Chinh Phục Con Trai Nhân Vật Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đặt gạch -

[ CHINH PHỤC CON TRAI NHÂN VẬT CHÍNH ]

Tác giả: 麻薯团子
Đề cử: Vài câu chuyện
Trans: Meii

Văn Án:

Lúc tôi xuyên sách, mạch truyện chính đã gần đến hồi kết rồi.

Vì tương lai tươi sáng của chính mình, tôi quyết định cưa đổ con trai nhân vật chính.

Vấn đề ở đây là cậu con trai nam nữ chính, Cố Tây Châu, mới có bốn tuổi rưỡi.

Còn tôi, tôi học cùng lớp mẫu giáo với nó.

Sau đó, nó thành cái đuôi nhỏ của tôi, cướp nụ hôn đầu của tôi, còn đưa con heo đất của nó cho tôi giữ luôn.

1.

“Nặc Nặc, cậu hôn tớ một cái đi.”

Nhìn cục bông nhỏ quá đỗi xinh xắn trước mặt, Tống Nghi Thu rơi vào trầm tư.

Cô hối hận rồi, ban đầu cô nghĩ rằng sẽ có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi cậu nhóc mềm mại này cứ gọi “Nặc Nặc” không ngừng, cô thấy rất phiền.

Có lẽ là thấy Tống Nghi Thu không đáp lại mình, cục bông nhỏ cau mày kéo chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng tiến tới và hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Tống Nghi Thu.

Hôn xong tên nhóc này mới hài lòng mỉm cười.

Tống Nghi Thu vuốt nửa bên mặt bị tên nhóc kia hôn, nhíu mày khó chịu, uy hiếp cậu: “Cố Tây Châu, cậu không được gọi tớ là Nặc Nặc, cũng không được phép hôn tớ!”

“Tại sao?” Cố Tây Châu ngơ ngác xoay đầu sang một bên.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu thẳng thắn nói tiếp: “Bởi vì chỉ có bạn trai tớ mới có thể làm như vậy.”

“Vậy tớ muốn làm bạn trai của Nặc Nặc.”

“Không được!”

Tống Nghi Thu không chút do dự từ chối, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Thấy cô bé kháng cự mình như vậy, Cố Tây Châu cảm thấy rất tủi thân, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt kéo lấy cô và đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt sắp tuôn ra ngoài.

Cố Tây Châu muốn ôm cô gái nhỏ này, nhưng vì phép lịch sự nên cậu rưng rưng nước mắt hỏi: “Nặc Nặc, tớ có thể ôm cậu không?”

Nhìn bộ dạng nức nở của Cố Tây Châu, trong lòng Tống Nghi Thu ít nhiều cũng có chút áy náy. Cô nâng cằm nhìn cậu, giả bộ không quan tâm: “Vậy được rồi, chỉ được ôm một lát thôi.”

“Ừ.”

Cố Tây Châu rưng rưng ôm lấy Tống Nghi Thu.

Hai đứa bé cộng lại chưa đến mười tuổi cứ vậy ngồi ở bậc cầu thang nhà trẻ, một trong hai đứa còn nước mắt đầm đìa, trông rất đáng thương.

Thật sự rất khó mà nhịn cười.

Cố Tây Châu dựa vào người Tống Nghi Thu, bỗng nhiên đôi mắt của cậu bị gió thổi đau, cậu lại bắt đầu tủi thân hứ một tiếng: “Nặc Nặc, mắt của tớ đau quá, cậu thổi cho tớ được không?”

Tống Nghi Thu nghiêm túc xoay mặt qua, bàn tay nhỏ bé nâng mặt Cố Tây Châu lên, chu môi nhẹ nhàng thổi vào mắt cậu bé.

Mà bàn tay nhỏ bé của người trong cuộc Cố Tây Châu đang nắm lấy vạt áo cô bé, thấy cô chu môi, không chút do dự liền hôn lên.

Một tiếng “chụt” vang lên, đột nhiên xung quanh rơi vào im lặng.

2.

Tống Nghi Thu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tây Châu lên, thấy mình bị cưỡng hôn liền bóp chặt mặt cậu, mặt sắp đỏ bừng cả lên. Cố Tây Châu rên rỉ, nước mắt vừa khô lại bắt đầu trào ra ngoài.

“Nặc Nặc…ư…đau quá…”

Cố Tây Châu theo bản năng muốn đẩy Tống Nghi Thu ra, nhưng lại sợ cô ngã nên là cố gắng nhịn đau.

Nước mắt cậu rơi lã chã trên mu bàn tay mũm mĩm của Tống Nghi Thu, thấy cậu đau dữ dội, cô mới buông tay ra.

“Ai bảo cậu hôn tớ.”

Tống Nghi Thu bày ra vẻ mặt khó chịu.

“Nặc Nặc dễ thương quá, tớ không nhịn được nên mới hôn.”

Cố Tây Châu vừa lau nước mắt, vừa nói.

Nghe vậy, Tống Nghi Thu liền đứng lên, một tay chống eo, một tay chỉ vào Cố Tây Châu, hung dữ nói: “Cậu cướp đi nụ hôn đầu của tớ, cậu có tin tớ gọi ba tớ đến đánh cậu không!”

Tống Nghi Thu không bao giờ ngờ rằng nụ hôn đầu của mình lại bị một thằng nhóc mới bốn tuổi rưỡi cướp mất.

Mà cô đã ở chung với một đứa trẻ lâu như vậy, xem đi, bản tính trẻ con của Tống Nghi Thu đã được đánh thức.

Một bên Cố Tây Châu cũng đứng dậy theo, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu: “Nụ hôn đầu là cái gì?”

“Nụ hôn đầu chính là…”

Tống Nghi Thu giải thích được một nửa thì dừng lại.

“Tớ mặc kệ, dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể hôn người khác!”

“Nhất định, nhất định, sau này tớ chỉ hôn Nặc Nặc thôi.”, Cố Tây Châu gật đầu lia lịa.

Chút thời gian ít ỏi sau bữa trưa cứ vậy đã bị lãng phí, một lát sau, giáo viên nhà trẻ tìm đến: “Nặc Nặc, Tây Châu, chúng ta phải đi ngủ trưa rồi.”

Vừa nói xong, cô ấy liền đi tới, mỗi tay dắt một đứa đi vào phòng.

Nhưng không ngờ Cố Tây Châu lại giãy giụa, không để cô giáo dắt tay mình.

Chỉ thấy vẻ mặt búng ra sữa nghiêm túc chạy đến bên Tống Nghi Thu, nắm tay cô nói với cô giáo: “Cô không được dắt tay Tây Châu, chỉ có Nặc Nặc được dắt Tây Châu thôi.”

Sau đó thay đổi sắc mặt, khuôn mặt mềm mại đáng yêu nhìn vào Tống Nghi Thu: “Tớ chỉ cho cậu dắt tay tớ, đi ngủ thôi.”

Cô giáo: …

Tống Nghi Thu: …

Vốn tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng Cố Tây Châu lại mặt dày, kiên quyết muốn ngủ cùng Nặc Nặc.

Cậu ôm lấy cô bé nhỏ vào lòng không buông, nước mắt chảy đầy mặt, khóc nức nở:

“Không muốn, không muốn, em muốn ngủ cùng Nặc Nặc, hu hu hu.”

Tống Nghi Thu bị tiếng ồn làm đau đầu, thấy cô giáo luống cuống tay chân, cô liền đẩy Cố Tây Châu ra:

“Tớ không thể ngủ cùng cậu.”

Cô bé vừa mở miệng, tiếng khóc ngay lập tức dừng lại nhưng vẫn thút thít.

“Muốn… muốn ngủ cùng nhau.”

“Cậu là con trai, tớ là con gái, không thể ngủ chung!”

Cho đến khi Tống Nghi Thu ra tay, tự mình dỗ Cố Tây Châu đi ngủ, mọi chuyện mới kết thúc.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, Tống Nghi Thu khẽ thở dài.

“Nuôi chồng thật khó.”

3

“Nặc Nặc...”

Lúc này, bạn nhỏ Cố Tây Châu lại rơi nước mắt (*). Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt Cố Tây Châu, vẻ mặt không nỡ, “Nặc Nặc, tớ không muốn đi.”

(*) 掉金豆子: Rơi hạt đậu vàng, nghĩa là trẻ em khóc và rơi nước mắt. Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng có nghĩa là trẻ em/ người quan trọng với bạn là một “cục vàng”, nếu làm cho người đó khóc thì tức là đã ‘làm rơi hạt đậu vàng’ vì nước mắt rất quý, không thể nào tự nhiên mà khóc được. Cũng có người giải thích là trẻ em là một kho báu quý giá, nếu để trẻ em khóc thì sẽ mất tiền, và cũng là cách nói để ‘cầu may mắn’,...

Cố Tây Châu không muốn đi, nhưng Tống Nghi Thu lại muốn, cô mệt muốn ch.ế.t rồi.

Mỗi ngày vào đúng giờ này màn kịch đẫm nước mắt lại bắt đầu.

Kể từ khi cô quyến rũ, à không. Từ khi cô và Cố Tây Châu trở thành “bạn”, mỗi lần tan học, trước khi hai người chia tay, Cố Tây Châu đều khóc một trận.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nữ chính (*) trong truyện, thật sự có chút bội phục Cố Tây Châu.

(*) Mẹ Cố Tây Châu.

“Dì Hứa.”

Tống Nghi Thu ngoan ngoãn gọi cô ấy.

Nhìn thấy cô bé mình thích, Hứa Thư cười đáp, “Nặc Nặc.”

Cố Tây Châu bảo Tống Nghi Thu đừng nhìn mình, lại ôm lấy cô khóc rống lên, “Cậu sẽ nhớ tớ chứ!”

“Không được khóc.” Tống Nghi Thu lấy tay lau nước mắt cho cậu: “Tụi mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà.”

“Nhưng tận hai ngày..”

Cố Tây Châu tỏ vẻ bất mãn.

“Vậy thì gọi điện thoại.” Tống Nghi Thu giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.

Đợi đến khi Cố Tây Châu rời đi, Tống Nghi Thu ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi ba đến đón.

Ba của Tống Nghi Thu là Tống Tuyển, vì công ty có chút vấn đề nên đến muộn một chút.

Cũng cho Tống Nghi Thu thời gian tuyệt vời để suy nghĩ lại về chuyện xảy ra.

Hiện tại, nội dung của cuốn tiểu thuyết cũng sắp kết thúc, con trai nam nữ chính cũng đã bốn tuổi, có thể thấy rõ mọi thứ đã diễn ra muộn hơn.

Ban đầu khi cô mới xuyên tới đây cũng có chút bối rối, nhưng sau hai ngày trầ.m cả.m (*), cô đã hồi phục sức sống và ăn thêm tận hai bát cơm.

(*) Emo ( Emotional ), một từ lóng tiếng Trung để nói là hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc,... “我emo了”. Nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầ.m cả.m đây” bên mình.

Không phải chỉ là xuyên sách thôi sao, xin lỗi chứ đầu năm nay cô đọc truyện xuyên sách hơi bị nhiều nhé?

Cùng lắm người ta đều cùng nam chính hoặc nhân vật phản diện gì đó yêu đương, nhưng bây giờ nam chính đã làm cha rồi, sao mà được chứ. Đương nhiên không chỉ có nam chính, còn có những nhân vật quan trọng khác.

Vì thế, vì hạnh phúc sau này của mình, Tống Nghi Thu quyết định đem số phận của mình đặt hết lên người con trai của nam nữ chính.

Nghe nói mọi ưu điểm của nam nữ chính đều được kết tinh(*) trên người con cái của họ, khi Tống Nghi Thu nhìn thấy Cố Tây Châu cũng bị kinh ngạc một phen.

(*) Tinh hoa hội tụ, phụ nữ gất iuuuu

Ôi, người xưa chưa bao giờ lừa tôi.

Quả nhiên không sai, Cố Tây Châu rất ưu tú, ưu điểm đầy người, lại có dung mạo tuyệt sắc như vậy, trưởng thành không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái phải say đắm.

Nhưng rõ ràng, có thể khẳng định nhân phẩm của con trai nam nữ chính rất tốt, nếu sau này thành người yêu, chà, rất thích hợp để kết hôn nha.

Sau đó, Tống Nghi Thu bắt đầu kế hoạch chinh phục bạn nhỏ Cố Tây Châu.

Ban đầu, Cố Tây Châu rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng về sau khi quen dần, cục bông nhỏ dần dần biến thành cái đuôi nhỏ của Tống Nghi Thu.

Cô phát hiện, Cố Tây Châu thực sự rất dính người.

Vẫn là cái bộ dạng đó, không chỉ dính người mà còn thích khóc.

Nhưng cũng hết cách, có trong tay rồi cũng không bỏ được. Vì cậu ta mà chính mình cũng trở nên ngốc nghếch.

Nghĩ tới đây, Tống Nghi Thu nghe thấy cô giáo gọi tên mình và nói là phụ huynh đến đón.

Sau đó, Tống Nghi Thu nhìn thấy ba mình.

Hai ngày nay, Tống Tuyển rất bận nên lơ là con gái, lần này làm xong công việc trước thời hạn liền đến đón cô con gái bảo bối của mình.

Lúc nhìn thấy Nặc Nặc, Tống Tuyển liền nóng lòng muốn ôm con gái vào lòng, muốn hôn cô.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Nặc Nặc ngăn lại, “Ba, ba đừng hôn con.”

Chỉ có Cố Tây Châu được hôn thôi…

Tống Quân rất buồn vì con gái không cho mình hôn!

"Nặc Nặc, đợi ba xong hết việc lần này rồi ba sẽ chơi với con được không?” Ông không nhịn được liền dỗ dành con gái mình.

Ai ngờ Tống Nghi Thu hoàn toàn không để ý đến điều này, cô ghét bỏ lắc đầu và dứt khoát cự tuyệt: "Không cần, ba mau về nhà đi, về cho Tiểu Đào ăn."

Tiểu Đào là bé cún Golden Retriever (*) mà Tống Nghi Thu nuôi.

(*) Còn gọi là chó săn lông vàng, giống chó có kích thước trung bình, thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, và rất thông minh… Ở bên mình có vài người gọi vui là ‘Gâu Đần’ (Golden)

Lòng Tống Quân đổ mưa. Hiện tại ở trong lòng con gái mình, anh ta còn không bằng một con chó.

"Yên tâm, còn có mẹ con mà, Tiểu Đào sẽ không c.h.ế.t đói đâu.", Tống Quân tử tế nhắc nhở.

Không nói thì không sao, vừa nói xong Tống Nghi Thu liền im lặng. Vài giây sau, cô vỗ vai Tống Quân thúc giục: "Ba, về nhà mau! Đừng để mẹ cho Tiểu Đào uống bia!"

"À, à, à, đúng...đúng rồi…" Tống Quân vỗ đầu.

“Ây da, ba quên mất chuyện này. Về nhà thôi!"

Vừa về đến nhà, Tống Nghi Thu đã chạy thẳng đến phòng khách, chỉ thấy Tư Ninh mẹ cô đang nằm bịch trên sô pha, cười mất hết hình tượng.

Trên bàn nào là vỏ hạt dưa, túi đồ ăn vặt, hoa quả và rác bày đầy ở trên đó như một ổ rác. Không những vậy, trên bàn còn có mấy chai bia.

Tống Nghi Thu không để ý nhiều bởi vì cô nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh truyền đến.

Lúc này, Tống Nghi Thu biết mọi chuyện đã muộn…

Cô chạy như bay đến nhà vệ sinh và thấy bé cún của mình đang nằm bò nôn mửa trên bồn cầu.

Và hình như sắp ngã…

Đúng vậy, không nhầm đâu. Tiểu Đào đã bị Tư Ninh chuố.c say, hiện tại đang nôn thốc nôn tháo…

Tống Nghi Thu bất đắc dĩ đi tới, đỡ đỡ để cho cún con nôn thoải mái.

Xem dáng vẻ này có vẻ đây không phải lần đầu.

Thấy có người đứng trước cửa nhà vệ sinh, Tống Nghi Thu quay đầu lại, thấy Tư Ninh ngượng ngùng: "Nặc Nặc, mẹ không nghĩ tửu lượng Tiểu Đào lại kém như vậy."

"Mẹ, đây không phải lần đầu."

"Mẹ biết, nhưng lần này là Tiểu Đào muốn uống mà."

Tống Nghi Thu đau đầu, gặp phải người mẹ như vậy chắc chỉ có mỗi cô.

Thấy Tống Nghi Thu im lặng, Tư Ninh vội vàng hôn cô một cái rồi nhỏ giọng nói:

"Đừng giận mà, tối nay mẹ cho con ăn gà rán nhé."

"..."

"Thêm một chai coca nữa!"

"Chốt."

5

Buổi tối, Tống Nghi Thu và Tư Ninh đều không ăn quá no, bởi vì đều để bụng ăn gà rán.

Thấy vậy, Tống Quân trông đầy ghen tị: "Chẳng lẽ đồ ăn ba làm lại không thơm như gà rán hả?"

Tư Ninh muốn mắng nhảm một câu, nhưng nghĩ lại, quên đi, không lại tổn thương trái tim chồng mình mất.

"Chồng à, trong nhà hết bia rồi, nhưng mà em muốn uống."

Không còn cách nào khác, Tư Ninh chỉ có thể dùng cách này để đuổi Tống Quân đi, không thì không biết Tống Quân còn muốn phàn nàn tới khi nào.

Tống Quân im lặng vài giây, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô: "Không được uống."

"Chồng ơi~~~" Tư Ninh làm nũng.

"Được rồi, lát nữa sẽ mua cho em sau."

"Cảm ơn chồng yêu, em yêu anh nhất."

Tống Nghi Thu: "..."

Buổi tối, Tống Nghi Thu lại nhìn thoáng qua bé cún, thấy nó đang ngủ say mới yên tâm rời đi.

Sau đó liền bị Tư Ninh kéo đi ăn gà rán.

Ngày hôm sau, Tống Nghi Thu tỉnh dậy thì đã bảy giờ rồi, ngơ ngác một lúc mới ngồi dậy mặc quần áo.

Sau khi tắm rửa xong và ăn sáng với Tống Quân, cô quyết định đi dạo với Tiểu Đào.

Vì sao không đi với Tư Ninh? bởi vì người mẹ ruột của cô còn chưa rời khỏi giường.

Tư Ninh là một con người lười biếng, công việc của cô là ở nhà viết tiểu thuyết, mỗi ngày phải hơn mười hai giờ trưa mới có thể rời giường.

Có lẽ một cô gái lười nhác như vậy, cũng chỉ có Tống Quân nâng niu coi cô ấy là bảo bối.

Nhưng trước khi Tống Nghi Thu đi ra ngoài, trong nhà đã có ai gọi điện thoại đến. Tống Nghi Thu vừa đoán đã biết là ai.

Còn có thể là ai ngoại trừ bạn nhỏ Cố Tây Châu chứ.

"Alo." Tống Nghi Thu mở miệng nói trước.

Vừa nghe giọng nói quen thuộc từ bên kia điện thoại, Cố Tây Châu lập tức trả lời:

"Nặc Nặc, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Cố Tây Châu: "Nặc Nặc, cậu có nhớ tớ không?"

Tống Nghi Thu: "Không nhớ lắm."

Cố Tây Châu thất vọng: "Nhưng tớ rất nhớ..."

Nghe Cố Tây Châu tủi thân, Tống Nghi Thu liền cảm thấy không ổn, cảm giác là giây tiếp theo Cố Tây Châu sẽ khóc.

Nếu lúc này Tống Nghi Thu xuất hiện ở trước mặt Cố Tây Châu sẽ phát hiện trực giác của mình rất chuẩn, bởi vì Cố Tây Châu hiện tại hốc mắt đã đỏ bừng, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Bởi vì Cố Tây Châu biết, Nặc Nặc không thích cậu khóc.

"Nặc Nặc." Cố Tây Châu uỷ khuất nói.

"Cố Tây Châu!"

"Nặc Nặc..."

"Cố Tây Châu, không được khóc!"

"Được rồi." Nước mắt đã bắt đầu rơi.

Không đợi Tống Nghi Thu lên tiếng an ủi, cô đã nghe Cố Tây Châu nức nở nói: "Không phải, Nặc Nặc, tớ không muốn khóc, nhưng không kiềm chế được..."

Tống Nghi Thu: "..."

Cho đến khi Cố Tây Châu khóc đến sưng mũi, bị câu chuyện của Tống Nghi Thu chọc cười, thì mọi chuyện mới kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp của cô bé trở nên nghiêm túc, đột nhiên cô bĩu môi, mắt rưng rưng.

Cái này thật là... thật khó dỗ.

Tống Nghi Thu nghĩ ngợi rồi giơ tay lau khô nước mắt.

Cảm xúc của trẻ con thật sự rất dễ bị ảnh hưởng, Tống Nghi Thu nghĩ thầm.

Thật lâu sau, Tống Nghi Thu mới thoát khỏi cảm xúc đó và dắt cún nhỏ đi dạo.

6.

Mấy ngày tiếp theo, cứ đúng giờ là Cố Tây Châu lại gọi điện thoại đến, cho đến khi nhà trẻ mở cửa vào  thứ hai, Tống Nghi Thu vừa vào lớp đã bị ôm chầm lấy.

Tống Nghi Thu mặt không chút thay đổi khi bị bạn nhỏ Cố Tây Châu ôm chặt không buông, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ cô.

"Nặc Nặc, Nặc Nặc, chào buổi sáng." Cố Tây Châu cười thỏa mãn nói.

Tống Nghi Thu đẩy cậu ra, mặt không biến sắc nói: "Chào buổi sáng."

Cố Tây Châu không buồn khi bị đẩy ra, thay vào đó lại nắm lấy tay Tống Nghi Thu, kéo cô đến chỗ ngồi rồi đắc ý cười nói: "Nặc Nặc, tớ mang quà cho cậu."

"Cái gì?"

"Cậu xem nè." Cố Tây Châu vừa nói vừa lấy quà ra.

Tống Nghi Thu nhìn sang, chỉ thấy Cố Tây Châu lấy từ trong cặp sách căng phồng của mình ra một con heo đất vàng.

Cậu đem con heo vàng đẩy tới trước mặt Tống Nghi Thu, vỗ cái ngực nhỏ của mình và khẳng định: "Đây là tiền riêng của tớ, giao cho Nặc Nặc đấy."

Tống Nghi Thu: "Tớ không cần."

"Không được." Cố Tây Châu nghe xong liền trở nên nóng nảy.

"Sao có thể không cần chứ? Bố tớ cũng đưa hết tiền riêng cho mẹ tớ, tại sao Nặc Nặc lại không cần?"

"Tớ không thể nhận." Tống Nghi Thu kiên trì.

"Muốn... Nặc Nặc muốn..." Lại thấy Cố Tây Châu sắp rơi nước mắt.

Tống Nghi Thu cảm thấy đau đầu, sao sáng sớm đã khóc rồi?

Đứa trẻ này được làm từ nước à? Sao lại có nhiều nước mắt như vậy?

"Mẹ cậu có biết cậu muốn đưa tiền cho tớ không?" Cuối cùng Tống Nghi Thu hỏi.

Nghe vậy, Cố Tây Châu ấm ức gật đầu: "Biết."

Nói xong còn đẩy heo vàng lên trước mặt Tống Nghi Thu.

Sáng sớm hôm nay, Cố Tây Châu đã nhờ mẹ giúp lấy heo vàng từ trên cao xuống.

Lúc đó Hứa Thư cũng hỏi, Cố Tây Châu ngoan ngoãn trả lời là muốn tặng cho Tống Nghi Thu.

Hứa Thư rất thích Tống Nghi Thu, lại thấy con trai mình quấn quýt người ta không buông, còn muốn đem tiền của mình đưa cho con gái nhà người ta, cảm thấy dở khóc dở cười.

Cuối cùng còn cười giúp Cố Tây Châu nhét con heo vàng vào cặp sách, đến cửa nhà trẻ còn cẩn thận vỗ vỗ vai Cố Tây Châu.

"Cố lên con trai, mẹ tin con!"

Nghe xong, khoé miệng Tống Nghi Thu giật giật, mẹ người ta cũng đồng ý rồi, bây giờ mình trả lại cũng không ai nhận.

Cùng lắm thì sau này đối xử với Cố Tây Châu tốt một chút.

Mode tình yêu thực dụng - Nghi Thu online.

Vì thế, Tống Nghi Thu "miễn cưỡng" nhận lấy heo vàng nhỏ.

Thấy mình đã nhận con heo vàng nhỏ của Cố Tây Châu, Tống Nghi Thu "sang chảnh" lấy từ trong cặp sách ra một hộp chocolate lớn và đưa cho Cố Tây Châu.

Đứa nhỏ bốn tuổi rưỡi ngơ ngác ôm hộp chocolate lớn đứng ở đó,mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Nặc Nặc của cậu cũng có quà cho cậu.

Trông thấy Cố Tây Châu cười hề hề ngốc nghếch còn quên không nói lời cảm ơn, Tống Nghi Thu kiêu ngạo hất cằm.

"Có gì đâu, chỉ là đáp lễ thôi."

Nhưng lại không phát hiện ra khoé miệng mình đã cong vút lên…

Đó là tâm trạng của người tặng con heo vàng, nhưng khi Tống Quân tới đón con gái tan học về nhà, nhìn thấy con gái đi thì tay không mà về lại ôm heo vàng, thì lại là một loại tâm trạng khác.

Ông ôm con gái vào lòng và hỏi: "Nặc Nặc, sao con lại có con heo vàng này vậy?"

"Cố Tây Châu cho con."

Lại là Cố Tây Châu! Trời ạ, cải trắng nhỏ mình nhà mình sắp bị heo húc đến nơi rồi! (*)

(*) Ở TQ có một thuật ngữ là “好白菜被猪拱了”có nghĩa là cải trắng tốt bị heo ủi, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã. Ở đây ông bố nói Cố Tây Châu là heo tức là đang nói Cố Tây Châu là mấy tên cặn bã nhăm nhe cướp con gái rượu của mình :,>

Lúc đi siêu thị mua đồ con gái cũng nhắc đến Cố Tây Châu, Tống Quân cảm thấy mình sắp phát nổ rồi.

Con gái không thích mình nữa, sẽ thích Cố Tây Châu, con gái không cần mình nữa.

Ông rất muốn hát cho mình nghe bài "Cải trắng nhỏ".

Cải trắng nhỏ, trên ruộng vàng...

NGOẠI TRUYỆN:

Cuối tuần, Tống Nghi Thu đi mua sắm với Tống Quân. Lúc đi tới khu đồ ăn vặt, Tống Nghi Thu dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn Tống Quân:  "Ba, chúng ta đi mua khoai tây chiên đi."

Tống Quân: "Được."

Cuối cùng lại đẩy một xe toàn là đồ ăn vặt, Tống Nghi Thu rõ ràng rất hài lòng.

Lúc đi ngang qua quầy bán chocolate, Tống Nghi Thu dừng lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ vào một hộp chocolate đắt tiền trên giá cao nói: "Ba, con muốn ăn chocolate này."

Đối với con gái, Tống Quân từ trước đến nay chưa từng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hauhuoc