3. Lưu Xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khải Trạch tỉnh dậy. Cậu nhớ cậu đang nằm ngủ trên máy bay thì bỗng có luồng gió rất mạnh từ đâu thổi tới, rồi xung quanh một màu trắng toát. Cậu nhớ thứ cậu nhìn thấy cuối cùng là gương mặt hoảng loạn của nữ tiếp viên, rồi bầu trời xanh, mây trắng, rồi tan biến...

"Hử, sao ngồi trong máy bay mà thấy trời xanh mây trắng được..."

Cậu dụi mắt ngồi lên. Ánh lửa lập lờ tím than cách cậu không xa giúp cậu xác định được phương hướng. Xa xa có bóng người, nhưng vì xung quanh tối đen như mực khiến cậu không thể nhìn rõ được mặt họ. Bình tĩnh lại một chút và bắt đầu lần mò xung quanh, có vẻ cậu đang ở phía trên một bệ đá thì phải. Không khí có mùi ẩm, có tiếng nước chảy,... Hang động chăng? Kì quái, làm sao mà cậu đang ở trên máy bay lại chui tọt vào hang động được? Có lẽ đây chỉ là giấc mơ? Nhéo má mình một cái, cậu đau điếng.

"Có vẻ các ứng viên của chúng ta đã đông đủ hết rồi"

Giọng nói trầm đục đến từ trên không. Khải Trạch ngước đầu lên, một cơ thể, không, nó không hẳn là một cơ thể nữa. Không thấy chân, tay hay bất cứ thứ gì phía trong tấm khăn đó, chỉ đơn giản là một cái khăn bay lơ lửng giữa trời kèm với... một cái đầu lâu? Cái đầu lâu quay một vòng đến trước mặt từng người, rồi dừng lại ở cậu. Hắn nhìn cậu một hồi lâu, hai hốc mắt sâu thỏm nhìn vào vô định, đem đến cảm giác lạnh toát, rợn người. Rồi hắn quay trở lại đống lửa tím than ban nãy, lượn vài vòng rồi nhảy vào, rực cháy.

"Những đứa nhóc của Malkuth nhìn có vẻ yếu đuối nhỉ. Thôi được rồi!"

Hắn tằng hắng giọng, ngưng một lúc.

"Thời gian gần đây, Ein Sof đã biến mất, trật tự vũ trụ đang trên bờ vực sụp đổ. Ta cũng chẳng hi vọng các ngươi hiểu được những gì ta đang nói, bởi nó quá tầm đối với sinh vật bậc thấp như con người. Các người chỉ cần biết các ngươi là những Kẻ được chọn, những Emanations mang trên mình sức mạnh của Lưu Xuất, của bọn ta. Sự tồn tại hiện hữu của các ngươi ở thế giới vật lý đã bị xóa bỏ, thay vào đó, chúng ta đã ban cho các ngươi một danh tính mới. Các ngươi sẽ dùng danh tính này để kiến thiết lại thế giới. Hiểu hết chứ?"

Khoan đã, gì mà xóa bỏ danh tính, rồi gì mà kiến thiết thế giới? Hàng tá thông tin chạy loanh quanh trong đầu Khải Trạch, rối như đống tơ vò. Khoan đã, nếu như xóa bỏ đi sự tồn tại của cậu, vậy còn ba cậu thì sao. Ông vốn là gà trống nuôi con, 18 năm cuộc đời nuôi cậu lớn khôn, giờ thằng con trai đột nhiên tan biến như chưa hề tồn tại, ông sẽ cảm thấy thế nào? Mẹ cậu mất sớm, nhà lại không có anh em, ông năm nay gần 50 rồi, về già ai sẽ chăm sóc cho ông? Sự lo lắng cuồn cuộn trong lòng Khải Trạch.

"Khoan đã..."

"Suỵt"

Khải Trạch vừa cất tiếng, ngay lập tức như có thế lực nào đó bịt miệng cậu lại. Cố gắng mở miệng ra nhưng không được, cậu đành buông xuôi.

"Đám nhóc này không tôn trọng người lớn tuổi gì cả. May cho các ngươi ta là Chesed đấy, chứ gặp mụ Gevurah thì..."

Nói đến đó thì hắn quay nhẹ sang Khải Trạch, chớp nhoáng.

"... Thôi không bàn tới mụ ta. Sự hiện hữu của các ngươi đã biến mất, không có nghĩa bản thể của các ngươi biến mất. Bản thể của các ngươi vẫn tồn tại trong thế giới vật lý, vì nếu lấy mất đi thì nhiều rắc rối lắm, nhưng cơ bản chúng không phải là các ngươi. Hơi rắc rối nhưng ta không yêu cầu các ngươi hiểu, các ngươi chỉ cần biết các ngươi đã không còn liên hệ gì với thế giới vật lý về mặt hữu hình bản thể rồi."

Khải Trạch ngẫm nghĩ. Điều đó có nghĩa là cậu vẫn là cậu du học sinh đang trên đường bay sang Mĩ, ba cậu vẫn ở nhà như thường, và cậu vẫn đáp xuống Mĩ và đi học 4 năm như thường. Nhưng cậu không còn là cậu nữa. Bản thân cậu đang đứng ở đây, sẽ không phải là "Khải Trạch" đang đứng ở Mỹ, mà là một Khải Trạch khác. Nhiều câu hỏi bủa vây cậu, nhưng không cách nào cậu mở miệng ra được.

Khoảng thời gian tiếp theo gã tự xưng là Chesed kia thao thao bất tuyệt về cái gọi là bản thể vũ trụ, về vũ trụ được tạo lập như thế nào, và bọn chúng đã là cái nôi của thế giới suốt bao nhiêu triệu tỷ năm vừa qua. Khải Trạch không buồn nghe nữa, cậu ngồi thỏm xuống và bắt đầu nhìn sang xung quanh. Có 10 bóng người, vậy cơ bản là cũng có 10 người nữa phải đảm nhiệm vai trò bất đắc dĩ này như cậu. Nhìn sang người gần nhất, mái tóc dài buông xuống khiến cậu có cảm giác đó là một cô gái, nhưng cô ta lại nằm từ ban đầu tới tận bây giờ, có vẻ chẳng có ý định ngồi dậy. Đang ngồi ngó nghiêng thì bỗng có một giọng nói khác, có vẻ là của phụ nữ, chen vào.

"Ông nói gì mà dài dòng vậy Chesed."

Không thấy bản thể nhưng qua giọng nói, Khải Trạch đoán được rằng đây là một kẻ khá đanh đá.

"Lũ con của Malkuth nghe đây. Về cơ bản thì tụi bây sẽ được hưởng một phần sức mạnh của các Lưu Xuất bọn ta, tất nhiên là một phần rất nhỏ thôi vì cơ thể bọn bây sẽ chẳng thể nào mà chịu nổi mười phần trăm sức mạnh của bọn ta nữa. Và bọn bây sẽ phải chém giết nhau, cho đến khi còn lại một đứa cuối cùng. Hahahahahahahahahahahahahahhahahahahahahahhahaha..."

Tiếng cười của mụ vang khắp cả không gian. Khoan, có vẻ Khải Trạch vừa nghe phải điều gì cấn cấn. Chém giết? Một cậu học sinh 18 tuổi chém giết? Cái quái gì thế? Điều gì đang xảy ra vậy?

"Hừm xem ra các ngươi cũng không có gì là sợ hãi nhỉ"

Chesed đảo một vòng rồi lại nói tiếp.

"Mụ ta cũng nói rồi thì ta cũng không lặp lại. Đúng là nhiệm vụ chính của các ngươi là sẽ phải loại trừ lẫn nhau, cho đến khi còn kẻ sống sót cuối cùng. Cho đến đúng 1 năm sau kể từ khi các ngươi trở về thế giới vật lý, nếu như vẫn không thể tìm được ai là Kẻ được chọn thật thụ, thế giới sẽ sụp đổ."

Im lặng.

"Chúc các ngươi may mắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net