1 ngày không công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Sáng hôm sau
Tôi ra đường với bộ đồ tươi trẻ.
Minh hoạ

Bất ngờ thay,anh cũng ra ngoài,diện trên mình set đồ mới mẻ nhưng không kém phần thu hút.

'Jimin/Suga?'-tôi và anh bất ngờ,đồng thanh lên tiếng gọi tên nhau.
'Anh hôm nay được nghỉ à?'-tôi kìm nén sự ngạc nhiên,mở lời trước.
'À ừ.'-anh bất giác mỉm cười trả lời tôi.
'Anh có định đi chơi với em không?'-thấy đi chơi một mình rất chán,tôi liền rủ anh đi theo.
'Được sao?'-anh bất ngờ.
'Tất nhiên là được rồi!'-tôi mỉm cười.
'Vậy được!'-anh cười theo tôi.Chúng tôi bắt đầu chuyến đi chơi '1 ngày không công việc'.
Nơi đóng cosplay
'Anh vào thử không?'-tôi bị thu hút bởi những bộ đồ cosplay tuyệt đẹp.
'Hả?Em thích sao?'-anh có hơi ngượng ngùng, lần đầu tiên anh tới những chỗ như này mà. Còn tôi mấy lần trước cũng chỉ ngắm chút rồi lại vội vã đi làm.
'Phải,rất thích.'-tôi cười tươi nhìn những bộ đồ.
'À...Vậy vào thôi!'-anh nói rồi kéo tôi vào.Anh dẫn tôi đến một quầy cosplay.
'Hai người muốn chụp ảnh cosplay à?'-người chủ quầy nhìn thấy chúng tôi liền cười tươi mở lời.
'Dạ vâng ạ!'-tôi hào hứng trả lời.
'Mời theo tôi.'-người chủ quầy nói rồi đi về phía phòng đồ cosplay.
'Anh đi chọn đi!'-tôi nói rồi đẩy anh qua căn phòng cho nam,mình thì ngắm nhìn những bộ cosplay nữ.
        Sau đó chúng tôi chụp được những bức ảnh tuyệt hảo.
       Minh hoạ

'Oa!Đẹp quá đi!'-thật sự bị mấy cái ảnh cổ trang của tôi với anh thuyết phục.
'Ừ!Đúng là rất đẹp!'-anh cũng nhìn mấy bức ảnh rồi quay sang chủ quầy.
'Có thể nhân bản cho cháu không?'-anh hỏi.
'Tất nhiên là được!Mà tôi có thể giữ lại một ảnh được không?'-chủ quầy gật đầu.
'Bác có việc gì sao ạ?'-tôi nghe vậy thắc mắc quay sang ông ấy.
'Chỉ là tôi thấy hai người chụp rất đẹp,lại còn xứng đôi nữa,tôi xin một ảnh tiện để quảng bá cho quầy.'-chủ quầy nhìn chúng tôi.Tôi định nói tôi với anh ấy không phải người yêu,nhưng anh ấy đã lên tiếng trước.
'Bác cứ lấy.'
'Được!Vậy tôi đi nhân bản ngay.'-ông ấy nghe vậy thì mặt tươi hẳn ra,nhanh chóng đi nhân bản.
'Nhân bản để làm gì ạ?'-nhớ tới chuyện này tôi quay sang hỏi anh.
'Anh với em số lượng bằng nhau.Không thiệt đâu!'-anh cười trả lời.
'Của hai người đây.Cảm ơn đã ủng hộ.'-ông nói rồi cười tươi.
'Dạ không có gì.'-nói xong anh dẫn tôi đi khỏi quầy.
Trên đường đi tôi cứ miên man ngắm ảnh, suýt bị đụng xe mấy lần.Anh thấy vậy liền hơi lớn tiếng.
'Park Jimin em mau cất ảnh.'-lần đầu tiên tôi thấy anh lớn tiếng nên cũng ngoan ngoãn nghe lời.
'Em biết rồi ạ!Em xin lỗi!'-tôi mặt mếu cất ảnh đi.
'Ừ.'-anh cũng không nói nhiều.'Tối nay đi chợ đêm với anh không?'
'Dạ?À...vâng.'-tôi ấp úng trả lời,đây là lần đầu tiên anh mở lời rủ tôi đi chơi.
         Chợ đêm

'Về đêm chợ thật đẹp!'-tôi nhìn xung quanh chợ,loanh quanh chỗ này chỗ khác.
'Ừ.'-anh ừ một tiếng rồi kéo cô đến một quán ttoekbokki.
'Cho cháu một phần ttoekbokki.'-anh vừa kéo tôi vào bàn,liền vẫy tay báo hiệu có khách đến, nói với ngữ điệu vừa nghe.
'Chờ chút chờ chút có ngay.'-bác chủ quán tinh mắt nhìn thấy cánh tay vẫy,liền đáp lại.
'Sao anh lại đưa em vào đây?'-tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn anh.Lần cuối tôi ăn ttoekbokki trước khi mẹ tôi mất cũng khoảng thời gian này.Lúc đó tôi đi làm tăng ca về trễ,dạt vào quán mẹ nũng nịu xin bà ấy một phần ttoekbokki.
'Em ăn một miếng đi.'-anh biết tôi từ khi mẹ mất không động vào một miếng ttoekbokki nào.Tôi sợ cái cảm giác nhớ mẹ nó quấn lấy trái tim tôi bóp chặt không rời.Nó nhắc nhở tôi vì đã không ở bên bà khi bà sắp lìa đời.Hôm nay chính là anh cố tình đưa tôi đến đây.
'Em...'-tôi run sợ nhìn anh.Tôi thật sự ghét cái cảm giác đó.Nó rất đáng sợ.Nói ấp úng rồi lắc đầu kịch liệt.
'Nếu không ăn,em sẽ quên đi món ăn quen thuộc nhất của bà ấy.'-anh biết tôi thật sự rối não,nhưng vẫn muốn tôi phải ghi nhớ rõ hương vị của món ăn này.Cuối cùng tôi mới chịu há miệng ra để anh đút miếng ttoekbokki vào mồm.Bánh gạo cay thì mềm mại,sốt lại có chút mặn cùng với vị cay nồng quen thuộc,tất cả đều khiến tôi nhớ về mẹ mình.Khoé mắt tôi cay lên,tưởng chừng như có thể rơi nước mắt ngay lập tức.
'Đừng khóc.'-anh không ngần ngại kéo ghế ra sát tôi,bàn tay lớn ôm trọn tôi vào lòng.Cảm nhận được hơi ấm,tôi liền nức nở lên.Trong vòng tay anh,tôi cảm thấy thật an toàn.
'Em..hức...nhớ mẹ...hức..'-mọi người nhìn vào thì tưởng anh bắt nạt tôi,nhưng sau khi nghe tôi nói vậy,ai ai cũng lặng người.Một phần là do xúc động,phần còn lại là do không biết nói gì.
'Ngoan nào,nghe lời anh không khóc nữa.'-anh vuốt lưng tôi,gạt đi những giọt nước mắt trên má.'Em khóc xấu lắm đó!'
'Em.. hức..biết rồi...hức..'-tôi gạt nước mắt,với lấy cốc nước uống một chút.
'Được rồi ăn thôi.'-anh gắp mấy miếng ttoekbokki cho tôi ăn.Đáng lẽ ra không uống nước mà ăn hết đĩa ttoekbokki đó mới không phải trả tiền,nhưng ngay sau khi nghe câu chuyện của tôi,chủ quán liền động lòng không cần chúng tôi trả tiền nữa.
      Buổi tối đó chúng tôi đi ăn đã cái bụng,chơi đến khi bụng đã no căng rồi mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net