tiếp, cuối cùng cũng không thể thành bạn được với bất cứ ai.
“Ấn tượng của tôi về anh rất sâu đậm, anh không thích nói chuyện, luôn ngồi một mình một góc. Nhưng lúc đó, chúng tôi đều biết rõ, anh là anh họ quan trọng nhất của Lưu Niên.” Cô trừng lớn mắt, nhấn mạnh vào ba chữ “quan trọng nhất”.
“Đây là Kỷ Huy, đây là Đồng Đồng, bạn học của tôi, nữ thẩm phán *** duy nhất của thành phố này.” Cố Lưu Niên giới thiệu hai người với nhau.
“Bớt nói đi, đừng dát vàng lên mặt em, anh đó, còn không phải là đại luật sư chạm vào bỏng tay nhất thành sao?” Đồng Đồng cười nhìn cậu.
“Em đừng nói khoa trương vậy.”
“Anh a, em đã nói rồi, khiêm tốn quá mức sẽ thành dối trá.”
Hai người chuyện trò vui vẻ, Kỷ Huy vẫn duy trì tươi cười nhàn nhạt, sâu trong ngực lại có một sợi đàn mỏng mảnh, càng rung càng siết chặt…
“Vậy… hai người có việc vội, tôi cũng nên đi. Thật mừng khi gặp lại cậu, A Niên.” Anh có thể chấp nhận người kia hình ảnh một nhà hòa thuận, nhưng không biết chính mình rốt cuộc có thể chấp nhận được bao lâu. Tuy còn có thể chịu đựng, nhưng anh không muốn mạo hiểm lộ ra yếu điểm trước mặt người kia, khiến cậu có thêm gánh nặng. Người kia đã có một cuộc đời riêng, vậy anh cũng muốn như vậy mà đi con đường của mình, ngừng lại những đêm thao thức khó ngủ.
“Anh muốn đi đâu?”
Lại không ngờ được người kia đuổi theo sau, níu chặt lấy cánh tay anh. Hai người đều mặc quần áo rất dày, vốn không thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt, nhưng nơi bị cậu nắm lấy kia, lại có cảm giác bỏng rát.
“Quay về công ty.”
“Một mình?”
“Ừ, cũng phải có người trông coi kho hàng. Hàng để ở đó không mua bảo hiểm, nếu bị trộm thì không xong.” Không rõ là vì cảm mạo, hay vì ánh mắt thẳm sâu như đáy biển của người kia, lại khiến anh có cảm giác yếu ớt.
“Sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm, công việc rất mệt sao?” Cố Lưu Niên cúi đầu nhìn anh, mày nhăn lại.
“Công việc tốt lắm, chỉ là tôi…” Đang nói dở, lại bị một trận gió lạnh đột kích, Kỷ Huy hắt hơi một cái thật to. Trên cổ cảm nhận được sự lo lắng truyền đến, trên mũi thoảng qua hơi thở ôn hòa của người kia, Kỷ Huy có chút hoảng hốt.
“Anh phát sốt sao? Sao trán lại nóng như vậy?” Đầu ngón tay vô tình chạm vào gò má đối phương, Cố Lưu Niên giật mình, lại sờ vào trán, cảm giác nóng như lửa.
“Chút cảm mạo thôi mà, về uống mấy viên thuốc là được rồi.” không quen với loại tiếp xúc gần gũi như thế, Kỷ Huy đẩy nhẹ tay người kia ra.
“Không được, phải chữa trị đàng hoàng, tôi đưa anh đi bệnh viện.” Người kia bước đến giữ tay anh, kéo anh đi về phía ô tô đã đỗ ven đường.
“Thật sự không cần mà…”
“Nghe lời.” Cố Lưu Niên quay lại nhìn anh, giọng cũng không phải nghiêm khắc nhưng ánh mắt lại tràn ngập dịu dàng cùng cố chấp, có loại cảm giác khiến người ta không thể cự tuyệt. Kỷ Huy ngực đau xót, không biết làm sao, lại không thoát khỏi tay cậu.
“Vậy vợ con cậu thì sao? Họ còn đang chờ cậu, tôi đi bệnh viện một mình được rồi.” Đồng Đồng ôm tiểu Bàn đứng ngoài cửa tiệm vừa lúc đang nhìn quanh tìm họ. Tầm mắt vừa chạm nhau, Đồng Đồng cười rạng rỡ với anh, Kỷ Huy cũng phải miễn cưỡng cười đáp lại.
Cử động Cố Lưu Niên lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn anh, “Vợ con tôi?”
“Phải, cậu mặc kệ họ sao?”
“Anh nghĩ tôi đã kết hôn rồi?” Trong mắt Cố Lưu Niên có chút ý nghĩ khó nhìn ra.
Lần này đến lượt Kỷ Huy giật mình, “Chẳng lẽ không phải?” Rõ ràng chính tai anh nghe đứa bé kia gọi “ba”, chẳng lẽ đó không phải con trai cậu?
Cố Lưu Niên không trả lời, chỉ mở cửa xe, không giải thích thêm gì mà để anh ngồi ở ghế phụ rồi quay lại bên Đồng Đồng. Hai người khẽ trao đổi chốc lát, Đồng Đồng vừa nói chuyện vừa cười với Kỷ Huy, nụ cười có chút giảo hoạt khiến người ta khó đoán. Sau đó Cố Lưu Niên bước ra đường đón một chiếc taxi. Trước khi lên xe, Đồng Đồng cười vẫy tay với Kỷ Huy rồi ôm đứa nhỏ vào xe. Taxi cứ phóng đi thẳng, còn Kỷ Huy trong lòng mờ mịt.
“Để tôi đưa anh đi bệnh viện trước.” Mang theo cả người đầy bông tuyết, người kia trở lại trong xe cũng không giải thích thêm, chỉ nói một câu rồi khởi động xe.
Unknown vào lúc 23:09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net