1. Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tiếng trước giờ bay.

"Bố, bố có thấy xấp giấy con để trên bàn đâu không?"

"Đống giấy lộn nãy để trên bàn bố bỏ sọt rác rồi, vướng chỗ quá."

"Đã bảo bao lần bố đừng vứt đồ của con mà, mấy cái ghi chú hôm trước người ta hướng dẫn khi xuống sân bay cần làm gì bố vứt hết rồi."

"Ai mà biết đâu."

"Thôi trễ giờ bay của con rồi, nào con tới con gọi bố nhé."

Tới lúc lên taxi ra phi trường, Khải Trạch mới hồi tưởng lại những gì đã diễn ra trong khoảng thời gian vừa qua. Một tháng trước, Khải Trạch nhận được thông báo cậu trúng tuyển suất học bổng du học Mỹ đợt đăng kí cuối. Có nằm mơ cậu cũng không nghĩ cậu sẽ được nhận, đã vậy còn là học bổng toàn phần cho bốn năm học nữa chứ. Đã được nhận rồi thì đi thôi, dù gì đây cũng là giấc mơ từ bé của cậu.

Mẹ Khải Trạch mất năm cậu bốn tuổi vì căn bệnh ung thư quái ác. Từ nhỏ bố cậu đã một mình gà trống nuôi con, lo cho cậu ăn học đầy đủ, gọi là không hề thiếu so với bạn bè cùng trang lứa. Ngẫm lại thấy mình chưa làm gì được cho bố, nay còn lại bỏ bố chơi vơi một mình, cậu tự nhủ lần đi này phải thật thành công để còn trở về làm nở mày nở mặt gia đình nữa chứ.

Làm xong hết thủ tục check-in, hải quan, chờ boarding còn sớm tận hơn một tiếng rưỡi, Khải Trạch lân la khắp sân bay. Kể ra thì đây là lần đầu tiên cậu được đi máy bay, lại còn bay tới nơi cách mình nửa vòng trái đất, bỡ ngỡ ắt là điều không thể tránh khỏi. Đi bộ nhiều thì cũng đói, vừa bước vào một quầy thức ăn nhanh gần cổng thì lập tức cậu quay ngược ra.

"M* kiếp! Đắt gì đắt thế."

Lục khắp balo, Khải Trạch cuối cùng cũng tìm được mấy cục kẹo sô-cô-la bạc hà đặng nhét vào miệng. Đi một chặng đường dài mà cậu lại quên đem theo đồ ăn vặt, không biết thức ăn trên máy bay cậu có ăn được không đây.

"Attention passengers on All Nipon Airlines flight NH834 to United States. All passengers on All Nipon Airlines flight NH834 must go to gate. The plane will begin boarding in 10 minutes."

"Cuối cùng cũng phải lên máy bay rồi..." 

Khải Trạch nhìn ra cửa. Hoa Hạ trong mắt cậu bỗng từ từ thu bé lại. Đoạn kí ức cùng bạn bè suốt 18 năm qua trôi qua như một thước phim tua chậm. Cậu sẽ rời xa quê hương trong vòng bốn năm. Cậu sẽ rời xa Tiểu Quỳnh, đứa bạn thanh mai trúc mã thời cởi truồng tắm mưa chạy quanh sân nhà. 

"Không được khóc..."

---

Gevurah, Lưu Xuất của Bản Án.

Thế thân nắm giữ sức mạnh của bà, phải là một đứa trẻ chất chứa đầy hi vọng về tương lai tươi sáng. Bởi bà là thẩm phán và xử án của tạo hóa, nhiệm vụ của bà là triệt tiêu những ước mơ của tạo hóa. Nghĩ đến cảnh phá tan ước mơ của một đứa trẻ, bà cười khúc khích. 

Tìm kiếm.

Đã xác định được mục tiêu.

Xé nát.

---

"Không biết thằng bé tới nơi chưa nhỉ, lâu quá không thấy nó gọi điện gì hết."

Bố Khải Trạch bồn chồn ở nhà. Gia đình nội ngoại ông chỉ còn một thằng con trai, giờ nó cách xa ông nửa vòng trái đất, ông lo lắng cũng là lẽ thường tình. Nghĩ đi rồi nghĩ lại, ông bảo thôi kệ, chắc là bay chặng đường dài nên nó mệt, cho nó sắp xếp nơi ở rồi tính sau. Không có tin gì thì là tin tốt. Bật tivi lên nghe thời sự, một lúc thì ông thiếp đi.

"Một sự kiện kì lạ vừa diễn ra trên không phận Nhật Bản. Theo hành trình ghi lại, máy bay BOEING 787-9, chuyến bay NH834 vừa bị xẻ đôi trên bầu trời sau đó lập tức biến mất trên không. Điều kì lạ một chỗ, không tìm thấy dấu vết của bất kì hành khách nào tồn tại hiện hữu trong máy bay. Sau đây là danh sách các hành khác hiện đang mất tích chưa liên lạc được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net