Nghiện Mùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Nghiện mùi

Tác giả: 小尘

Dịch: Góc nhỏ của Shmily

-----------

(1/5)

Tôi mắc một căn bệnh suy nhược chỉ có thể chữa khỏi bằng mùi của kẻ thù không đội trời chung.

Một giây trước còn lạnh lùng nhìn hắn, một giây sau đã không nhịn nổi mà vươn cổ: "Cho tôi ngửi cậu một chút, có được không?"

Hắn cười khẽ nói: "Chậm thôi, sẽ không có ai giành với em."

1.

Tôi mắc một chứng bệnh lạ: Nghiện mùi.

Bắt đầu từ khoảng một tháng trước, tôi phát hiện ra rằng mình không thể cưỡng lại được với mùi hương của kẻ thù không đội trời chung với tôi - Trần Quân Nghi.

Nếu tôi không được ngửi nó trong một thời gian, tôi sẽ suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhưng như tôi vừa nói đó, hắn ta là KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG  với tôi.

Là cái loại mà tôi ghét cay ghét đắng ấy!

Tôi là thủ khoa khoa tiếng Trung, còn hắn là thiên tài khoa Vật Lý.

Hai chúng tôi mang trong mình mối huyết hải thâm thù truyền kiếp, ngay từ đầu năm nhất đã giành giật lấy đủ loại danh hiệu, giải thưởng, không ai nhường ai.

Cả trường đều biết rằng Trương Vãn và Trần Quân Nghi không hợp nhau.

Vì vậy, khi tôi cảm thấy mình đang dần trở nên phụ thuộc vào mùi hương của hắn, tôi đã bị sụp đổ trong nháy mắt.

Tôi đã đi khám bác sĩ rất nhiều lần, nhưng họ không thể tìm ra được vấn đề là do đâu, và cứ thế, cơ thể tôi càng ngày càng yếu đi.

Tôi chỉ nói bí mật này với người bạn thân nhất của tôi - Triệu Chiêu.

Một ngày nọ, Triệu Chiêu gọi điện cho tôi và kêu tôi nhanh chóng tới phòng tập thể dục.

Vào thời điểm đó, tôi đã phải vật lộn để nói: "Cái cơ thể rách nát bây giờ của tớ, tập thể dục sẽ chỉ càng nhanh chết sớm mà thôi."

"Nhưng Trần Quân Nghi đang ở đây!"

Vèo.

Mười phút sau, có một cô gái yếu ớt đứng ở trong phòng tập thể dục.

Tôi không nhìn thấy Trần Quân Nghi.

Triệu Chiêu nói là hình như hắn đã đi vệ sinh rồi.

Nhưng áo của hắn vẫn còn ở đây.

Chiếc áo phông nằm trên máy chạy bộ, trước khi tới gần nó, tôi đã có thể ngửi thấy mùi hương khiến tôi hưng phấn.

Để tôi giải thích chút nhé, tuy Trần Quân Nghi rất chó, nhưng hắn lại ưa sạch sẽ, dù có chơi thể thao thì cơ thể cũng không có mùi mồ hôi.

Chỉ có mùi thơm của bột giặt và mùi hương thuộc về cơ thể của hắn mà thôi.

Nhàn nhạt, có chút dịu lạnh.

Mà tôi lại bị phụ thuộc vào mùi cơ thể của hắn.

Giống như một kẻ sắp chết đói cuối cùng cũng nhìn thấy thức ăn, tôi vươn móng vuốt của mình về phía máy chạy bộ...

Lý trí trong đầu đang gào thét: Đừng! Biến thái quá rồi! Trương Vãn, mau để nó xuống!

Nhưng tôi lại không thể kiềm chế được.

Tôi cầm áo của hắn lên, không nhịn được, đưa lên chóp mũi hít một hơi thật sâu!

Ah ~ sống rồi!

Như vừa được hồi sinh vậy, cảm giác thật yomost ~

Tôi say sưa ngửi áo của Trần Quân Nghi.

Cho tới khi giọng nói khiến tôi chán ghét vang lên: "Trương Vãn, cậu đang làm cái gì đấy?"

Tôi nhìn lên.

Trần Quân Nghi đang kinh ngạc sửng sốt nhìn chằm chằm vào tôi.

Rất rõ ràng, hắn đã thấy hết rồi.

2.

Chiếc áo phông của Trần Quân Nghi đang ở trong tay tôi.

Có thể kết luận rằng hắn đang không mặc áo.

Phải nói rằng, cơ bắp của anh chàng này thật sự rất đẹp, hơn nữa còn săn chắc, rất vừa miệng.

Nhưng tôi không có thời gian để đánh giá tỉ mỉ.

Tôi xấu hổ tới mức tóc gáy dựng đứng lên, kéo Triệu Chiêu bỏ chạy.

Sau khi chạy thoát, tôi phàn nàn với cô nàng: "Sao cậu không nhắc tớ?"

"Tớ có nhắc mà! Tớ gọi cậu khàn cả cuống họng đấy! Cậu say mê tới nỗi không thèm để ý tới tớ gì cả!"

"Xong rồi Chiêu Chiêu ơi, Trần Quân Nghi sẽ nghĩ gì về tớ đây?"

"Chắc là... nghĩ cậu rất biến thái đi?"

Tôi gào càng to hơn.

Triệu Chiêu thở dài sâu kín: "Giờ cậu gào còn hơi sớm đấy."

Cô nàng chỉ chỉ tôi, bất đắc dĩ nói: "Cậu cầm áo của hắn ra đây làm cái gì hả, giờ thì bảo hắn về KTX kiểu gì?"

Mẹ nó???

Vừa rồi tôi chạy nhanh quá, quên trả áo cho hắn rồi...

Giờ mà tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được tội lỗi này quá!

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã mua chuộc Triệu Chiêu bằng một tuần uống trà sữa free để cô nàng đi trả áo hộ tôi.

Tôi ngồi trong KTX hồi hộp chờ đợi.

Khi cô nàng vừa về, tôi đã lập tức dán tới lo lắng hỏi: "Cậu có nói như tớ bảo không đấy?"

"Tớ nói như cậu bảo mà, nói với hắn là gần đây Trương Vãn có đang che giấu điều gì đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mong cậu có thể tha thứ cho cậu ấy, đừng để trong lòng làm gì."

"Tốt lắm. Thế hắn trả lời thế nào?"

"Hắn nói..."

Triệu Chiêu bắt chước giọng điệu do dự của Trần Quân Nghi.

"Cái gì? Rốt cuộc cậu ta cũng phát hiện ra đầu óc mình có vấn đề rồi sao?"

Tôi: ...

Trần Quân Nghi, tên khốn!

Thật trùng hợp, đúng lúc này, Trần Quân Nghi lại nhắn một tin WeChat cho tôi.

"Trương Tiểu Vãn, tôi có quen một bác sĩ tâm thần đấy, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?"

Giọng hắn rất trầm rất ấm, bọn con gái trong trường đều khen giọng hắn như cái loa siêu trầm, nhưng vào tới tai tôi thì nó không khác gì giọng vịt đực cả.

Đặc biệt là âm cuối còn có vẻ lười biếng nữa.

Tôi lập tức nhớ tới đôi mắt lúc nào cũng lơ đễnh của hắn.

Tôi: "Con trai ngoan, con để dành bác sĩ tự xem cho mình đi."

"Vậy tại sao hôm nay cậu lại ngửi áo tôi? Có phải cậu thích tôi không?"

Tôi trợn mắt, suýt chút nữa là phi thẳng cái điện thoại vào thùng rác.

Nhưng cái danh thủ khoa khoa tiếng Trung và chủ tịch câu lạc bộ văn học của tôi đâu phải chỉ để trưng.

Tôi nhanh chóng bịa ra một lý do: "Là do ông đây thích mấy em giai khác trong phòng tập thể dục của cậu, nhưng tiếc là ông đây lấy nhầm áo được chưa."

Trần Quân Nghi: "?"

Tôi không buồn nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Trần Quân Nghi: "Trương Vãn, mắt cậu không tốt có phải không, không phải tôi là người đẹp trai nhất trong phòng tập thể dục sao?"

3.

Khoa Lý và khoa Văn tương đối cách xa nhau.

Tôi đã rất tự hào là mình không hề tìm tới Trần Quân Nghi.

Kết quả là cơ thể tôi ngày một tồi tệ hơn, đến nỗi mà phải mất nửa ngày để đi được 100 mét.

Vào thứ sáu, tôi lê tấm thân yếu ớt của mình tới lớp học tự chọn.

Khi tôi đang hấp hối, tôi lại chợt ngửi thấy mùi hương thu hút.

Trần Quân Nghi ngồi xuống trước mặt tôi.

Hắn rất cao, chỗ ngồi chật chội khiến hắn phải co lại đôi chân dài, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy tư thế ngồi của hắn rất phóng khoáng, lại còn tự do.

Hắn vừa xuất hiện, cả lớp im phăng phắc.

Bởi vì môn tự chọn này có tên là: Nghiên cứu về thành phần và hiệu quả của mỹ phẩm.

Cho nên hầu hết sinh viên trong lớp đều là con gái.

Tôi chọc hắn: "Cậu cũng học lớp này á hả???"

"Tôi mới chuyển tới, nghe nói giáo viên này giảng khá hay."

Hắn nghiêng đầu ra sau trả lời tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm cùng với xương quai xanh hơi lộ ra từ đường viền cổ áo của hắn.

Cùng lúc đó, một mùi hương nước xả vải xộc vào trong mũi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, không thể kiểm soát được.

Nó thực sự rất dễ nghiện.

Cơ thể tôi lập tức như được nạp điện.

Mùi của tên chó này thơm quá...

Sao con trai mà lại có thể thơm tới vậy chứ?

Thực ra tôi biết mùi của Trần Quân Nghi rất nhạt, ngay cả Triệu Chiêu cũng nói là không ngửi thấy gì cả.

Nhưng căn bệnh kỳ lạ của tôi dường như làm cho hào quang trên người hắn khuếch đại hơn.

Sau đó toàn bộ tiết học, tôi hoàn toàn không nghe được giáo viên giảng cái gì.

Tôi cảm thấy như có một cái móc câu cứ không ngừng câu lấy tôi.

Tôi nhịn không được vươn cổ ra, muốn ngửi gần một chút, gần một chút.

Trần Quân Nghi dường như cũng đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Rất gần.

Gần tới mức... chỉ cần một trong hai chúng tôi động một chút là có thể hôn nhau luôn.

Cả hai ngây người nhìn nhau.

"Trần Quân Nghi! Trương Vãn! Hai em làm cái gì vậy!" Giáo viên gầm lên, "Muốn yêu đương thì đợi hết giờ! Lớp học không phải là chỗ để hai anh chị yêu đương!"

Tôi vội đứng dậy: "Em xin lỗi thầy! Nhưng mà thầy hiểu lầm rồi, bọn em không có yêu đương!"

"Vừa rồi hai anh chị suýt hôn nhau đấy, còn chối à?!"

Bị thầy giáo mắng là chuyện bình thường.

Nhưng bị hiểu lầm là gian díu mập mờ với Trần Quân Nghi lại là một việc lớn!

Hơn nữa, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi!

Tôi lo lắng: "Thầy, thầy có thể coi thường nhân cách của em, nhưng không thể coi thường mắt nhìn người của em được. Cho dù em có phải đi tu thì cũng sẽ không có chuyện ở bên Trần Quân Nghi đâu."

Trong những trường hợp như thế này, tôi và Trần Quân Nghi sẽ đấu võ mồm thêm vài lần.

Tôi nghĩ lần này sẽ giống như những lần trước, hắn sẽ K.O tôi sau vài nốt nhạc.

Nhưng thật bất ngờ, hắn lại không nói gì cả.

Chỉ liếc mắt nhìn tôi.

Thật kỳ quái mà.

Đêm hôm đó, chủ đề: [Có phải Trương Vãn và Trần Quân Nghi đang hẹn hò hay không? Họ suýt nữa đã hôn nhau trong lớp học đấy] đã được đăng trên diễn đàn trường.

Tôi cảm thấy mình như bùng nổ!

Tôi đã thề với Triệu Chiêu rằng dù tôi có "chết đói" đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ cần Trần Quân Nghi "nạp năng lượng" cho mình.

Tôi đã làm theo đúng những gì tôi thề, và tôi đã phải nghiến răng kiên trì trong nửa tháng.

Tôi chưa chết, nhưng lại yếu ớt như một hồn ma vất vưởng, cái loại mà hễ nhìn thấy ai là muốn nhào tới gặm luôn ấy.

Nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng gặp lại Trần Quân Nghi.

Hắn đang chơi bóng rổ, và tôi tình cờ đi ngang qua sân.

Nhưng không ngờ, cơ thể bị "thiếu hụt" lâu ngày lại gây ra tác dụng phụ.

Hắn tùy tiện vạch áo lau mồ hôi.

Tôi, nhìn thẳng vào hắn, và rồi bị chảy máu mũi.
(2/5)

4.

Tôi bị chảy máu mũi sau khi kẻ thù của tôi vén áo lên.

~ Nhìn có mất mặt không cơ chứ, lậy Chúa?!

Điều kỳ quặc hơn nữa là Trần Quân Nghi đúng lúc quay người lại rồi nhìn thấy tôi.

Hắn nhìn thấy hai vết máu chảy ra từ hai cái lỗ mũi của tôi!

Đến khi tôi nhận ra sự ẩm ướt trong hốc mũi thì đã quá muộn rồi.

Trần Quân Nghi chơi bóng rổ = giải phóng hormone = đổ mồ hôi = mùi hương em bay xa.

Còn tôi giống như bệnh nhân được truyền quá nhiều chất dinh dưỡng, cơ thể một lúc không chịu đựng nổi quá nhiều "dinh dưỡng" nên bị chảy máu mũi.

Tôi đang ở trong phòng tắm, vừa rửa mặt vừa mắng Trần Quân Nghi.

Cho tới khi có tiếng động phát ra từ phía sau.

"Đừng mắng nữa, tôi sai rồi."

Không biết Trần Quân Nghi đến đây từ lúc nào.

Người hắn vẫn nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp, khiến tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn.

Đáng chết.

Mặc dù cơ thể của tôi phụ thuộc vào hắn, nhưng tâm trí tôi đang từ chối nó một cách gay gắt!

"Cậu sao thế?"

Tôi rất lùn, Trần Quân Nghi cúi đầu nhìn tôi từ trên cao: "Có cần tới phòng y tế không?"

"Không cần, chỉ là chảy máu mũi thôi."

"Sao tự nhiên cậu lại chảy máu mũi?' Hắn hỏi, "Là vì tôi à?"

Tôi lườm hắn, "Bớt tự luyến đi."

"Ò." Trần Quân Nghi cười khẽ.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vén áo lên, cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mắt tôi.

Tôi nghi ngờ là chuyện vừa rồi có liên quan tới cái này.

Tầm nhìn của tôi bị chặn lại, điều này đã khiến máu mũi tôi chảy ra.

"Làm cái trò lưu manh gì đấy? Cẩn thận tôi thiến cậu đấy."

Trần Quân Nghi vô tội: "Tôi chỉ... hơi nóng mà thôi, như thế này dễ thở."

Tôi nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe mắt tôi vẫn không có liêm sỉ mà liếc qua.

Khụ khụ.

Cơ thể săn chắc quá, chẳng trách nhiều cô gái thích hắn như vậy.

"Tên mà cậu thích..." Hắn đột ngột nói, "... cái người mà cậu phải tới tận phòng tập thể dục để tìm ấy, hắn ta tập thế nào? Tỷ lệ mỡ và cơ trên người là bao nhiêu?"

"Sao tôi biết được."

Nó vốn đâu có thật.

Nhưng tôi lại nhìn thấy khao khát giành chiến thắng trong mắt Trần Quân Nghi.

Tôi đã quá hiểu hắn ta. Bản chất thì chúng tôi đều là những người sĩ diện. Tôi biết thừa là hắn ta chỉ muốn giành chiến thắng.

Vì vậy, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, mỉm cười nói, "Nhưng nhìn bề ngoài thì anh ấy đẹp trai hơn cậu."

Sắc mặt Trần Quân Nghi tối sầm lại.

Tôi rất vui vẻ vì mình đã chiến thắng trong lần đọ sức lần này.

Nhưng sau khi trở về KTX, tôi lại trở nên bồn chồn không yên.

Trong đầu tôi chỉ toàn là thân hình rắn chắc của Trần Quân Nghi.

Triệu Chiêu đang đi hẹn hò với bạn trai của cô nàng, nhân tiện nhắn một tin WeChat tới hỏi tôi.

Cô nàng hỏi tôi đang làm gì, sao lâu như vậy mà vẫn chưa rep tin nhắn của mình.

Tôi lơ đãng gõ: "Tớ đang nghĩ xem, sờ cơ bụng sẽ có cảm giác gì?"

Năm phút sau, điện thoại rung lên.

Trần Quân Nghi: "?"

... Mẹ ôi, nhắn nhầm người rồi.

Vừa định nói gì đó để cứu vớt hình tượng.

Trần Quân Nghi đã nhắn tiếp: "Đoán xem."

Trần Quân Nghi: "Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, anh Trần của cậu không phải người keo kiệt, lần sau cậu có thể chạm vào nó."

5.

Mọi người phải biết rằng Trần Quân Nghi đã quen với việc trêu chọc tôi.

Tôi không để tâm tới lời nói bông đùa của cậu ta chút nào.

Và tôi cũng không thể ngờ được rằng sẽ còn có cái gọi là "lần sau".

Vào ngày diễn ra hội thao, câu lạc bộ văn học của chúng tôi đã phải cạnh tranh với câu lạc bộ thiên văn để giành địa điểm.

Bàn ghế của chúng tôi nằm sát cạnh nhau, những tấm áp phích cũng được xếp đầy ở phía trước.

Thành viên hai bên cũng khá quen thuộc với nhau, dù sao thì cũng từng tranh giành các giải thưởng hoạt động tập thể và vinh danh câu lạc bộ xuất sắc từ năm đầu tới năm cuối luôn mà.

Khi bầu không khí được đẩy lên cao nhất, tôi đã không để ý tới sợi dây vướng dưới chân mình để chuyền áp phích cho những sinh viên năm nhất ở hàng sau.

Tôi bị vấp, và té ngã trên mặt đất.

Trần Quân Nghi đột nhiên xuất hiện.

Hắn đứng trước mặt tôi, cố gắng nắm lấy tay tôi.

Nhưng hắn lại loạng choạng mấy bước, cuối cùng lại bị tôi đẩy cho ngã sấp xuống đất.

Áo thun trơn của hắn được vén lên một đoạn.

Mà tay của tôi, lại đang thò vào bên trong, ấn ở trên cơ bụng của hắn.

Xúc cảm là lạ.

Hơi thở hỗn loạn.

Tôi chỉ biết cứng đờ nằm ở đó.

Trần Quân Nghi nhỏ giọng nói: " Một giây."

"Hai giây."

"Ba giây."

"... Trương Vãn, cậu còn muốn sờ bao lâu nữa."

Tôi nhanh chóng lùi lại, nhận ra rằng hắn đang thực hiện lời hứa với tôi - cho phép tôi "chạm vào nó".

Nhờ một cú vồ ếch...

Mà tôi đã chạm vào "nó" trong gần bốn giây?

Tim tôi đập nhanh tới nỗi không dám nhìn thẳng, lí nhí nói cảm ơn với hắn.

Thanh âm của Trần Quân Nghi tràn đầy ý cười, hạ thấp giọng: "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi đỡ được cậu hay là cảm ơn tôi để cho cậu chạm vào nó?"

Tôi: "..."

Chó chung quy vẫn là chó.

May mắn thay, thành viên của hai bên đã không nhìn thấy rõ một màn nhạc đệm này.

Với tư cách là chủ tịch hiệp hội Thiên văn, Trần Quân Nghi đang chỉ huy các thành viên trong câu lạc bộ dọn dẹp đồ đạc.

Triệu Chiêu chậc lưỡi: "Anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn vì cậu mà chê đàn em của tớ, Trương Vãn, mùa xuân của cậu tới rồi."

"Thôi đi."

Tôi vặn lại, nhưng lòng vẫn hơi rối bời.

Tuy nhiên.

Tối hôm đó.

Trần Quân Nghi đã để cho tôi biết rằng hắn còn có thể chó hơn thế nữa.

Hắn gửi một tin nhắn WeChat cho tôi, "Tự dưng tôi có một suy nghĩ."

"Sủa."

"Hôm nay cậu cố ý chạm vào tôi sao?"

Mắt tôi gần như là trợn trắng dã.

Tôi: "Dạ dạ dạ."

Sau đó tôi gửi cho hắn một phong bì màu đỏ chót.

Tôi: "Đã trả tiền, cảm ơn vì sự hiếu khách của bạn nhé."

Trần Quân Nghi: "50 tệ? Tôi trong lòng cậu chỉ đáng giá từng này thôi à??"

Tôi: "Đây là giá gấp 10, lần sau sẽ chỉ còn 6."

Ngay sau khi tôi gửi đi, tôi liền nhận ra rằng câu này có gì đó sai sai.

Sao lại có lần sau nữa rồi?

Nhanh chóng thu hồi tin nhắn lại.

Nhưng ngay sau khi tôi thu hồi, hắn đã gửi tới một tin: "OK."

6.

Lại là một tiết học tự chọn khác, nhưng Trần Quân Nghi không có tới.

Tôi đã không gặp hắn một tuần rồi, lý do là vì tôi bị ốm.

Lúc đầu còn phải hít sâu thở đều để chuẩn bị đối phó với hắn, nhưng cuối cùng hắn lại trốn học.

Tôi ủ rũ liếc nhìn trang web chính thức của trường.

Đột nhiên thấy cách đây một tuần có một bài đăng.

[Trần Quân Nghi, học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường chúng ta đã tham gia trại huấn luyện cho cuộc thi Vật Lý toàn quốc, hôm nay đã lên đường...]

Ồ, vậy là hắn đã đi rồi à.

Thảo nào mà cả tuần nay tôi không thấy ai.

Trại huấn luyện sao?

Phải ở đó bao lâu chứ?

Chắc là ít nhất cũng phải một tháng đi??

Tôi có còn sống được tới lúc hắn quay về không đây??

Tôi đột nhiên cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.

Sau khi thảo luận với Triệu Chiêu, tôi quyết định nhờ bạn cùng phòng của Trần Quân Nghi "lấy trộm" cho tôi một bộ quần áo của hắn.

Khi tôi nói ra yêu cầu này, cậu ta đã nhìn tôi tới ngu người.

Như thể tôi là một tên biến thái vậy.

... Chà, ừm thì theo một cách nào đó thì tôi đúng là biến thái thật.

Nghĩ thì nghĩ vậy, cậu ta vẫn giúp tôi lấy.

Trần Quân Nghi rất ưa sạch sẽ, trong KTX của hắn sẽ không có quần áo bẩn.

Giặt sạch rồi cũng được, mặc dù mùi nhạt hơn nhiều nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, bạn cùng phòng của hắn vừa quay đầu đã mách lẻo với Trần Quân Nghi ngay lập tức.

Trần Quân Nghi gọi cho tôi: "Trương Vãn, cậu mượn quần áo của tôi?"

"Ừa..." Tôi lấy ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn, "Bạn cùng phòng của tôi muốn quay một bộ phim ngắn, nhờ tôi đóng giả con trai."

"Sao cậu lại mượn quần áo của tôi?" Hắn hỏi, "Con trai trong lớp cậu đâu?"

"À, tôi nghĩ là quần áo của cậu đẹp hơn."

Trần Quân Nghi như đang cười.

Người thông minh như hắn, đương nhiên là còn lâu mới tin vào cái lý do vớ vẩn này của tôi.

"Trương Vãn, cậu đang cố gắng làm cái gì vậy? Xịt keo vào quần áo của tôi hả?"

"Không có nhá! Tôi không trẻ con như thế."

"Ừ." Hắn hạ giọng, dịu dàng tới không ngờ, "Lì xì 50 tệ, còn chưa đủ trẻ con sao?"

Tôi: "..."

"Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu thôi, một cái không đủ mặc thì để bạn cùng phòng của tôi đưa thêm cho cậu." Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói bằng cái giọng lười biếng đó, "Cậu nói đúng, quần áo tôi đẹp hơn, cho nên cứ mặc của tôi đi, đừng mặc đồ của thằng khác."

Sau khi cảm ơn hắn, tôi hỏi: "Vậy bao giờ cậu đi học lại?"

"Sao thế? Nhớ tôi à?"

"Tôi nghiêm túc đấy."

"Tháng sau."

Ôi má ôi, lâu thế.

Nỗi buồn của tôi không phải không có lý do.

Quần áo không thể làm giảm bệnh của tôi được.

Chỉ có thể kéo dài được một tuần.

Mùi càng ngày sẽ càng nhạt đi, tôi sẽ không còn "lấy được chất dinh dưỡng" từ nó nữa.

Tôi sẽ trở nên gầy gò, đôi mắt trũng sâu cho mà xem.

Hôm đó là vào một ngày lễ nhỏ.

Tôi lên đường đi ngàn dặm tìm chồng... tìm dưỡng chất.

Tôi lấy cớ để tới Trường Sa.

Trại huấn luyện của Trần Quân Nghi ở chỗ này.

Hắn đón tôi ở nhà ga.

Đây cũng là lúc tôi được bổ sung một khoản lớn sau nhiều ngày thiếu hụt.

Tôi sợ mình sẽ lại bị chảy máu mũi lần nữa.

Nhưng không ngờ lần này lại xuất hiện một tác dụng phụ khác.

Cơ thể của tôi, ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Quân Nghi, đã không thể kiểm soát được...

Chạy nhanh tới, và ôm chầm lấy hắn.

(3/5)

7.

Trần Quân Nghi chết lặng.

Tôi cũng chết lặng.

Tôi sẽ không buông tay cho tới khi cơ thể tôi đã hít đủ "hơi".

"Cậu, cậu, cậu đừng nói gì cả! Nghe tôi giải thích trước đã!"

Tôi cũng biết rõ lúc này chắc chắn mặt tôi đang đỏ như cà chua Tân Cương.

"Hửm... cậu thật gian xảo."

Trần Quân Nghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hauhuoc