Chương 1: Chào mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim đồng hồ điểm bảy giờ.
Một tiếng chuông chói tai vang lên kèm theo đó là giọng điệu lạnh băng máy móc lặp lại
"30p sau yêu cầu toàn thể học sinh tập hợp tại sảnh chính"
"30p sau yêu cầu toàn thể học sinh tập hợp tại sảnh chính"
"30p sau yêu cầu toàn thể học sinh tập hợp tại sảnh chính"
Đèn phòng toàn bộ đều bật sáng, chiếu thẳng vào gương mặt của những con người đang say ngủ. Mọi người ai cũng vội vã tỉnh dậy, có kẻ còn ngã lăn lóc ra sàn. Khung cảnh hỗn loạn ồn ào.
Ở góc phòng, một bóng hình chậm rãi ngồi dậy, đối lập với khung cảnh hỗn loạn, hắn như thể đã tách ra khỏi thế giới, một dòng chảy khác biệt - chậm rãi nhẹ nhàng.
Hắn đứng dậy, thân hình hắn cao lớn cân đối nhưng bả vai rũ xuống, hai tay buông thõng, mái tóc đen dài trùm kín cả ngũ quan. Hắn đứng lên, bước chậm rãi đến phòng tắm ở góc phòng.
Căn phòng tắm cũ nát, bức tường đã ố vàng, trên tường chỉ có một tấm gương mờ đục bẩn thỉu, bóng đèn nhấp nháy yếu ớt miễn cưỡng có thể thắp sáng khiến căn phòng phủ thêm một tầng lạnh kẽo, thanh u.
Như thể không nhìn thấy những thứ này vậy, hắn ung dung nhẹ nhàng không nhanh không chậm mà thu dọn chính mình. Một vốc nước lạnh lẽo vỗ lên mặt, cái lạnh thấu xương khiến tay hắn cứng đờ nhưng lại làm đầu óc hắn càng thêm thanh tỉnh.
Hắn mở cánh cửa bước ra ngoài, mọi người vẫn vội vã mà lao ra phía sảnh chính. Lý do gì khiến mọi người vội vàng như vậy?......
Lý do có lẽ phải quay về ngày hôm qua, khi mà..... lần đầu tiên mọi người tỉnh lại tại tòa kí túc xá này. Ai ai cũng đều hoang mang lạ lẫm, hàng loạt câu hỏi được đặt ra.
Những người xuất hiện ở đây cũng không phải cùng một nơi. Có là minh tinh màn bạc hiện đang hot, cũng có công nhân viên chức tri thức, có những kẻ ăn xin bên vệ đường, những kẻ côn đồ ăn chơi,.... Đủ mọi loại người tụ lại trong căn phòng này.
Mỗi phòng có tám người cùng trụ, cả tòa nhà gộp lại vừa đúng 241 người. Khi vừa tỉnh lại, cũng là giọng nói lạnh lẽo và câu lệnh như cũ, nhưng lúc này ai cũng đều chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Tại phòng 444, hắn tỉnh lại nhìn tám người trong phòng. Có một gã bặm trợn, cơ bắp thân hình to lớn đáng sợ. Theo lời tự giới thiệu thì hắn (gã đô con) tên là Lão Ngũ, hắn là một tay xã hội đen có máu mặt. Trong lúc đang dạy dỗ lũ khốn đến chiếm địa bàn thì bị bắn chết.
Bên cạnh Lão Ngũ là một tên đeo mắt kính dáng hình nhỏ nhắn, thư sinh. Tên hắn là Vương Nguyên hiện đang là trưởng phòng nhân sự của công ty N, hắn cũng đã chết nhưng là do tai nạn giao thông.
Kế đó là một nam nhân có vẻ ngoài rất cuốn hút, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, không trách được vì hắn là minh tinh đang nổi gần đây nghệ danh là Dịch Duệ Tư. Trong lúc đang trình diễn thì bị giàn giáo rơi xuống đè chết.
Còn lại gồm một nữ sinh tên Lam Như, cô tự sát do không chịu nổi cảnh bị bạo lực, bắt nạt. Một tên ăn mày vô danh bị người ta đánh chết. Một vị bác sĩ bị người nhà bệnh nhân hành hung đến tử tên Cung Úc, bệnh nhân đã chết trên bàn mổ của vị bác sĩ ấy - Hiêm Kha và cuối cùng là hắn - Tịch.
Khung cảnh lúc vị bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân của mình - gã bệnh nhân ung thư đã chết trên bàn mổ vẫn đứng sờ sờ khỏe mạnh trước mặt gã, lúc ấy mặt Cung Úc tái nhợt đi, ngón tay thon dài có vài vết chai nhỏ do cầm dao run run chỉ về phía Hiêm Kha, miệng run rấy lắp bắp như không thể tin nổi. Vì kẻ hắn cố tình tráo thuốc giết chết lại vẫn sống, kẻ đáng căm hận ấy vẫn còn sống. Sự sợ hãi thấm đẫm đôi mắt gã, Cung Úc ngã ngồi xuống sàn, tay chân cùng chống đẩy thân thể bò lết về sau. Miệng ú ớ sợ hãi không thốt nên lời.
Về phần Hiêm Kha, hắn vẫn đang đắm chìm trong đau thương tột độ bởi lẽ người bạn thân, kẻ hắn xem là tri kỉ không ngờ lại nghĩ ra một kế hoạch tinh vi tài tình như thế chỉ để giết chết chính mình. Đau đớn, phẫn nộ, thất vọng, oán hận đan xen làm đôi mắt hắn đỏ ngầu giăng đầy tơ máu. Hiêm Kha phẫn nộ chất vấn:
-" Vì cái gì? Vì cái gì? Ta đã làm gì có lỗi với ngươi? Uổng công ta xem ngươi là huynh đệ tốt!! hahahaha"
Hiêm Kha túm cổ áo Cung Úc gằn giọng :
-"Từ bao giờ? Ngươi ...từ bao giờ? Hả?"
Cung Úc như phát điên cười lớn :
- "Từ ban đầu lúc ta tiếp cận ngươi. Ngươi muốn biết lí do? Được, ta cho ngươi hay, kẻ khiến ta trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, không nhà không cửa lang thang đầu đường, kẻ tống ta vào cái cô nhi viện ghê tởm kia...ngươi biết.... là ai không?"

Dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng Hiêm Kha *Không lẽ nào......*
Nhìn thấy biểu cảm của Hiêm Kha Cung Úc lại càng cười dữ tợn :
-"Phải a, đúng !!! Chính là cha mẹ của ngươi. Bọn hắn luôn ra vẻ đạo mạo tươi đẹp nhưng thực chất thế nào? Ghê tởm đến phát nôn."
-"Không....không thể...."
Cung Úc đánh gãy lời nói của Hiêm Kha vẻ mặt điên cuồng:
-"Sao lại không thể? Chẳng có gì là không thể cả"
Hiêm Kha như phát điên mà lao vào muốn giết chết gã phản bội thì bị Lão Ngũ cản lại. Dịch Duệ Tư tiến lên chỗ Lão Ngũ đang xách cổ áo hai người lên nhẹ giọng nói
-" Hiện tại không phải là lúc đánh nhau, chúng ta theo như giới thiệu đều là những người đã chết. Nhưng tại sao vẫn sống ở đây, lại còn khỏe mạnh chẳng có lấy một vết thương hay đau đớn nào"
Mọi người đồng loạt gật đầu trầm ngâm. Cung Úc và Hiêm Kha thì như hai con rối mất linh hồn, đôi mắt trống rống không có tiêu cự. Không khí im lặng đến đáng sợ. Bỗng tiếng nói lạnh lẽo ban nãy cất lên:
-" Đã hết một nửa thời gian, còn 15 phút để toàn bộ học sinh tập trung, không theo chỉ thị, tự lãnh hậu quả."
Mọi người đồng loạt ngước nhìn cái loa phát thanh cũ nát trê góc trần nhà. Đưa mắt dò hỏi nhau. Tịch chậm rã đứng dậy tiến ra cửa, lúc gần bước ra khỏi phòng, hắn quay đầu lại, giọng nói thanh lãnh, chậm rãi mà trong trẻo nhắc nhở:
-" Tốt nhất là nên nghe theo lời của nó"
Ánh mắt đen tối sâu hút khiến sống lưng lạnh toát, Vương Nguyên tuy sợ hãi nhưng khi nhìn thân hình lôi thôi, gầy ốm cùng lười nhác của Tịch, chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí, ưỡn ngực lớn giọng:
-"Việc gì mà bọn ta phải nghe lời ngươi, cùng cái âm thanh dị hợm kia nữa, các ngươi là cùng một giuộc đúng không? Ta không đi xem các ngươi làm được gì"
Tịch đưa ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Vương Nguyên khiến hắn im bặt, không quay đầu lại, sạch sẽ lưu loát mà bước ra bên ngoài mà đi xuống lầu. Cần gì quan tâm lũ ngu ngốc, hắn đã nhắc nhở vậy là quá tốt rồi, không nghe ....vậy thì cũng không can hệ.
Những người còn lại đều nhìn nhau, hơi chút do dự nhưng cả thảy bảy người đều làm theo chỉ thị. Lão Ngũ xách theo hai gã nam nhân như xách gà, mà đi. Căn bản hai người này đã phế rồi, trong hoàn cảnh này nếu không nhanh tỉnh táo, chờ đợi chỉ có càng thảm khốc.
Sảnh chính nằm ở tầng 1, còn phòng 444 lại ở tầng 4, không có thang máy, buộc đám người phải đi bộ xuống. Chỉ còn chưa đầy 15p nữa, ai cũng gấp gáp mà chạy xuống. Có tổng là 6 tầng lầu không tính tầng trệt, mỗi tầng 5 phòng, mỗi phòng 8 người số lượng đúng là đông nghịt.
Mọi người đứng kín trong sảnh chính, ai cũng mang vẻ mặt hoang mang, vài chỗ còn tụ nhau bàn tán xì xào. Đếm ngược kết thúc :
-" 5 - 4 - 3 - 2 - 1 . Đã hết giờ tập trung, những người không vào kịp là vi phạm nội quy, phải chịu trừng phạt"
Cánh cửa lớn bên ngoài sảnh chính đóng sầm lại, ngăn cách những người còn đang chạy nhanh tiến vào. Đôi mắt tuyệt vọng làm cho những người bên trong khó hiểu. Bóng tối bao trùm cả khu, không có một tia sáng lọt qua /tách/ đèn đồng loạt bật sáng. Ánh sáng chói mắt khiến Tịch nhăn mày. Hắn vẫn không thích việc bật tắt đèn thiếu khoa học này.
Sảnh chính là một căn phòng rộng lớn. Có ba tầng được xây theo kiểu nhà hát, đứng bên dưới có thể nhìn thông lên đến tận chóp nhọn trên đỉnh, các tầng và sảnh dưới bao quanh một cái bục tròn ở giữa. Hiện tại trên bục đang đứng một người nam nhân. Nếu nói nam nhân này như thế nào thì...hắn bình thường đến bất thường.
Hắn đứng nghiêm trang giữa bục, gương mặt trắng xanh như mặt xác chết, mắt hắn lạnh lẽo nhìn xuống đám người như nhìn đồ vật, cảm giác lạnh sống lưng mỗi khi ánh mắt ấy lướt qua. Môi đỏ thắm luôn cười nhẹ, tay hắn quy củ mà để trước người như một vị quản gia lịch lãm. Nhẹ nhàng cất giọng :
-"Chúc mừng các vị đã qua vòng 1 của cuộc đua. Vì có vài người mới đến ở đây, tôi xin phép phổ biến lại thể lệ cuộc đua. Mọi người phải tuân theo luật lệ của "khu cải tạo", ở đây là luyện ngục chuộc tội, mọi người ở đây đều từng phạm tội tày trời và......đều đã chết"
Một trận xôn xao sau câu nói kia của gã nam nhân. Theo phản xạ mà ai cũng đều cảnh giác người bên cạnh muốn dịch người cách xa, nhưng vì quá đông mà chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chăm chăm người khác. Gã nam nhân vẫn tiếp tục:
-"Tuyệt địa cầu sinh, nếu ai sống sót qua bảy ngày ở đây sẽ đạt được " điểm luân hồi" nếu có đủ "điểm luân hồi" thì dù có là sống lại cũng có thể thành sự thật. Mọi mong ước đều được thỏa mãn."
Lại là từng trận xôn xao :
-"Các người là ai? Việc gì phải nghe theo các người?"
-" Lão tử còn lâu mới tin tưởng trò lừa bịp rẻ tiền này"
-........
Gã nam nhân vẫn cười mỉm nhẹ nhàng, hắn vẫy nhẹ tay, từ trên trần nhà rũ xuống một tấm màn trắng, trên màn là những hình ảnh được chiếu đứt quãng nhấp nháy như thể nó đang được chiếu bằng một cái máy xưa cũ. Khung cảnh đoạn phim cũng rất quan thuộc - hành lang mà mọi người vừa chạy qua để đén được đây. Trong đoạn phim là những bãi thịt nát đang tuyệt vọng mà bò lết đến cánh cửa sắt phía sau bọn họ. Những người "bạn cùng phòng", máu chảy thành sông, không rõ thế lực nào nhưng thân thể họ dần bị xay nát như thể đang đứng trong một cái cối xay khổng lồ. Tiếng la hét thống khổ kêu gào, những khúc ruột bị lôi ngược ra , kéo lê trên nền đất, thịt trên cơ thể nát dần rơi xuống từng khối từng khối. Chẳng mấy chốc mà toàn bộ đều trở thành những đống máu thịt. Từ trong những khối thịt ấy, nhanh chóng bò ra những con dòi trắng nõn, chúng ăn điên cuồng đến nỗi qua màn hình cũng có thể nghe thấy âm thanh mà chúng gặm nhấm.
Vài người đã không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo, vẻ sợ hãi nhuốm đẫm khuôn mặt mỗi người. Không khí áp lực đè nén, nghẹt thở. Tịch ngước mắt nhìn, hắn quá quen thuộc với cảnh này rồi, lặp đi lặp lại, cái trò đe dọa này luôn có tác dụng trấn áp. Khẽ ngáp, chán nản mà nhìn lên trên bục, chờ màn tuyên bố cuối cùng.
Không để hắn chờ lâu, sau khi lũ dòi cùng những thứ bẩn đều đã được "dọn dẹp" biến mất, gã nam nhân cười ngoác miệng, dang hai tay mà tuyên bố :
-"Chào mừng đến với trại cải tạo "Luân Hồi". Mong các vị sẽ có khoảng thời gian đẹp đẽ"

- End chương 1 - ngày 21/12/2021 -
Author: X

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi