Chương 4 - Sau cùng thì câu trả lời cho một điều như vậy phụ thuộc vào chính bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Cậu không thể nhớ nổi lần cuối mình đánh một trận tầm phào là khi nào. Cũng như chẳng thể nhớ trước đây mình đã từng có ý định đánh một trận như vậy hay chưa.

Nói về việc chiến đấu ở mức độ “khó khăn” hơn, thì Kagami, người biết được bản chất thực sự của việc kiếm điểm kinh nghiệm, đã coi những trận chiến kiểu này như một cơ hội để khám phá ra những khả năng mới. Đó là lí do tại sao cậu ấy tiếp tục chiến đấu, dù chẳng thích thế chút nào. Cậu ấy tin rằng nếu bản thân mà không xông pha vào những trận chiến tại đây và ngay lúc này, thì dù thời gian có chảy trôi đến mức nào đi nữa, bản thân cậu ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.

Mặc dù không hề sợ chết, cậu ấy có thể nhận ra cái tính chất tầm phào của cuộc chiến này. Tuy nhiên, vì nó đã khiến cậu nghĩ về việc nỗ lực tranh đấu, nên đây chắc hẳn là một bức tường mà cậu phải vượt qua trước khi trở thành kẻ thắng cuộc của thách thức đáng ngờ này. Đó là lí do tại sao Kagami chiến đấu. Việc thiếu đi nỗi sợ cái chết cho phép cậu xông pha vào cuộc chiến này, mà không hề mảy may do dự.

Trước khi ai đó có thể vượt qua bức tường này, ngay cả khi họ có tự cho mình là thần thánh đi nữa, thì rồi họ sẽ phải có khả năng tự thay đổi chính mình. Đúng vây, cho tới khi cậu trở thành người thắng cuộc, thì đây sẽ là một trận chiến nguy hiểm nhưng không kém phần thú vị.

“Lần này…có lẽ mình nghịch hơi ngu rồi thì phải…lại còn nguy hiểm nữa.”

Dù vậy, Kagami vừa lẩm bẩm vừa đánh bay con Quái khổng lồ vừa bắt kịp cậu ấy ra đằng sau vài mét. Trong lúc đó, lũ Quái xung quanh nhân cơ hội liền lao vào tấn công khiến cậu lãnh vài vết thương trên người.

“Dù mình vẫn còn chịu đựng được một lúc nữa… cơ mà không nghi ngờ gì nữa, quả này nát là cái chắc rồi. Rắc rối quá, vẫn còn lại vài ngàn con nữa cơ à… Vớ vẩn mình nằm lại ở đây mất.”

Mặc dù Kagami vẫn còn một chút thể lực, cậu ấy nhanh chóng kết luận rằng mình chỉ có thể đi xa được đến đây mà thôi.

Kagami chỉ chiến đấu nếu cậu ấy có thể hình dung ra được cảnh mình là người chiến thắng. Tuy nhiên, khi cậu ấy không thấy được điều đó thì lại là vấn đề khác.

Ngay cả lúc này, cậu ấy vẫn cố giữ vững tinh thần lạc quan bằng suy nghĩ “Chả biết có thắng nổi không ta??”, và chỉ quyết định bỏ chạy nếu bản thân bị đẩy vào một tình huống mà 100% sẽ trở thành【Vô Ích】. Mặt khác, nếu có dù chỉ một chút ít khả năng thắng cuộc, thì Kagami sẽ không ngừng chiến đấu. Bởi lẽ những cuộc chiến như vậy thì không【Vô Ích】.

Cho tới giờ phút này, Kagami vẫn luôn lựa chọn những trận chiến của mình bằng cách lựa ra cái nào là【Vô Ích】hoặc【Vô hứa hẹn】.

“Aa…Mình đang làm gì thế này?”

Tuy nhiên, lần này, không còn nghi ngờ gì nữa đây là một trận mà cậu ấy sẽ thua 100%. Cậu ấy sẽ thua và bỏ mạng, mà không hề bỏ chạy. Mọi thứ cậu đã tích lũy cho tới giờ phút này sẽ bị phá hủy. Mặc dù hiểu được điều đó, Kagami lại không hề có ý định bỏ chạy.

Tại sao?

Đó là bởi cậu ấy chưa nghĩ rằng trận chiến này là vô ích.

“Thôi thì, mình tự hỏi đã có bao nhiêu con biến mất rồi nhỉ?”

Nếu như có đủ số Quái bị tiêu diệt, thì có khả năng những Du Hành Giả tại Salumeria sẽ lấy lại nhuệ khí của họ. Dù rằng con đường dẫn tới sự cùng chung sống với loài Quỷ hãy còn xa vời vợi, thì Alice và Takako, cũng như những người có cùng chí hướng ấy, chắc chắn sẽ đạt được điều đó bằng cách này hay cách khác, vào một ngày nào đó.

Nếu điều đó xảy ra thì thị trấn chắc chắn sẽ được giải cứu. Bằng cách chiếm đóng nơi này họ sẽ có thể ngăn chặn cuộc chiến tranh kéo dài đang có nguy cơ bị dấy lên ở đường chân trời. Kagami nghĩ rằng cách tốt nhất để thực hiện điều này là không lan truyền cái mối hận thù đó thêm nữa. Đối với cậu ấy chỉ mỗi khả năng đó thôi cũng đã là quá đủ.

Kagami đã không đánh cuộc vào việc chiến thắng cuộc chiến, mà là vào【Con Đường Cùng Tồn Tại】.

“Tại sao mình… lại cười vậy nhỉ?”

Đúng như cậu nghĩ, nó rất thú vị. Trước khi vượt qua điều này, cậu ấy đã tạo ra một cơ hội cho hướng đi của riêng mình, cái lối mòn mà cậu đã tự đặt mình vào đó. Dù có thể cậu không thấy được nó, Kagami tưởng tượng ra cảnh một mình cậu đi ngược lại lối sống của cả thế giới này, và sức mạnh dần sôi sục lên trong người cậu ấy.

Cậu đã cùng cố lại quyết tâm của mình. Cậu sẽ chiến đấu cho đến khi đạt tới giới hạn tuyệt đối của bản thân. Nếu có thể chạy thì cậu sẽ chạy trốn. Còn nếu không thể, thì cậu sẽ chết mà chẳng bao giờ phải hối tiếc về điều đó.

“Yosha! Tụi bây nhào vô một lượt đê! Chừng nào tao còn sống, thì tụi bây đừng hòng vào được Salumeria nhá. Dẫu tao có phải bỏ mạng, thì tụi bây cũng hòng cướp đi khả năng duy nhất để ước mơ của tao trở thành sự thật.!”

Ngay khi vừa tuyên bố điều này, Kagami lao người về phía trước, đâm xuyên qua cơ thể khổng lổ của con Quái bằng tất cả ý chí của mình, thổi bay nó đi theo một đường thẳng tắp. Con Quái bỗng trở thành một viên đạn bắn thẳng về phía đám Quái đằng sau nó, xé xác và nghiền nát tất cả chúng thành cát bụi, cứ như thể Kagami vừa sử dụng Ma Thuật Hủy Diệt Diện Rộng vậy. Liền đó, mấy con Quái xung quanh cũng bay lên theo cùng một nhịp. Cậu đá một con Quái bằng Cú Đá Móc, tóm lấy một con đang nằm co quắp, rồi ném nó về phía mấy con lao theo đằng sau. Lúc hai bên cùng va chạm, cả đám Quái liền bị thổi bay với vận tốc ánh sáng và bị nghiền nát ra thành từng mảnh.

Không cho chúng có cả thời gian để thở, Kagami ngay lập tức tung ra đòn kế tiếp, không ngừng xử lũ Quái hết con này đến con khác. Trong lúc ấy, một vài con quái bay trên trời bắt đầu bắn ra những Tia Lửa. Bởi tầm nhìn của cậu với lũ Quái đã bị khuất, Kagami đã không hề nhận ra chúng cho tới lúc những Tia Lửa thiêu rụi thi thể của mấy con Quái xung quanh và bén lại gần người cậu.

“Giấc mơ của cậu không phải chỉ là một khả năng đâu. Tôi sẽ không… để chúng tước đi sinh mạng của cậu!”

Kagami đã thực lòng tin rằng mình sẽ bị kẹt trong đám Tia Lửa vừa thình lình xuất hiện. Tuy vậy, chúng đã bốc hơi khi mà còn chưa chạm tới cơ thể Kagami, như thể một sức mạnh bí ẩn nào đó đang bao bọc quanh người cậu vậy.

“Thiên Lôi – Làn Sóng Bổ Đầu Phẫn Nộ!”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, tên của một Kĩ Năng được hô lên, mặc dù không cần hô thì vẫn dùng được, và vài con Quái bị diệt trừ bởi thanh Gươm Ánh Sáng được tạo nên bởi dòng điện dâng trào về phía trước.

“Thân là một Anh Hùng… không nào lại có chuyện ta bỏ chạy… và để cho cậu, một Thường Dân, chiến đấu được!”

Kagami quay người lại nhìn về phía phát ra giọng nói. Khung cảnh đập vào mắt cậu có Krul, người đang giải phóng sức mạnh ma thuật bằng lòng bàn tay trông như đang niệm phép lên người Kagami, và Rex, người đang đứng thủ kiếm.

“Ô hô. Anh Hùng và Hiền Nhân đến đây để nạp mạng kìa.”

Kagami nói với ánh mắt rối bời, không biết tại sao hai người họ lại tới đây nữa.

“Tất nhiên là bọn tôi tới đây để cứu cậu rồi…Kagami-chan!”

Trước khi Kagami kịp nghĩ về lí do của mấy người họ, Takako đã nhanh chóng tiến lại gần, ngay lập tức băng qua chỗ cậu. Trong lúc Kagami còn đang bất ngờ ra mặt, thì Takako đã tiếp cận bọn Quái Có Mai gần đó và dồn lực để đá bay chúng. Mặc dù không bị thổi bay, nhưng mai của chúng đều bửa ra như một quả trứng bị tách và cả đám liền biến thành vàng, hệt như phần lòng đỏ bên trong vậy.

“Cả Takako-chan cũng… Chị đang làm gì thế hả?”

“Bọn chị tới để cứu em, nên bọn chị sẽ không để Kagami-chan chết đâu nhé.”

“Thì…Em không thể quay đầu lại được, chị hiểu không? Em sẽ chạy thật nhanh ngay khi có cơ hội.”

“Chị biết chứ. Đó là lí do tại sao bọn chị sẽ đánh bại tất cả chúng.”

Một niềm băn khoăn dấy lên trong tâm trí Kagami khi cậu thấy Takako thủ thế khiến chị ấy trông như một con gấu mạnh mẽ sẵn sàng xen vào một cuộc chiến. Cậu không hiểu điều này. Có thêm ba người nữa vào nhóm thì chắc gì kết quả sẽ khác. Dù vậy, sự hy sinh này đối với cậu chắc chắn là một điều tốt.

“Đừng có làm điều gì vô ích. Mạng sống của chị rất quan trọng! Nếu để Takako-chan chết thì phiền em lắm đấy! Và cả Anh hùng lẫn Công chúa-sama cũng không cần thiết phải bỏ mạng! Chỉ cần mình em biến mất là được rồi.”

“Nếu là thế thì , vậy chị sẽ là người đảm nhiệm phần làm cho Kagami biến mất. Chị cũng giống như Kagami thôi, nên em không nhất phải là người nhận hết phần rủi ro của việc chết một cách vô ích, hiểu chứ?”

Một vài con Quái phía sau Kagami tan biến trước những tia sáng chảy xuống từ bầu trời như mưa trút. Menou, có vẻ là người vừa bắn ra mấy tia sáng đó, chậm rãi bước lên từ sau lưng Rex.

“Không, lẽ ra ông không nên ở đây chứ! Giờ đã quá muộn rồi!”

“Tôi cũng giống như Kagami-dono mà thôi. Ngay lúc này, mạng sống của cậu luôn có giá trị.”

Kagami ngẩn người ra trước lời phát biểu của Menou. Dù vậy, miệng cậu lại nhoẻn thành một nụ cười hiếu kỳ.

“Aa! Đúng như mình nghĩ, nát thật rồi! Sắp nát bươm thành cái rẻ rách rồi trời ơi!”

Nhưng rồi cậu nhận ra rằng những vết thương trên người cậu đều đã được chữa lành cả. Mặc dù cậu có Kĩ Năng của mình, thì chúng cũng không thể nào hồi phục nhanh vậy được. Tina hoảng hốt vừa chạy về phía trước vừa nói với vẻ sửng sốt.

Theo ngay sau cô ấy là Palna đang lẩm bẩm: “Nếu vì bọn tôi mà cậu phải chết thì phiền lắm.”

“…Cậu có ổn không thế? Cậu sẽ chết đấy, biết không hả?”

“Cậu ấy sẽ không chết. Tôi sẽ không để cậu ấy chết đâu!”

Khi Kagami thấy Krul tha thiết thổ lộ ra điều này, cậu mở miệng rồi ngập ngừng trong giây lát.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng ngậm miệng lại.

Trái tim của cậu trở nên ấm áp. Cái cảm giác ngu si mà lúc nào cũng khiến cậu phải tự mình chiến đấu dần hiện hữu trở lại. Cậu nhận ra rằng nhóm của Takako tới đây vì cậu, họ không hẳn đã đánh cược vào khả năng Salumeria được an toàn, mà thay vào đó là khả năng Kagami còn sống sót.

Kagami thực lòng cảm thấy hạnh phúc. Cho tới giờ phút này, chưa có kẻ ngu ngốc nào chịu hợp tác với cái tôi không biết điều của cậu cả. Chưa từng có một người bằng hữu nào thực sự lo lắng cho tính mạng của cậu.

Sức mạnh đã chảy tràn ra khỏi người cậu trước đó dần tràn ngược trở lại, và cơ thể cậu chợt rộn lên vì đau đớn.

“Yosh…thay đổi kế hoạch nào! Cứ xông lên giết được bao nhiêu thì giết rồi quắn đít lên mà chạy như mấy con vịt đi! Hãy nhớ mạng sống của tất cả chúng ta đều quan trọng!”

(Trans: Nói thật đoạn này thấy không hợp lí cho lắm -.-)

Phần 2

Trong khoảnh khắc, Kagami giậm chân xuống đất rồi nhảy vọt lên không trung cố gắng tiêu diệt bớt những kẻ địch nguy hiểm đang bay trên trời. Cậu làm vậy là bởi, nếu những con Quái có khả năng tấn công bị hạn chế xuống chỉ còn đám trên mặt đất, thì số những đòn công kích không thể né tránh sẽ giảm xuống đáng kể, qua đó gia tăng khả năng sống sót của mọi người.

“Anh sẽ khiến cho mấy cưng éo dám bay nữa luôn !”

Sau khi nhảy bật lên một cách mạnh mẽ, cậu nện thẳng vài con quái Bay xuống mặt đất bằng một cú đá quét. Rồi cậu lại nhảy lên trời lần nữa, nhắm vào số Quái còn lại trên bầu trời. Cậu tung một cước về phía chúng khiến cả đám bay tứ tán như đạn bắn ra từ súng hoa cải. Bọn bị đá lại va vào bọn Quái đang đứng trên mặt đất, và biến tất cả thành vàng. Kagami liên tục lặp lại hành động ấy.

“Ugh…!?”

Tuy nhiên, chỉ có một chiêu thì không thể xài được mãi. Những con Quái đứng dưới đất dần nắm bắt được quỹ đạo chuyển động của Kagami, dự đoán trước điểm cậu sẽ rơi xuống trên quãng đường, và tới tấp ném những tảng đá lớn về hướng đó nhằm đè bẹp cậu.

Như dự đoán, Kagami không thể đẩy lùi hay hoàn toàn chặn được những đòn ấy. Cậu bị thổi bay cùng với mấy tảng đá ra đằng sau và va vào một bức tường đá đứng sừng sững tại khu vực vắng vẻ này.

“Kagami-san, cậu ổn chứ?”

Nhóm của Krul, nãy giờ đang chiến đấu trên mặt đất, chứng kiến những gì vừa xảy đến với cậu. Họ di chuyển về phía bức tường mà Kagami vừa va vào trong khi vẫn đang canh chừng lũ Quái gần đó. Những tảng đá lớn vừa va vào cậu nhìn như thể gắn chặt vào với bức tường đá. Khi Krul trông thấy cảnh tượng vô vọng này, cô có thể hình dung ra kết quả và vô tình hét lên trong khi cắm cổ chạy về phía bức tường đá.

Những mối lo âu không cần thiết của cô sớm bị dập tắt. Mấy tảng đá lớn đục sâu vào bức tường đá đột nhiên vỡ vụn ra để lệ bóng hình của một Kagami đang mệt lử.

“Không, không hề ổn tí nào. Tôi có cảm giác mình sẽ chết sớm.”

Kagami nâng mình ra khỏi bức tường đá với khuôn mặt đang chảy máu như thác đổ. Dù trông như thể cậu đang ở vào tình trạng tồi tệ lắm, Kagami thực chất vẫn còn năng lượng để chiến đấu tiếp.

“Không chỉ là chuyện cảm giác chết sớm hay không đâu! Tại sao cậu cứ ra vẻ là mình vẫn sức để chiến đấu vậy hả?! Làm ơn chiến đấu cẩn thận hơn chút đi, nếu cậu mà chết thì bọn tôi cũng nằm lại ở đây với cậu luôn á!”

Khi cô thấy Kagami “giơ ngón cái lên” với mình một cách khó hiểu bất chấp tình hình hiện tại, Tina lập tức chạy về phía trước và bắt đầu chữa thương cho cậu bằng Ma Thuật Phục Hồi trong lúc đang nổi cơn giận.

“Chẳng phải tính mạng mới là quan trọng hay sao hả!? Cái kế hoạch tác chiến hồi nãy quẳng vô xó nào rồi!? Tôi ngạc nhiên vì cậu vẫn còn sống được tới bây giờ đấy!”

“Đây là hậu quả của việc coi trọng mạng sống á. Bị đập sml luôn nè.”

“Thôi đừng có ra vẻ là cậu vẫn có thể chiến đấu với những vết thương nặng như này nữa đi ha!”

“Lẽ ra cô phải tự tin hơn vào khả năng của bản thân chứ.”

Cô nhìn Kagami, người đang mỉm cười mà không màng những thương tích nghiêm trọng trên cơ thể, và mặc dù không hiểu điều cậu nói cho lắm, cô lại cảm thấy bực mình và hổ thẹn. Cô đành tiếp tục chữa trị những vết thương của Kagami trong im lặng.

“…Tên tôi là Tina. Nếu một Thầy Tu rời khỏi quân tiên phong thì cậu tính làm gì hả? Làm ơn đừng có gượng ép bản thân quá mức như vậy.”

Tina xấu hổ nói trong khi vẫn đang tiếp tục chữa trị bằng Ma Thuật Phục Hồi mà không nhìn vào mặt cậu. Những lời lẽ ấy khiến Kagami không khỏi choáng váng, rồi cậu vừa nghĩ ngợi về bản thân vừa mỉm cười, nhớ về những lời trước đây Krul từng nói; “Tôi cũng không chắc rằng mình là một con người nữa.”

“Ngoài Takako-chan ra, thì việc chiến đấu theo nhóm cũng không hẳn là cần thiết lắm đâu. Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Mồ…Tôi đang năn nỉ cậu đấy.”

Khi những vết thương của Kagami được Ma Thuật Phục Hồi của Tina chữa lành, cậu liền tràn trề sinh lực trở lại, và với một tiếng hô “Iyoshaa!”, cậu lao thẳng về phía Rex, người đang cầm cự những đợt tấn công của bọn Quái nhằm vào quân tiên phong cho tới khi những vết thương của Kagami được hồi phục. Cậu sút bay con Cyclops (Độc Nhãn) đang có ý định nện Rex.

“Yosh, chơi hội đồng nào! Hãy liên kết lại và cùng nhau chiến đấu!”

Nghe Kagami nói vậy, mọi người ở đó đều có chung suy nghĩ rằng người duy nhất không chịu hợp tác lúc họ chiến đấu chỉ có mình cậu ấy. Tuy nhiên, không có ai phản đối việc cậu vốn là một người dễ tính, tất cả họ quay ra đối mặt với đám Quái cùng một lúc, và ngay lập tức bắt đầu đánh đuổi chúng từ mọi phía.

“Công Chúa-sama và pháp sư khêu gợi đằng đó ơi! Hai người có thể sử dụng Ma Thuật Hủy Diệt Diện Rộng được chứ?”

“Là Palna! Cậu đừng có gọi tôi như thế nữa được không hả? Cả hai chúng tôi đều có thể sử dụng nó!”

“Yosh! Palna và Công Chúa-sama! Tôi để việc niệm phép cho hai người đấy!”

“Cậu đang tính làm gì vậy hả!?”

“Trước hết, tôi sẽ dọn dẹp đám Quái bay đang bắn phá bừa bãi xuống đất đằng kia!”

Khi nghe được điều này, Palna chợt hiểu được lí do tại sao Kagami lại tấn công đám Quái đang bay trên trời hồi nãy. Bởi lẽ việc công kích những con Quái biết bay thuộc về các cung thủ và pháp sư, những người chuyên về đòn công kích tầm xa, là một điều bình thường, nên khi thấy cậu thách thức chúng chỉ với hai bàn tay trắng, cô thực sự hiểu ra rằng đó giờ cậu vẫn luôn chiến đấu trong cô độc.

“Lời chú đã hoàn tất! Tôi có thể thi triển nó bất cứ lúc nào!”

“Tôi cũng thế! Chúng tôi nên làm gì đây? Cho dù có bắn lên trời ở khoảng cách này đi chăng nữa, thì chẳng phải nhiều nhất cũng chỉ trúng được hai ba con thôi sao? Nếu làm vậy thì phần lớn ma lực sẽ phân tán lên trời mất.”

Sau khi Palna và Krul niệm phép xong và hét lên báo cho Kagami biết, cậu liền di chuyển về phía họ và giữ chặt lấy cơ thể của hai người, như thể cậu đang hoán đổi vị trí của họ.

“N-này, đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cậu làm cái gì vậy hả…c-cậu đang chạm vào chỗ quái nào thế!?”

“Cái này là quấy rối tình dục đó!”

Kagami bơ đẹp hai con người đang khóc lóc ỉ ôi bên tai mình. Cậu khẽ lẩm bẩm “Cháy lên nào”, trước khi đạp xuống đất, như cậu vừa làm hồi nãy, và nhảy bật lên trời. Krul và Palna nhắm tịt mắt lại, không hét lên dù chỉ một tiếng, cố chịu đựng xung lực tỏa ra ra từ cú đạp bất thình lình.

“Yosha, hãy tri triển phép thuật của hai người ở đây đi! Thay vì niệm nó ở dưới kia, chẳng phải nếu ta ở cùng độ cao thì sẽ dễ dàng đánh trúng nhiều con Quái hơn sao?”

Khi nghe Kagami lên giọng, hai người hiểu ra ý đồ của cậu và phóng thích Ma Thuật Hủy Diệt Diện Rộng về phía đám quái trước mặt. Palna thi triển Làn Sóng Lửa Thiêu Rực Cháy còn Krul thi triển Làn Sóng Ánh Sáng Dâng Trào, cả hai phóng thẳng về phía chân trời cùng một lúc.

Bởi cấp độ của hai người còn thấp, nên đòn phép không thể tiêu diệt toàn bộ chúng, nhưng đợt tấn công đã gây ra tổn lớn với lũ Quái bay và biến mấy con Quái gần đó thành vàng hết. Sau khi hoàn thành thi triển phép thuật, cả hai người họ, trong vòng tay của Kagami, cùng đáp xuống mặt đất, và “Gừ!” Palna khẽ kêu lên trước tác động của cú đáp.

“Cậu…dù lần này thì không sao vì chúng ta đã làm được việc, nhưng lần sau nhớ phải báo trước cho chúng tôi một tiếng nhé…okê?”

Dứt lời, Palna, một pháp sư với khả năng chịu đựng yếu ớt, tiến về phía Tina và nhờ cô ấy niệm Ma Thuật Phục Hồi, dù chỉ mới nhận phải một lượng sát thương nhỏ. Dù Krul cũng phải nhận một vài thương tích, cô đã tự chữa cho bản thân bằng Ma Thuật Phục Hồi rồi lướt về phía Kagami, khiến cậu giật bắn mình.

“Kagami-san! Chính xác thì cậu coi công chúa là cái gì vậy hả!?”

“Ế…Tôi đã nghĩ là cô ấy giống như một người bằng hữu đang hợp tác với mình thôi mà. Theo tôi thì đó là một đòn tấn công tốt đấy.”

Kagami nghĩ nếu mọi người cùng muốn sống sót mà Krul lại nổi giận thì đúng là kì lạ thật. Nghe cậu nói vậy, Krul liền lẩm bẩm từ ”…Bằng hữu,” một cách sung sướng và ngay lập tức khoác lên vẻ mặt nghiêm trọng khi đối mặt với lũ Quái. Rồi, với vũ khí thủ sẵn trong tay, cô nói, “Tôi sẽ bỏ qua cho cậu vậy, vì cũng đâu còn cách nào khác.”

Phần 3    

“Đúng là một chiến thuật tốt đấy Kagami-chan. Nhờ có em mà trận này đã trở nên dễ dàng hơn nhiều đó.”

Takako tay trần giơ một ngón cái về phía Kagami trong khi đang tung ra những cú đá vòng cầu về phía đám Quái đang đứng ở tiền tuyến. Những đợt tấn công xối xả từ trên trời đã giảm xuống, và khi Ma Thuật Phòng Thủ của Krul và Tina lan rộng, thì cả thời gian để né tránh đòn cũng giảm đi đáng kể, cho phép họ chú tâm vào hàng quân tiên phong của kẻ địch.

“Rex-chan! Tôi để mấy tên ẻo lả cho cậu nhé! Còn mấy đứa bự con hơn  thì cứ để tôi xử lí!”

“Ngươi vừa nói…Rex-chan! Éo có đùa đâu nha! Đòn tấn công từ Anh Hùng đây đủ sức đốn hạ bất kì kẻ thù nào đấy! Ngươi có cái Chức Nghiệp thá gì mà sử dụng được cả kĩ năng của một Bậc Thầy Võ Thuật cơ chứ…?!?”

Trong lúc Rex còn đang phàn nàn, Takako tóm lấy con Cyclops đứng trước mặt và tung thẳng một quyền vào những con Quái mặc áo giáp đá.

Cái giáp đá bị tan nát ra thành từng mảnh như một miếng Styrofoam (Cái miếng lót ‘bụp bụp’ trong kiện hàng), và những con Quái ngoại cỡ bị thổi bay ra phía sau ngay khi Takako nện thẳng vào những cái lỗ trên bộ giáp của chúng. Thật tình cờ, chị ấy cũng thổi bay luôn cả sự tự tin của Rex.

“Takako-chan sở hữu một Kĩ Năng quái đản không màng tới sức phòng thủ của kẻ địch, nên nói một cách đơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net