Bảo bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hùng kê hát vang, ngày mới tảng sáng, rất nhiều người còn trầm mê mộng đẹp, chỉ có duy nhất trong phòng bếp của tòa nhà nào đó truyền ra thanh âm rất nhỏ. Một mỹ thiếu niên tướng mạo tú lệ, mặc tạp dề thuần thục mà làm bữa sáng.
"Uông uông uông. . ." Bỗng một đáng yêu tiểu cẩu với hoa văn màu đen từ đâu chạy tới, ở bên chân thiếu niên đảo quanh.
"Tiểu Hoa, buổi sáng tốt lành!" Lộc Hàm ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm mà sờ đầu Tiểu Hoa."Ta hôm nay làm cháo hoa ngươi yêu thích nhất ah!"

"Uông uông uông. . ." Tiểu hoa cao hứng mà kêu to.
"Hư! Nhỏ giọng một chút, miễn không đem Đại Ma Vương đánh thức, y sẽ sinh khí đó!" Lộc Hàm nói. 'Đại Ma Vương' là cậu cùng tiểu hoa vụng trộm đặt cho Ngô Thế Huân , Tiểu Hoa lập tức sợ tới mức lạnh run, ngoan ngoãn chạy đến một góc nhà, không dám lại phát ra một điểm thanh âm nào nữa.
Thấy thế, Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài. Từ lần trước cắn Ngô Thế Huân xong, Tiểu Hoa trở nên sợ Ngô Thế Huân cực kỳ, măc dù về sau Ngô Thế Huân không có lại trách nó lần nào, còn chủ động đề nghị thu dưỡng nó, cho nó một cái gia đình ấm áp.
Nghĩ đến Ngô Thế Huân, Lộc Hàm khuôn mặt nhiễm lên một vòng ửng đỏ. Sự tình ở cái rạp chiếu phim tình dục kia đã qua đã hơn hai tháng, trong khoảng thời gian đó quan hệ giữa cậu và Ngô Thế Huân đột nhiên cũng tiến triển mạnh lên. Còn tâm của cậu cùng thân thể đồng dạng đều có những sự chuyển hóa nghiêng trời lệch đất.
Suốt hai tháng, Ngô Thế Huân một mực buộc cậu ở tại nhà y, hai người hoàn toàn một tấc cũng không rời, tựa như song bào thai vậy. Không chỉ có cùng đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng ngủ một chỗ, mà ngay cả. . . Đi nhà nhỏ đều cùng đi, cái này đương nhiên là yêu cầu của cái tên bá đạo cuồng đó.
Bất quá y tuy rất bá đạo, nhưng mà đối với cậu lại càng ngày càng ôn nhu, càng ngày càng tốt. Duy nhất chỉ có ngoại trừ lúc làm chuyện kia, y vẫn như cũ thích ra mấy ý xấu cổ quái đương thời điểm quan trọng, buộc cậu nói những lời hạ lưu khó nghe. . .
"Tiểu tâm can, đang suy nghĩ chuyện gì xấu à? Xấu hổ thành như vậy." Bỗng nhiên có hai cánh tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lộc Hàm.
Nghe vậy, Lộc Hàm ngượng ngùng mà quay đầu lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ tà mị, mà chủ nhân của bộ mặt tuấn tú kia vậy mà không mảnh vải che thân, toàn thân trần trụi.
"Ngươi tại sao lại không mặc quần áo?" Lộc Hàm thẹn thùng mà mắng. Ngô Thế Huân cái này đại sắc lang có một điểm kỳ quái là ở nhà không mặc quần áo, y cứ thích để thân thể trần truồng chạy khắp nơi.
Lộc Hàm không biết Ngô Thế Huân là cố ý, bởi vì y muốn nhìn thẹn thùng đáng yêu bộ dáng của cậu, hơn nữa còn thuận tiện cho y "Làm việc" .
"Ở nhà ăn mặc không thoải mái, ta đã nói qua cả trăm lần rồi! Hơn nữa vóc dáng của ta đẹp như này, dấu diếm thì thật là lãng phí." Ngô Thế Huân tuyệt không cảm thấy thẹn, còn cố ý làm mấy tư thế rất MAN, khoe khoang chính mình cường kiện khí lực.
"Ngươi. . . Ta không cùng ngươi nói chuyện nữa đâu!" Lộc Hàm sinh khí mà xoay người tiếp tục làm bữa sáng, nam nhân ngụy biện một đống lớn, chính mình căn bản nói lại y không nổi.
"Lão bà. . ." Ngô Thế Huân lần nữa từ phía sau ôm cậu, đem đầu tựa ở trên vai cậu, thanh âm khàn khàn mà khẽ gọi.
"Cái . . . Cái gì?" Hô hấp nóng bỏng của nam nhân phả tại Lộc Hàm mẫn cảm gáy, lại để cho cậu toàn thân phát run. Cậu sợ nhất nam nhân như vậy gọi cậu, bởi vì này đại biểu cho đầu dã thú vừa mới 'ăn' đã muốn phát tình.
"Ta đói bụng!" Thấp thẩm tiếng nói tựa như Satan, ma âm đồng dạng có sức hấp dẫn không nói nên lời.
"Ta lập tức sẽ đem bữa sáng làm tốt, ngươi chờ một chút." Lộc Hàm giả ngu. Cậu thực hoài nghi Ngô Thế Huân có phải hay không quái vật, tính dục mạnh đến nổi dọa người, rõ ràng đêm qua mới làm bốn lần, như thế nào sáng nay bắt đầu lại muốn ôm cậu.
"Ta đây ăn ngươi đã khỏe rồi !" Ngô Thế Huân
cười tà, cúi đầu vừa cắn vừa liếm láp lỗ tai mẫn cảm của Lộc Hàm, hai tay sờ lên bộ ngực đầy đặn vân vê, ở nhà Ngô Thế Huân không cho Lộc Hàm mang nịt ngực.
"U-a..aaa ừm. . . Đừng nháo! Ta đang làm bữa sáng." Lộc Hàm uốn éo, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phun ra tiếng rên rỉ mê người, nhượng Ngô Thế Huân này đầu dã thú càng thêm tâm viên ý mã.
"Chờ ta ăn no, ngươi làm tiếp." Ngô Thế Huân không để ý tới, tiếp tục đùa bỡn điểm mẫn cảm của cậu.
"Ô. . . Cầu ngươi đừng. . . Chơi. . ." Lộc Hàm thân thể đã hoàn toàn bị Ngô Thế Huân không chế,y có thể để cho cậu nhanh đứng không yên.
"Đây không phải chơi, đây là đang thương ngươi." Ngô Thế Huân cười xấu xa, bàn tay lớn đi vào giữa hai chân cậu, tình dục mà cách quần đâm vào hoa huyệt Lộc Hàm. Cứ như vậy trực tiếp khiêu khích. Đã bị Ngô Thế Huân dạy dỗ thành thứ đồ chơi tình ái, Lộc Hàm như thế nào chịu được, tất cả lý trí toàn bộ bay đến cửu tiêu vân ngoại, thân thể nhuyễn tại trên người y, mặc cho nam nhân muốn làm gì thì làm.
"Ah ah. . . Điểm nhẹ ── ừm. . . Muốn bay, Hảo bổng. . . Ah ah ah. . ." Trong phòng bếp rất nhanh tựu truyền ra tiếng khóc lóc ngọt ngào của Lộc Hàm, nhưng mà Tiểu Hoa nãy giờ một mực trốn trong góc không có lại như lần trước "Anh hùng cứu mỹ nhân", mà là quái dị mà lắc đầu lắc đuôi, mắt rơi xuống hai hàng lệ. . .
Lộc Hàm toàn thân bủn rủn mà ở trên mặt ghế, vô ý mà nhìn ra phong cảnh đang dần tiêu thất bên ngoài. Mệt mỏi quá! Rõ ràng đã nói chỉ làm một lần, nhưng mà Ngô Thế Huân cái này sắc ma nói không giữ lời, đem cậu lăn qua lăn lại ba lượt mới thả ra, nếu như ngày nào cũng bị y làm như thế, cậu có ngày cũng sẽ bị đùa chơi chết trên giường
Mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã nhanh tám giờ rồi, không biết có đến trễ không nữa. Mặc dù theo Ngô Thế Huân cho dù trốn học, lão sư cũng không dám nói gì, nhưng cậu cảm thấy thân là học sinh cần phải có phong thái của học sinh, không nên đến muộn, thiếu phép tắc.

Quay sang nhìn Ngô Thế Huân vừa lái xe, một bên ngâm nga hát, thần thái phi dương. Lộc Hàm xinh đẹp lông mày có chút chau lên. Gần đây cậu thường xuyên sẽ nghĩ đến Ngô Thế Huân có can hệ gì với cậu, bọn cậu đến cùng là quan hệ như thế nào?
Cậu không biết Ngô Thế Huân, tâm cuả y chỉ có y biết rõ tinh tường. Không biết từ lúc nào, cậu đối với Ngô Thế Huân đã sinh ra tình cảm đặc thù không nên có. Ngô Thế Huân không chỉ là người đàn ông đầu tiên của cậu, còn là người đối với cậu tốt nhẩt, thương cậu, quan tâm cậu. Bản thân cậu một mực cô độc thật sự không có biện pháp kháng cự sự bá đạo ôn nhu của y, dù cậu biết rõ đây là điều không tốt.
Cậu hiện tại phi thường sợ hãi, cậu rất sợ Ngô Thế Huân chỉ coi cậu trở thành món đồ chơi ti tiện, hiện tại hết thảy cũng chỉ là trò chơi của y. Tuy y luôn thâm tình chân thành gọi cậu là lão bà, nói cậu thật đáng yêu, thật xinh đẹp, thế nhưng y cho tới bây giờ cũng chưa lúc nào nói yêu cậu.
Hơn nữa gần đây cậu từ miệng Kim Mân Thạc nghe được một chuyện, Ngô Thế Huân bất luận hòa kẻ nào cũng sẽ không cùng nhau ở một chỗ quá ba tháng. Cậu và Ngô Thế Huân cùng một chỗ cũng đã ba tháng, cậu rất sợ Ngô Thế Huân tùy thời sẽ cùng cậu nói tái kiến. Hiện tại vô luận là tâm hay thân thể của cậu không thể ly khai Ngô Thế Huân rồi, cậu không dám tưởng tượng nếu như Ngô Thế Huân không cần cậu nữa, chính mình sẽ sống thế nào về sau.
Nhiều lần cậu thậm chí nghĩ hỏi Ngô Thế Huân đối với cậu như này là ý gì, nhưng mà lại không dám, cậu sợ điều Ngô Thế Huân nói ra là đáp án làm cậu tan nát cõi lòng. . .
"Ọe. . ." Bỗng nhiên trong dạ dày truyền đến một hồi đau quặng, Lộc Hàm khó chịu che miệng lại nôn ra một trận.
"Lão bà, làm sao vậy?" Ngô Thế Huân tức thời quan tâm mà hỏi thăm.
"Không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái." Lộc Hàm lắc đầu. Gần đây không biết làm sao, cậu lúc nào cũng cảm thấy muốn ói ra, còn đặc biệt muốn ăn đồ chua nữa.
"Vậy chúng ta không đến trường nữa, ta đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi." Ngô Thế Huân đề nghị.
"Không cần! Ta nghỉ chút thì lập tức tốt lên rồi." Từ khi cùng Ngô Thế Huân cùng một chỗ về sau, Ngô Thế Huân thường xuyên dẫn cậu trốn học, tình hình học tập của cậu rớt xuống ngàn trượng, tụt dốc không phanh, giờ không thể lại trốn học tiếp.
"Được rồi! Nhưng nếu như thật sự không thoải mái ngươi phải nói, đừng cố chống cự làm gì!" Ngô Thế Huân vốn định cưỡng ép dẫn cậu trở về, nhưng là Kim Mân Thạc hẹn y đến trường, nói có chuyện đại sự muốn thương lượng, đành phải đau lòng mà đáp ứng.
"Ta biết!" Một mạt cười hiện lên khuôn mặt có chút tái nhợt. Thấy Ngô Thế Huân đau lòng vì mình, Lộc Hàm tựu cảm thấy thật hạnh phúc, trong nội tâm ấm áp, dù vô cùng có khả năng là Ngô Thế Huân làm bộ.
"Ta đây tăng tốc một chút, tranh thủ thời gian tới trường học cho ngươi nghỉ ngơi." Ngô Thế Huân tăng tốc độ xe, rất nhanh liền đi tới trường học.
"Chị dâu , chào buổi sáng!" Lộc Hàm vừa xuống xe, Kim Mân Thạc sớm đợi ở cửa trường học cười hì hì kêu lên.
"Chào buổi sáng!" Lộc Hàm ngại ngùng mà trả lời. Mặc dù cậu và Kim Mân Thạc , Phác Xán Liệt trong khoảng thời gian này quen thuộc hơn rất nhiều, ở chung cũng không tệ, nhưng mà cậu vẫn còn không quen bọn họ gọi cậu như vậy.
"Ngươi đến phòng học trước đi, ta sẽ đến sau." Ngô Thế Huân hướng Lộc Hàm nói.
"Hảo!" Lộc Hàm biết rõ bọn y có việc muốn nói, mình ở đây không tiện, nhu thuận gật đầu.
Cùng mấy người đó nói từ biệt xong, Lộc Hàm một thân một mình đi vào trường học. Nhưng mà vừa đi vài bước, lại một hồi ác tâm, lần nữa nôn mửa liên tục, cậu đành phải ngồi vào bồn hoa bên cạnh ghế đá nghỉ ngơi.
Nôn ọe trong chốc lát, Lộc Hàm thở hồng hộc mà xuất ra khăn tay lau vết bẩn ngoài miệng. Cậu nôn mửa càng ngày càng nhiều rồi, có phải hay không bị bệnh? Không bằng gọi điện thoại hỏi XXX một chút là tốt rồi, XXX là tổng đài chuyên xử lý mấy việc như này. Lộc Hàm bởi vì bí mật thân thể không dám tới gặp bác sĩ, có cái gì ốm đau đều là gọi điện thoại hỏi XXX, sau đó lại mua thuốc tương ứng uống.
Lộc Hàm móc ra điện thoại Ngô Thế Huân mua cho, bấm số XXX, bên tai lập tức truyền đến một đạo dễ nghe nữ âm, cậu đem bệnh trạng của mình nói cho đối phương biết.
"Tiểu thư, theo như lời ngươi nói, ngươi hẳn là mang thai!" Đối phương sau khi nghe xong cười nói, nàng nghe thanh âm Lộc Hàm qua điện thoại liền tưởng cậu là nữ sinh.
"Cô. . . Cô nói cái gì?" Trời có nắng thì cũng chỉ là đến mức đổ mồ hôi mà thôi, Lộc Hàm quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
"Tiểu thư, ngươi hẳn là mang thai!" Đối phương lần nữa lặp lại."Bất quá ta đề nghị ngươi hay là đi bệnh viện kiểm tra một lần thì tốt hơn nhiều."
". . . Cám ơn!" Lộc Hàm run rẩy mà cúp điện thoại, đầu óc rối thành một cục. Trời ạ! Cậu vậy mà mang thai! Bất quá cái này cũng rất bình thường, cậu tuy là song tính nhân nhưng vẫn có tử cung, có thể như nữ nhân bình thường mang thai, hơn nữa Ngô Thế Huân còn làm nhiều lần như vậy, không có thai mới là việc lạ. Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Mụ mụ vẫn luôn chờ cậu trưởng thành, lập tức sẽ đưa cậu đến Mỹ làm phẫu thuật biến tính, trở thành nam nhân chân chính, nhưng cậu bây giờ lại mang thai! Mụ mụ biết rõ nhất định sẽ đánh chết cậu. Hay là lén bỏ đi bảo bảo? Không! Lộc Hàm lập tức phủ định. Đây chính là một tiểu sinh mệnh, như thế nào có thể giết chết, hơn nữa đây chính là cục cưng của cậu và Ngô Thế Huân cơ mà.
Vô luận như thế nào cậu nhất định phải bảo vệ tốt tiểu sinh mệnh này, Lộc Hàm đưa tay vuốt bụng, biểu tình kiên định không gì sánh được. Hiện tại chính mình ngàn vạn lần không thể sợ hãi, ngẫm lại đến cùng làm như thế nào mới tốt nhất. Có lẽ nên nói cho Ngô Thế Huân, để y nghĩ biện pháp, nhưng mà không biết Ngô Thế Huân khi biết cậu hoài bảo bảo sẽ có thái độ như nào đây?
"Bảo bối, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Trên đỉnh đầu truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp đầy tình tứ.
" Ngô Thế Huân !" Lộc Hàm lại càng hoảng sợ, bối rối ngẩng đầu.
"Bảo bối, ta cho ngươi biết chuyện này, nhất định đem ngươi làm cười chết mất." Ngô Thế Huân ngồi vào bên cạnh cậu, ôm vai của cậu cười nói.
"Chuyện gì?" Lộc Hàm tâm loạn như ma, có nên nói cho Ngô Thế Huân nghe chuyện bảo bảo không? Cậu sợ khi nói xong rồi, Ngô Thế Huân hội sẽ giống như mấy nam chính trên phim truyền hình kia, nhẫn tâm bắt người yêu đi phá thai.
"Thạc tiểu tử thúi kia phải làm cha! Ha ha. . ."
"Cái gì?" Lộc Hàm khiếp sợ há to mồm, đây là lần thứ hai trong hôm nay cậu thiếu chút nữa bị hù chết.
"Thạc tiểu tử kia vừa rồi nói cho ta biết, có một nữ sinh trước kia cùng hắn ngoạn một đêm, ngày hôm qua đột nhiên chạy tới nói với hắn, nàng mang thai con của hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm." Ngô Thế Huân vẻ mặt khinh thường mà cười nói.
"Vậy sao? Vậy ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?" Lộc Hàm gượng cười hai tiếng, nhìn thẳng vào mắt y sợ sệt hỏi.
"Có thể có ý kiến gì nữa, đương nhiên là bảo Tiểu Thạc kêu nữ nhân kia đi phá thai rồi, Tiểu Thạc mới bằng ấy tuổi, làm cha cái quái gì cơ chứ! Ta ghét nhất mấy loại vọng tưởng dùng hài tử trói chặt nam nhân của nữ nhân như này, ta ghét nhất tiểu hài tử rồi, phiền muốn chết!" Ngô Thế Huân không có chú ý tới Lộc Hàm trong mắt đã nhanh chóng hiện lên bi thương cùng tuyệt vọng.
Lộc Hàm cúi đầu xuống, cố nén nước mắt sắp tràn mi. Vậy là không cần phải nói cho y biết chuyện cục cưng rồi... cậu biết đáp án tinh tường rồi còn gì, nhất định là y sẽ không chút do dự cho cậu đi bỏ bảo bảo. Xem ra hiện tại Ngô Thế Huân cùng bảo bảo, chỉ có thể chọn một!
"Bảo bối, có phải hay không lại không thoải mái, ta đưa ngươi đi bệnh viện xem một chút đi!" Thấy Lộc Hàm một mực trầm mặc không nói, Ngô Thế Huân rốt cục phát hiện cậu không được bình thường.
"Không cần, ta rất tốt, ta không sao!" Lộc Hàm lắc đầu lia lịa, nếu như đi bệnh viện, Ngô Thế Huân lập tức tựu sẽ biết chuyện bảo bảo.
"Thật sự?" Ngô Thế Huân nhíu đôi mày kiếm, bé thỏ trắng sắc mặt hảo chênh lệch, một điểm huyết sắc cũng không có.
"Thật sự, đi nhanh đi! Bằng không thì muộn đấy!" Sợ Ngô Thế Huân lại hỏi tới, Lộc Hàm bối rối mà đứng lên hướng phòng học chạy.
Ngô Thế Huân trong mắt hiện lên một tia u quang, bé thỏ trắng đến cùng làm sao vậy? Như thế nào càng ngày càng kì quái?
Ngô Thế Huân tuy là nam sinh nhưng vẫn rất thận trọng cùng chu toàn, y sớm chú ý tới Lộc Hàm gần đây một mực có tâm sự, nhưng không thể biểu đạt ra ngoài. Y mấy lần muốn mở miệng hỏi Lộc Hàm, nhưng mà lời nói vừa đến bên miệng lại phải nuốt xuống.
Sự kì quái của Lộc Hàm nhượng Ngô Thế Huân phi thường bất an, suốt một ngày y đều chăm chú nhìn Lộc Hàm, quan sát nhất cử nhất động của cậu, y phát hiện Lộc Hàm thủy chung bộ dáng rầu rĩ u sầu, không vui.
" Ngô Thế Huân, ta có việc muốn nói với ngươi." Buổi tối ăn cơm, Lộc Hàm cả ngày không nói một lời cuối cùng mở miệng.
"Chuyện gì?" Lộc Hàm chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, Ngô Thế Huân tâm sinh ra cảm giác sợ hãi chưa bao giờ thấy.
Lộc Hàm hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân, "Chúng ta chia tay đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net