Choi Hyeonjoon Jeong Jihoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân thú, quý tộc

Jeong Jihoon là một con báo săn họ nhà mèo lớn có thể biến thành hình người khi bước vào tuổi trưởng thành.

Ở cái thời đại mà nhân thú còn nhan nhản và nhiều hơn con người này thì việc họ vùng lên nắm quyền, chiếm quyền kiểm soát cũng như cướp đoạt các công nghệ, máy móc mà con người sáng tạo ra không may đã thành công.

Kể từ đó, câu chuyện về loài người làm chủ thế giới, đứng đầu chuỗi thức ăn đã không còn nữa. Mà thay vào đó, là sự chạy trốn khốn khổ, cùng cực để thoát khỏi cảnh truy lùng ráo riết, đuổi cùng giết tận của rất rất nhiều loài vật khác nhau. Đặc biệt là những loài đã bị con người tra tấn, hành hạ rất dã man trước đây, họ đã thể hiện một sự căm ghét những con người thấp bé, gầy yếu đến tận xương tủy. Họ săn đuổi, bắt giữ và thậm chí là trao đổi, buôn bán những con người xấu số không khác gì những nô lệ.

Tình trạng ấy chỉ được dần khá lên vào vài trăm năm trở lại đây, khi nhân thú nhận ra con người là không thể tách rời, chưa kể họ có những phát kiến, sáng tạo vượt thời đại. Giúp tình hình các nước ngày càng đi lên, cuộc sống người dân cũng ngày một ấm no, hạnh phúc.

Họ nhà mèo nói chung, họ báo nói riêng chính là một trong số những loài vật vẫn thể hiện rõ sự căm ghét nhất. Họ cũng là những nhân thú vẫn giữ vững quan điểm cổ hủ, khắc nghiệt với con người nhất.

Và là một quý tộc cấp cao, tất nhiên, Jeong Jihoon hay Chovy cũng đã bị tiêm nhiễm những ấn tượng rất xấu xí về loài người. Là con báo có lập trường riêng của mình, hắn ta thể hiện thái độ thượng đẳng, trịch thượng với loài người đến độ không thèm nhúng tay hay đặt ánh mắt lên những sinh vật yếu nhớt ấy.

Những tưởng cái tư tưởng căm ghét loài người, chống đối xã hội ấy vẫn tiếp diễn mãi. Cho đến một ngày đẹp trời, mèo ta đã gặp và trót yêu một con người- đúng y hệt với câu nói: "Ghét của nào trời trao của ấy."

Và em người yêu của hắn, không ai khác là sinh vật mà hắn cho là đáng yêu, ngây thơ, xinh đẹp nhất trần đời tên Choi Hyeonjoon!

Choi Hyeonjoon em lại chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thường dân, ngày ngày mở một sạp tạp hoá nho nhỏ ngoài rìa khu chợ tấp nập, nhộn nhịp nhất kinh thành Seoul, đêm đêm vui chơi, ca hát với bạn bè, anh em dân dã nơi xóm trọ lao động, bình bình yên yên mà sống qua ngày như vậy.

Vốn những tưởng, quý tộc và thường dân, nhân thú và con người thì mãi mãi là hai đường thẳng song song- được định trước không bao giờ cắt nhau, không bao giờ gặp nhau, thì bánh răng của số phận lại một lần nữa đã lăn bánh, đã tạo nên một phép thuật, một điều bất ngờ...

Câu chuyện họ gặp nhau nghe thì rất kì tích nhưng cũng rất bình thường, rất bình dị như bao cặp đôi khác,...

Chả là, Jeong Jihoon vào ngày hôm ấy rảnh rảnh, buồn buồn mà chán học, không chịu nổi tiếng giảng đều đều của vị sư thầy già, không hiểu nổi mấy con số to lớn chạy trong đầu mà chèo tường trốn cha, lừa mẹ bỏ học một hôm để đi chơi cho khuây khoả. Hắn đâu ngờ mình vừa ra khỏi cổng sau thì đã bị phát hiện sớm đến vậy, đành phải chạy bạt mạng khỏi sự truy lùng của đám lính canh giữa đường trông không khác gì tội phạm.

Mà đám lính của nhà hắn này cũng rất dai dẳng, rất chịu khó một cách không đáng. Họ đuổi bắt hắn chạy đến tận rìa khu chợ của kinh thành mới chịu để hắn cắt được đuôi.

Đang thở hồng hộc sắp chết, mồ hôi đầm đìa, mặt mày đỏ ửng thì từ xa xa, mắt Jeong Jihoon đã nhìn thấy một sinh vật rất xinh đẹp, lạ lẫm mà bình thường hắn ít khi nhìn thấy. Đó là một con người! Một con người nhỏ bé, yếu nhớt mà hắn vẫn thường bĩu môi, chê bai ra mặt. Em bé của hắn có vẻ đang nhai nhồm nhoàm, ngoạm từng miếng bánh bao nom rất khoái chí, rất dễ thương.

À, thì ra từ trước đến nay Jeong Jihoon này có mắt như mù!

Tai đè chặt trái tim đập bình bịch liên hồi không chịu ngừng nghỉ, mắt hắn sáng quắc hẳn lên nhìn không khác gì có ý đồ xấu với con nhà người ta. Từ một con mèo lớn cáu bẩn, hậm hừ mà nói xấu, chửi mắng mấy tên lính canh vô duyên, Jeong Jihoon đã đột ngột quay ngoắt, thay đổi hoàn toàn thái độ đến 180 độ, hắn thầm nghĩ, mấy ảnh cũng đẹp trai, cũng dễ thương, về phải bảo mẹ tăng lương cho các anh mới được!

Con báo lớn đang từ từ tiến đến, giả đò khoan thai bước những bước từ tốn đến mua bó hoa lụa đầy màu sắc, đủ chủng loại gần đấy để lấy le, làm quà gặp với người ta thì chợt nhận ra, số mình nay sao xui quá!

Chả biết là lúc hắn ngủ gà ngủ gật trong lớp mà quên hay lúc chạy thục mạng, thở không ra hơi mà bất cẩn làm rơi nữa, nói chung, tiểu công tước xứ LCK vốn nổi tiếng nhà giàu nứt đố đổ vách, tiền tiêu mấy đời không hết,... Nay đã hoàn toàn vô sản, không tìm thấy túi tiền vàng của mình đâu!

Đúng trò đời! Số Jeong Jihoon hắn đen đến thế là cùng, lúc bao bạn không quên túi tiền, lúc đi chơi cũng không quên túi tiền, mà đến đúng lúc gặp được tình yêu đích thực của đời mình thì hắn lại rơi vào cảnh vô sản đến mức không có đủ mấy xu để mua được một bó hoa như thế này!

"Ừm mà, chả thấy chủ sạp bán hoa đâu nhỉ? Thôi thì cứ "mượn tạm" của người ấy vậy!"

Và nghĩ là làm! Sống là phải biết chụp lấy thời cơ! Jeong Jihoon- một quý tộc họ nhà mèo cao cấp- đã rất tự nhiên, vô tư như không có gì mà đi đến, tiện tay vớ luôn cả bó hoa lụa mà chưa hề hỏi ý kiến của vị chủ nhân đáng thương...
.
.
.

- À ừ, con ngư- à nhầm, em ơi...
- Em thật xinh đẹp!
- Có bó hoa này, ta rất hân hạnh, xin được dâng tặng đến em!

Vừa nói, gã mèo ta đã đột ngột quỳ xuống, một gối chạm mặt đất, một tay đặt sau lưng, tay kia cầm bó hoa, nâng lên vừa tầm với bàn tay nhỏ của em. Hắn thể hiện rất ra dáng, rất đúng chuẩn mực của một quý ông lịch lãm!

Sau một hồi lâu, đứng cũng hơi mệt mà trời cũng nắng gắt chói chang nhưng vẫn chưa được người đẹp đồng ý chấp nhận tình cảm. Jeong Jihoon mới đành mạo phạm mà hơi ngẩng đầu lên, mắt mèo tuy lớn nhưng lại ngại ngùng chỉ nhìn đến đôi môi, không có dũng khí mắt đối mắt với người con trai đang đứng kia,... Tay hắn còn hơi nhử nhử, dúi dúi bó hoa vào tay em, ý muốn nói em mau cầm đi, đừng ngại.

Lần đầu "được" một chàng trai tỏ tình lại còn là một nhân thú trông rất có vẻ giàu có, lại đẹp trai, sáng sủa như này nhưng cảm xúc của Choi Hyeonjoon lạ lắm. Em thấy hơi khó nói và ngại ngùng đến không tưởng!

- À, ừm... C- cảm ơn anh mèo lớn đây...- Hai tay vừa cẩn thận nhận lấy bó hoa, em vừa đứng lùi xa xa một chút nhằm ngầm giữ khoảng cách với tên mèo béo trông rất đáng nghi này.

- À haha, cuối cùng thì em cũng chịu nhận tấm lòng này, ta thật lòng xin lỗi em vì sự sỗ sàng, không được tinh tế này của ta...

"Ha, đệ nhất đầu thai, cực phẩm mỹ nam như ta đây, làm gì có chuyện bị ai từ chối chứ!" Vừa suy nghĩ, con mèo lớn vừa rất tự tin mà đứng thẳng dậy, đầu ngẩng cao thiếu điều song song với bầu trời rộng lớn. Trong cái đầu óc mưu mô của mèo ta chưa gì đã nhảy số đến chuyện đặt đám cưới ở đâu, đi tuần trăng mật như thế nào rồi con của mình và em tên là gì rồi!

- Hoa lụa thật đẹp nhỉ?- Đột nhiên, câu hỏi từ đâu văng vẳng đến, kéo hắn ta trở lại với thế giới thực. À, thì ra thứ âm thanh dịu nhẹ, ngọt ngào ấy được phát ra từ chính đôi môi trái tim của người con trai đã đánh cắp trái tim hắn, đang đứng ngay trước hắn đây mà...

- Rất vui vì em đã thích nó, tuy hoa có đẹp, có tuyệt sắc nhường nào cũng đâu sánh được bằng vẻ đẹp của em!

- Hả? Ý anh là, hoa tôi bán không quá đẹp á?

- ...
- ...

- ...
.
.
.

- Huhuhuhu...  Nhục chết mất thôi...
- Huhuhuhu... Tôi sống làm gì trên đời này nữa...

Bên cạnh tiếng khóc thê lương là một con báo đốm lớn đang nằm vật vã hết chỗ đến chỗ khác, la khóc hết sức thảm thương...

- Nó bị làm sao vậy vợ?!- Đại công tước họ Jeong, niên hiệu Jaehyeok ngó đầu vào và đặt một dấu chấm hỏi to đùng về phía con báo con của mình.

- Chả biết, từ khi trốn học, lừa em đến giờ, nó cứ hành động kì lạ vậy đấy!- Jeong đại phu nhân hay Son Siwoo vừa kể với chồng vừa đứng cạnh cũng đành bất lực nhìn con báo con nhà mình đã lăn lóc, khóc lóc hết chỗ này, đến chỗ khác như lau sàn hộ cho người hầu trong phủ.

- Thôi kệ nó, em quan trọng hơn!
- Tối rồi, ta đưa em đi dùng bữa nhé!- Vừa nói, một tay của đại công tước đã nhẹ đưa ra, mời vị phu nhân đáng kính của mình cùng đi ăn tối.

- Ừm! Kệ nó đi, nay em đột nhiên muốn ăn bánh chuối làm món tráng miệnh~

- Vậy, tất cả đều nghe em!

Nói rồi, hai thân ảnh, một cao, một thấp, một to lớn, một gầy mỏng liền quàng tay nhau, nhanh chóng bước đi, mặc kệ thằng con báo vẫn cứ làm trò con bò ở trong căn phòng lớn trống vắng.

Jeong Jihoon sụp đổ, Jeong Jihoon khóc ròng ròng trong lòng nhưng không đổ ra nổi một giọt lệ nào nơi bờ mi. Jeong Jihoon cảm thấy cái viễn cảnh là bầu trời tươi sáng, rồi lễ cưới linh đình, có bãi biển cồn cát trắng hưởng tuần trăng mật bên người thương rồi những đứa trẻ dễ thương, xinh xắn đã hoàn toàn sụp đổ như lâu đài cát bị sóng đánh vùi dập.

Ông trời đã yêu thương, đã chiếu cố cho hắn một gia cảnh giàu có, không thể nào tốt hơn, sinh ra đã được ngậm thìa vàng, thìa kim cương. Rồi có được một chiều cao ấn tượng, và cả một khuôn mặt đẹp trai không có điểm chê nhưng sao lại không cho hắn nốt mặt mũi để nhìn được người mình yêu chứ!

Ai đời nhà ai lần đầu đi lấy le lại để lại một ấn tượng khó quên một cách đáng quên như này chứ!

Càng nghĩ, Jeong càng khóc lóc, đau khổ  trong lòng càng nhiều chút...

Cũng kể từ đây, hắn tự hứa với bản thân mình phải thật thành công, phải chăm chỉ học hành, quyết tâm trở thành người thừa kế xứng đáng để được gặp lại người hắn yêu trong bộ dạng chỉnh đốn, đàng hoàng nhất có thể mới được!
.
.
.

Trong khi đó, ở một viễn cảnh khác, trái ngược với tiếng khóc ai oán của con mèo lớn kia là tiếng cười nắc nẻ, cười không thể dừng được của một chàng trai có ngoại hình giống thỏ. Em cười mệt đến nỗi không nhận ra cả ánh mắt đầy phần kì dị cũng như hiếu kì đến từ những người bạn thân xung quanh mình. Tay em còn ôm khư khư, mân mê một bó hoa lụa xinh đẹp không bao giờ tàn phai.

- Chà, tiểu công tước Jeong Jihoon à... Cũng thú vị thật đấy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC