Bạn nhỏ ngạo kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy hiện tại Ngô Tà đang ở lại lôi thành để chữa bệnh, nhưng Ngô Nhị Bạch vẫn ngày ngày lo lắng cho thằng cháu độc đinh này. Mặc dù có Tiểu Ca cùng Bàn Tử ngày đêm trông coi hắn, nhưng cái tên Tiểu Cẩu lắm trò này, không chừng lại lén lút làm chuyện gì nữa.

Vì đề phòng mọi chuyện không mong muốn có thể xảy ra, Ngô Nhị Bạch thương lượng hợp tác với Lưu Tang. Lưu Tang chỉ cần trông chừng Ngô Tà trong vòng ba tháng, nếu trong ba tháng bệnh tình của Ngô Tà không có phát sinh vấn đề, thì cậu có thể lập tức bỏ người chạy lấy tiền.

Lưu Tang thật sự rất thích giao dịch này, nghĩ đến ngày ngày được ở cùng thần tượng, lại càng cao hứng. 

Ngô Tà nghe tin Lưu Tang sẽ đến trông chừng mình cũng cảm thấy cao hứng. Lần đầu tiên Ngô Tà gặp cậu, hắn đã cảm thấy cái người kì quái này trông khá thuận mắt, nhưng lại quá độc miệng. Thời điểm Lưu Tang ngại ngùng nói lời cảm ơn với hắn, Ngô Tà cảm thấy người bạn nhỏ này cũng thật là thú vị. Xem ra cái "Nhật ký quan sát ở Ngô Sơn Cư" của chú hai cũng không nhàm chán.

Tiểu Ca đối với chuyện này không có ý kiến. Bàn Tử hay tin ban đầu hừng hực lửa giận, vì hắn và Lưu Tang gặp nhau không khi nào là không cãi nhau ầm ĩ. Những nghĩ đi nghĩ lại, việc làm này của chú hai cũng là muốn tốt cho sức khỏe của Ngô Tà, nên hắn đành bấm bụng chấp nhận.

-----------

Năng suất làm việc của Ngô Nhị Bạch lúc nào cũng xuất sắc. Hôm trước nhận được báo cáo thì hôm nay Lưu Tang đã xách va li đến trước cửa.

Lúc ấy trời bắt đầu tối dần, Ngô Tà cùng Bàn Tử ở trong nhà chuẩn bị cơm chiều, Tiểu Ca đi mua một con gà về bắt đầu vặt lông. 

Lưu Tang cùng với chiếc áo sơ mi hoa và hành lý bước đến trước Ngô Sơn Cư.

"Này Tang Bội Nhi ăn mặc cũng khá quá chứ" - Bàn Tử nhìn thấy Lưu Tang lại bắt đầu ba hoa.

"Đồ béo chết tiệt" 

"Aiyo, đây chẳng phải là Tang Bội Nhi sao, khách đến chơi à" - Bàn Tử bước đến trước mặt Lưu Tang - " Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi nói với cậu này, không thể không ở lại dùng cơm đúng chứ ?"

"Ai dùng cơm ? Tôi đến đây vì nhiệm vụ của chú hai" - Lưu Tang nói rồi, lướt ngang qua mặt Bàn Tử, bước đến trước mặt Ngô Tà - " Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiến hành quan sát anh, nếu anh có muốn làm gì tổn hại đến sức khỏe thì phải suy nghĩ cho kĩ, tôi có thể nghe thấy được" - Lưu Tang chỉ chỉ vào tai mình.

"Cảm ơn em đã quan tâm" - Ngô Tà mỉm cười, trước mặt hắn giờ đây chỉ có một chú mèo nhỏ mang tên Lưu Tang đang giương nanh múa vuốt.

"Ai thèm quan tâm tới anh" - Lưu Tang vội vàng nói - "Nếu như tôi phát hiện anh có hành vi nào bất thường, quá hai lần tôi sẽ báo cho chú hai cắt hết chi tiêu của anh"

Con mèo nhỏ kiêu ngạo này lúc nào cũng đưa móng vuốt đòi cào người ta!!!

Thế là Lưu Tang cũng an ổn ở lại Ngô Sơn Cư.

----------------

Thời gian dài ở chung, tính tình của mỗi người ngày càng bộc lộ rõ ràng. Thiết Tam Giác phát hiện, cái con mèo độc mồm độc miệng kia rõ ràng là đang ngụy trang, thực chất Lưu Tang chỉ là một bạn nhỏ.

Chuyện thứ nhất chính là bạn nhỏ Lưu Tang buổi tối đi ngủ phải bật đèn, ngoài ra còn phải ôm một con gấu bông nhỏ mới có thể ngủ được. 

Chuyện này do một đêm không ngủ, ra sân hóng gió của Ngô Tà mà phát hiện được. Ngô Tà đi đến trước cửa phòng Lưu Tang, nhìn thấy chiếc đèn bàn nhỏ vẫn còn sáng. Lưu Tang dường như đang gặp ác mộng, miệng nói linh tinh gì đó

"Không cần! Cứu..cứu bọn họ. Không cần để ý đến tôi"

Ngô Tà có chút lo lắng, mang chìa khóa đến mở cửa vào phòng. Nhìn thấy Lưu Tang ôm chặt con gấu bông, trán đầy mồ hôi, Ngô Tà chợt thấy đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu. Nào ngờ Lưu Tang ôm lấy tay hắn, miêng còn nói "Đừng đi".

Ngô Tà mềm lòng, nằm bên cạnh dỗ cho Lưu Tang ngủ. Đến khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, hắn mới đi về phòng.

Ngày hôm sau, Ngô Tà mang theo cặp mắt gấu trúc đến hỏi Lưu Tang rằng cậu gặp ác mộng đúng không, đương nhiên Lưu Tang phủ nhận. Nhìn con mèo nhỏ xinh trước mặt, Ngô Tà cũng không hỏi nữa. Những ngày sau, đêm nào hắn cũng lặng lẽ đến dỗ cậu ngủ. 

Cho đến một ngày, Ngô Tà ngủ quên mất. Sáng hôm sau, Lưu Tang tỉnh dậy, phát hiện thứ mình đang ôm không phải làm gấu bông mà là Ngô Tà. 

Bị người ta phát hiện, Ngô Tà cũng không có chút nào xấu hổ. Ngược lại, hắn phát hiện, thay vì ôm gấu ngủ thì ôm hắn ngủ có vẻ tốt hơn nhiều. 

Dưới sự mặt dày của Ngô Tiểu Cẩu, bạn nhỏ Lưu Tang cuối cùng cũng đồng ý ngủ cùng hắn, chiếc gấu bông bị bỏ rơi ở một góc nào đó mất rồi.

---------------

Chuyện thứ hai chính là bạn nhỏ Lưu Tang rất kén ăn.

Trải qua nhiều ngày sinh hoạt cùng nhau, Bàn Tử phát hiện Lưu Tang thế mà rất kén ăn. Rau thơm không ăn, đồ ăn có dính một tí hành cũng không đụng đũa, rau xanh cũng ăn cực kỳ ít.

Rau xanh là một vấn đề nan giải. Bàn mama ngay từ đầu đã khuyên nhủ đủ điều

"Lưu Tang, đừng ăn mỗi thịt, phải ăn chút rau nữa"

"Lưu Tang, cậu mau ăn rau đi, nhanh lên, tự mình ăn" 

Sau đó Bàn mama trực tiếp đưa đến tận miệng.

"Tang Tang mau ăn rau xanh thôi, rau xanh chứa nhiều vitamin rất tốt"

"Tang Tang mau ăn một ngụm, thật sự rất tốt cho cơ thể"

Vì muốn giúp bạn nhỏ Lưu Tang ăn rau, mà Bàn Tử đã lặn lội học hết các bí kíp chế biến rau sao cho mùi vị rau bay hết nhưng vẫn giữ lại chất dinh dưỡng.

Nhìn thấy Lưu Tang hướng đôi đũa thân thương đến dĩa rau, Bàn mama cảm thấy thật thành tựu.

Rau thơm và hành thái cũng là một vấn đề khó khăn. Bạn nhỏ Lưu Tang bày trừ mùi vị của rau thơm, vì vậy đồ ăn lúc nào cũng tránh dùng rau thơm. Hành lá là một thứ gia vị tuyệt vời cho các món ăn, nhưng bạn nhỏ Lưu Tang không ăn được, Bàn mama đành phải nấu riêng cho cậu

-------------

Chuyện cuối cùng chính là bạn nhỏ Lưu Tang rất thu hút muỗi nha.

Ngày trước ở Bắc Kinh, bình thường Lưu Tang chỉ cần xịt một ít nước hoa là có thể tránh được muỗi. 

Hiện tại ở Ngô Sơn Cư, ngồi trước sân tán gẫu, mặc dù đã dùng rất nhiều nước hoa, nhưng Lưu Tang vẫn liên tục bị bọn muỗi tấn công.

Dù đã thử qua nhiều loại thuốc xịt muỗi cũng như là nước hoa từ cây cỏ trừ muỗi vẫn không có tác dụng. Lưu Tang đã muốn bỏ cuộc, chấm dứt cuộc nói chuyện bốn người, thì Tiểu Ca mang ghế đến ngồi kế cậu. Có Tiểu Ca bên cạnh thì con muỗi nào dám hó hé. Lưu Tang cảm kịch, đưa đôi mắt cún con ngưỡng mộ Tiểu Ca, thần tượng của cậu là lợi hại nhất.

Một bên Bàn Tử oán trách :" Tiểu Ca nếu như anh đến ngồi cạnh Tang Tang sớm thì cậu ấy đâu có bị cắn thảm như thế kia"

Đối mặt với hai bình dấm trước mắt, Tiểu Ca vẫn xem như không có gì, đưa tay giữ hai vai của Lưu Tang, tránh cho bạn nhỏ bị muỗi cắn.

Có một người có năng lực xua đuổi muỗi kế bên, Lưu Tang không còn sợ bị muỗi tấn công nữa.

-----------------

Ba tháng cũng đã trôi qua, Ngô Nhị Bạch đến tìm Ngô Tà. Đối với ba tháng ngoan ngoãn này của hắn, Ngô Nhị Bạch cũng an tâm cho phép ba người rời Ngô Sơn Cư đến thôn Vũ chơi, thuận đường muốn dẫn Lưu Tang quay lại Bắc Kinh.

Ba người vui vẻ chấp nhận việc đi thôn Vũ, nhưng kịch liệt phản đối việc chú hai muốn mang bạn nhỏ Lưu Tang rời đi. Vì bọn họ cho rằng bạn nhỏ không muốn rời khỏi họ đâu.

"Tang Tang buổi tối phải ôm cháu ngủ mới không gặp ác mộng" - Ngô Tà nói

"Chỉ có rau do tôi nấu Tang Tang mới chịu ăn" - Bàn Tử nói

Ngô Nhị Bạch nghe hai người nói, sau đó di chuyển ánh mắt sang Tiểu Ca

"Không có Tiểu Ca, Tang Tang sẽ bị muỗi cắn" - Ngô Tà đáp lời 

"Ừm" - Tiểu Ca gật đầu , tỏ vẻ đồng ý

Nhìn thái độ quyết liệt của ba người bọn họ, Ngô Nhị Bạch cũng không còn cách nào khác, đành lắc đầu rồi mang Nhị Kinh rời đi.

-----------

Lúc Lưu Tang tỉnh dậy trời cũng đã gần trưa, chỉ biết rằng sắp phải đi thôn Vũ. Ngô Tà nói với cậu rằng chú hai vẫn muốn cậu trông chừng hắn tiếp.

Thế là Lưu Tang ngây thơ bị dẫn đến thôn Vũ.

Một thời gian sau, Lưu Tang mới phát hiện rằng ngày chú hai đến đã muốn mang cậu đi, nhưng hiện tại Lưu Tang đã có thói quen ôm Ngô cún con ngủ, ăn thức ăn do Bàn mama nấu và được bảo vệ khỏi sự tấn công của loài muỗi bởi chính thần tượng của mình. Dù cậu muốn chạy cũng không được nữa rồi. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net