#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em có thể sống đề phòng,thận trọng nhưng tôi thì không được hoài nghi sao?
Sự bất an mỗi khi giao tiếp với em càng ngày càng nhiều,không chỉ em mà đối với tất cả mọi người,tôi sợ,sợ rằng bản thân tiếp tục bị bỏ rơi,như một vòng quanh quẩn nhốt mình lại do chính mình tạo ra ...tôi im lặng rất lâu r tôi nói ra tôi rất lo lắng khi bên cạnh em,em bỗng nổi giận với tôi rằng tôi không tin lời em nói,em ghét việc thử trong mối quan hệ và muốn dừng lại vì nó không có sự tin tưởng...nói sao nhỉ,tôi nhắn e k seen k rep sau đoạn tin nhắn ấy,tôi chỉ biết vừa khóc vừa cười,em từng thừa nhận rằng đối với tôi em có đề phòng,thận trọng,vậy tại sao bây giờ tôi hoài nghi lại thành tội r...không ai muốn sống mà luôn lo lắng như thế cả ...tôi biết tôi cắt đứt liên lạc,không giao tiếp với em và hạn chế với mọi người là tôi không còn đường lui r,trong một cái lớp phải nhìn sắc mặt đấy vòng đi vòng lại chỉ còn từng ấy người mà tôi cắt toàn bộ là tôi không còn gì hết.Tôi chưa từng cho mình có quyền tính toán để lại đường lui nhưng sau tất cả ai cũng có đường lui cho chính mình còn tôi thì không,thậm chí sẵn sàng bỏ lại tôi trong đường cụt ấy cùng một đống hỗn lộn,tôi nói ra thì bảo có làm gì đến nỗi mà tôi phải hoài nghi và trách móc...vậy tôi làm gì ...mà sao lần nào người không được chọn cũng là tôi?lần nào người bị bỏ rơi đầu tiên cũng là tôi?tôi có thể nỗ lực làm vừa ý tất cả nhưng bản thân dễ dàng tới độ tùy tiện đến r đi như thế à? Tôi thực sự muốn gào lên lắm chứ,muốn nói rằng em tưởng rằng bản thân mình có thể tuỳ tiện đối xử với tôi như thế à,em nghĩ rằng tôi yêu em thì muốn sao cũng được à? Em phớt lờ tôi,có thể,em k trả lời tin nhắn tôi,có thể,em có thể tùy tiện nổi giận r bực tức với tôi,có thể,nhưng em lấy đâu ra tự tin rằng bản thân đủ để tôi có thể bị em vứt bỏ như con gấu hỏng ấy...em biết rằng tôi sẽ rời đi sớm,em biết rằng tôi thực sự có vấn đề về tâm lí,em biết chỉ cần một cái nhíu mày của em cũng khiến tôi bồn chồn vài ngày,em biết rằng tôi yêu em,nhưng em vẫn lựa chọn trong lúc tôi chạm đáy của sự đau khổ mà bỏ rơi tôi vì tôi bất an và không tin em sẽ không rời bỏ tôi,tạm thời có thể tôi trụ được đến mùa xuân năm sau nhưng tôi chắc chắn rằng sẽ một lần tôi sẽ nói hết ra với em,đối với em là một chuyện hài còn đối với tôi là sự đau khổ tột cùng đến mức không biết nên diễn tả sao cho vừa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net