Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đấm này, Lý Ngọc đã sớm muốn tặng cho bản thân mình.

Không phải vì lúc anh phát hiện ra vết thương trên mặt Giản Tùy Anh, cũng không phải lúc quay về nhà liền nhìn thấy một màn như vậy. Thậm chí càng không liên quan gì đến những việc phát sinh ngày hôm nay.

Ngay từ năm đó, khi anh đánh mất Giản Tùy Anh, anh mới chợt nhận ra mình đã phạm phải rất nhiều sai lầm, chỉ có thể mang trong lòng hối hận muộn màng cho những gì đã làm. Một đấm này không chỉ mạnh mà còn hung tợn nện thẳng vào trong trái tim anh, khiến cả cõi lòng anh đầm đìa máu tươi.

Con người của Giản Tùy Anh, yêu hay hận cũng đều nồng nhiệt như vậy. Lúc hắn nói không cần anh, dáng vẻ quay lưng đấy có biết bao lạnh lùng biết bao quyết liệt, không chừa cho anh bất kỳ một đường lui nào.

Không ai biết được trong lòng Lý Ngọc đã sợ hãi đến mức nào. Cái cảm giác thấp thỏm, hoảng loạn lại lo được lo mất như một đoạn xiềng xích, chặt chẽ trói buộc sự kiêu ngạo không ai sánh bằng của anh trước đây. Thậm chí cho đến tận ngày hôm nay, ánh mắt lạnh nhạt trước kia của Giản Tùy Anh đôi lúc vẫn sẽ xuất hiện trong những cơn ác mộng trơ trọi lúc nửa đêm của anh, khiến anh vô cùng sợ hãi.

Mà Tiểu Lý Ngọc xuất hiện vào lúc này, lại giống như một trò chọc ghẹo ác ý đặc biệt dành riêng cho anh, những ký ức đau thương vốn dĩ đã được những khoảng thời gian ngọt ngào kia che giấu bây giờ đột nhiên quay trở về ngay trước mắt anh. Mỗi hồi tưởng về quá khứ lóe lên đều nhắc nhở anh rằng chính mình đã từng khốn nạn đến mức nào.

Hiện giờ Lý Ngọc càng yêu Giản Tùy Anh bao nhiêu thì lại càng căm hận quá khứ của mình bấy nhiêu.

Giản Tùy Anh bị âm thanh của cái tủ trên phòng tập thể hình tầng hai rơi xuống đất đánh thức.

Giữa đôi lông mày của hắn hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ nheo lại vì bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Trong phòng khách bây giờ chỉ còn có một mình hắn, Lý Ngọc lớn nhỏ đều không thấy ở đây. Hệ thống sưởi phả ra nhiệt độ cùng với cái nắng của mùa đông lạnh lẽo lại càng khiến người ta buồn ngủ, vẻ mặt Giản Tùy Anh có chút mờ mịt, sau đó giật mình một cái mới kinh ngạc phản ứng lại, thốt ra một câu "Đệt mẹ" rồi liền tung chăn lên xoay người đứng dậy.

Hắn ba bước gộp thành hai chạy nhanh lên tầng, mở toang cửa phòng tập thể hình.

Trong phòng cứ như vừa bị một cơn bão ghé qua, mọi thứ đều hỗn độn.

Chiếc tủ sát tường đổ rạp dưới mặt đất, găng tay đấm bốc và băng quấn thể thao của Lý Ngọc nằm rải rác trên sàn.

Tiểu Lý Ngọc ôm bụng, trên gương mặt ỉu xìu toàn vết thương tràn đầy sự đề phòng, cậu miễn cưỡng chống một tay lên tường, liếc mắt nhìn Giản Tùy Anh vừa mới xông vào, ánh mắt vừa phức tạp lại vừa vi diệu. Lý Ngọc dường như đứng giữa tâm bão, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, trên mặt tuy cũng vài chỗ đỏ lên nhưng rõ ràng tốt hơn nhiều so với Tiểu Lý Ngọc. Đôi tay nắm thành quyền chặt đến mức các đốt ngón tay hết xanh lại trắng, phần da ở trên nắm tay đều rách ra, có thể thấy lúc xuống tay không hề lưu tình.

Hai người Lý Ngọc giương cung bạt kiếm với nhau, làm cho khắp nơi trong căn phòng toàn thiết bị thể dục thể thao này ngập tràn mùi thuốc súng.

Giản Tùy Anh trợn mắt há hốc miệng, hắn nhìn thấy toàn bộ căn phòng như vừa trải qua một kiếp nạn nguy kịch, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

Chính mình cùng chính mình đánh nhau đến mức như vậy, mẹ nó chứ người bình thường ai mà làm thế này?!

Giản Tùy Anh trong lòng tức đến mức ê cả răng, hắn đá văng cả cái móc treo quần áo dưới chân mình, bước hai bước đến bên người Lý Ngọc, giơ tay lên muốn tát anh một cái nhưng khi nhìn thấy Lý Ngọc quay đầu lại, đôi mắt tức giận đến đỏ hoe, cả người hắn lại khựng lại.

Bàn tay đã giơ lên cao lại nhẹ nhàng hạ xuống, Giản Tùy Anh vỗ một cái lên đầu Lý Ngọc, chửi ầm lên: "Lý Ngọc, mẹ nó em bị hóa ngu hả?!"

Lý Ngọc sau khi bị đánh liền cúi thấp đầu, môi mím lại thành một đường thẳng trắng bệch, hai tay nắm thành quyền buông thõng xuống hai bên đang run lên nhè nhẹ vì dùng sức quá mạnh, lưng cứng đờ một chút, hoàn toàn không đánh lại cũng không cãi trả.

Bộ dáng này nhìn qua chính là muốn bao nhiêu tội nghiệp liền có bấy nhiêu.

Cơn tức giận của Giản Tùy Anh như bị dội một xô nước đá lên, từ trong ra ngoài đều bị dập tắt.

Hắn há miệng thở dốc, những lời mắng chửi vừa xong vẫn còn đang chồng chất ở cổ họng đều biến mất. Hắn chọc chọc vào người Lý Ngọc, nửa ngày cũng không thể thốt ra được một tiếng nào.

"Em biết chừng mực." Thanh âm của Lý Ngọc khàn khàn.

Giản Tùy Anh liếc mắt sang anh một cái: "Em biết chừng mực? Em biết chừng mực chỗ nào cơ?"

Nếu là người biết chừng biết mực thì sẽ gây ra cái loại sự tình như thế này sao?

Lý Ngọc liếc mắt nhìn Tiểu Lý Ngọc, cơ thể căng cứng của anh cuối cùng cũng thả lỏng dưới ánh mắt cảnh cáo của Giản Tùy Anh, anh hơi hất cằm lên: "Không đánh đến mức tàn phế, cũng không đánh chết."

"......." Giản Tùy Anh không thể tin nổi trừng lớn hai mắt —— Con mẹ nó em vậy mà còn ưỡn ngực tự hào à?!

Tuy rằng ngoài miệng mắng thì vẫn cứ mắng nhưng Giản Tùy Anh cũng không thể vứt đấy mặc kệ. Hắn lần lượt kéo từng Lý Ngọc đến kiểm tra một chút. nhìn thấy chủ yếu đều là những vết thương ngoài da, lúc này mới yên lòng.

Đem một phòng hỗn loạn giao cho Lý Ngọc không bị thương quá nặng dọn dẹp, Giản Tùy Anh đem Tiểu Lý Ngọc sang phòng bên cạnh bôi thuốc. Nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp bây giờ lại chồng chéo các loại vết thương xanh xanh tím tím như vậy, Giản Tùy Anh không khỏi thấy đau lòng.

"Chịu khó một chút, sẽ hơi bị đau." Giản Tùy Anh dùng miếng bông đã nhúng cồn xoa xoa phần da ở thái dương bầm dập của Tiểu Lý Ngọc, một bên đem những phần máu đã khô lại lau sạch sẽ, một bên cười giễu cợt: "Hai người các cậu cũng coi như là xưa này chưa từng có, mẹ nó thật sự cho ông đây mở mang tầm mắt."

Tiểu Lý Ngọc đau đến mức hít một hơi khí lạnh, hai hàng lông mày đều nhăn lại, nhưng lại bận tâm đến thể diện của mình trước mặt Giản Tùy Anh nên nhịn xuống không nhúc nhích.

"Dù gì thì cũng không tính là người ngoài, mà là chính mình xuống tay, thôi nhận đi."

Giản Tùy Anh ngước mắt lên nhìn Tiểu Lý Ngọc, ánh mắt mang theo vẻ trêu đùa lộ liễu, làm cho Tiểu Lý Ngọc cảm thấy bực bội nhưng không có cách nào phản bác lại.

Những cảm giác kích động trong máu dần dần biến mất, Tiểu Lý Ngọc cúi đầu nhìn đôi tay của mình, đại não đang dần bình tĩnh lại làm cho cậu cảm thấy được chuyện này quả thật là rước họa vào thân. Cậu vốn dĩ là muốn cùng bản thân mình trong tương lai nghiêm túc nói chuyện, lại không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ nháo nhào thành như vậy.

Đôi mắt đè nặng vô số cảm xúc kia của Lý Ngọc vẫn hiện lên trong tâm trí cậu, cậu chưa từng nhìn thấy trên gương mặt mình cái biểu tình như vậy bao giờ —— vẻ mặt xen lẫn giữa căm phẫn, oán hận, tự trách cùng đau đớn, vừa nặng nề lại vừa thâm sâu, khiến cho cậu lúc đó liền cảm thấy mông lung, suýt chút nữa ngay cả việc đánh trả cũng không nghĩ đến.

"Tôi..." Tiểu Lý Ngọc đột nhiên mở miệng, cậu nhìn thoáng qua Giản Tùy Anh, sau đó lại cúi đầu "Giản ca, anh có thể nói cho em biết một chút được không, em không rõ những chuyện xảy ra sau này."

"Sao nào, cảm thấy khó tin à?" Giản Tùy Anh ngậm điếu thuốc giữa hai cánh môi, sờ sờ nhưng tìm không thấy bật lửa, lại chậc một cái bỏ điếu thuốc xuống: "Cậu muốn biết cái gì?"

Tiểu Lý Ngọc mím môi, hỏi thẳng thắn: "Chúng ta... làm sao mà ở bên nhau?"

Giản Tùy Anh vui vẻ nói: "Cậu thích tôi."

"Không thể nào." Vẻ mặt của Tiểu Lý Ngọc vô cùng bình tĩnh và chăm chú: "Em không phải đồng tính luyến ái."

"Nhìn xem, tôi nói cậu lại không tin." Giản Tùy Anh nhún vai, hiển nhiên là không thèm để sự phản bác của Tiểu Lý Ngọc vào trong mắt. Hắn giơ tay lên, để lộ là chiếc nhẫn kiểu cho nam trên ngón áp út, nhướng mày lên, cười rạng rỡ: "Thấy chưa, chính cậu đã quỳ gối xuống đất, cầu hôn tôi đấy."

Ánh mắt Tiểu Lý Ngọc phức tạp, nhìn Giản Tùy Anh nhưng không nói lời nào, dường như đang cố gắng phân biệt trong nụ cười của hắn rốt cuộc có bao nhiêu phần đáng tin.

"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa." Giản Tùy Anh cuối cùng cũng không tìm thấy cái bật lửa không biết bị Lý Ngọc giấu ở đâu, hắn bực bội nhét điếu thuốc trở lại hộp, đứng lên đem hộp thuốc bỏ lại vào trong tủ: "Những điều cậu biết, tự nhiên rồi cũng sẽ biết thôi."

Tiểu Lý Ngọc im lặng ngẩng đầu lên, Giản Tùy Anh đã đi ra đến cửa, phong thái tự tin ngạo nghễ tùy ý trên người hắn tỏa ra khiến cho ánh mắt Tiểu Lý Ngọc không dời đi được.

Trước khi đóng cửa phòng lại, Tiểu Ngọc chỉ vừa kịp nghe thấy một câu châm chọc đầy ẩn ý của Giản Tùy Anh.

"Mận nhỏ (*), nhớ kỹ điều này, những điều kiểu như "mãi mãi" thì đừng nên nhắc đến quá nhiều."

(*) anh Giản gọi Tiểu Lý Ngọc là Tiểu Lý Tử/ 小李子 - 李子 trong tiếng Trung là cây mận, đoạn này mình để là Mận nhỏ nghe cho đáng iu.

Xử lý gọn gàng chỗ Tiểu Lý Ngọc, Giản Tùy Anh có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hắn cũng chưa có quên kẻ đầu sỏ gây chuyện kia, xoay người đi đến phòng tập thể hình.

Giản Tùy Anh đẩy nhẹ cánh cửa phòng đang khép hờ, thấy Lý Ngọc đang ngồi trên sàn, người dựa vào tường, đang cúi đầu cẩn thận quấn lại mấy cuộn băng thể thao lỏng lẻo. Chiếc tủ sát tường ngã xuống đất đã sớm được dựng lên, những đôi găng tay vốn đang nằm rải rác trên mặt đất cũng đã được đặt trở lại vị trí cũ. Cái tủ này là lúc trước Lý Ngọc đặt làm theo kích thước yêu cầu để phù hợp với căn phòng tập nhỏ này, làm từ gỗ nguyên khối và cực kỳ chắc chắn. Lần này bị va chạm cũng không bị hỏng hóc gì, ngược lại còn để cho sàn gỗ của phòng tập thể hình một vệt trắng dài.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Lý Ngọc ngẩng đầu lên, ánh nắng ấm áp của buổi chiều từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng tràn vào, những đốm sáng rải rác chiếu lên mặt anh, hàng mi dài mảnh của Lý Ngọc hơi run run, khiến dưới mắt xuất hiện thêm những bóng đen nhỏ, anh nhìn Giản Tùy Anh, người thì đã tiến vào một lúc lâu nhưng anh vẫn rũ mắt không lên tiếng.

Chậc —— Giản Tùy Anh chẹp miệng, Lý Lão Nhị thật sự quá là gian xảo, rất biết cách thao túng hắn.

Giản Tùy Anh bật cười líu cả lưỡi, đến trước mặt Lý Ngọc, vén ống quần lên ngồi chồm hổm xuống, ghé sát vào nhìn anh.

"Để anh đây xem xem nào, khuôn mặt tuyệt sắc như này có bị đánh cho hỏng luôn chưa?"

Sắc mặt Lý Ngọc có chút ngượng ngập, xấu hổ quay sang chỗ khác.

Giản Tùy Anh mỉm cười, đưa tay giữ lấy khuôn mặt của Lý Ngọc. Hắn quỳ một bên đầu gối xuống, cả người đổ về phía trước. Khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng dựa gần về phía tròng mắt đen đang trừng lớn hết cỡ của Lý Ngọc, kiên quyết ấn môi lên.

Cảm xúc mềm mại từ đôi môi làm cho trái tim Lý Ngọc thắt lại, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở dốc, anh siết chặt cánh tay, đem Giản Tùy Anh gắt gao ôm vào trong ngực, mạnh mẽ và kịch liệt đáp trả lại nụ hôn.

Tình yêu như đong đầy từ tận đáy lòng, thỏa mãn đến mức như muốn dâng trào lên.

Hốc mắt Lý Ngọc đều chua xót, dùng sức siết chặt như muốn đem toàn bộ xương cốt Giản Tùy Anh hòa vào chính mình, hôn thật sâu, môi răng giao hòa, hô hấp và nhịp tim của hai người hòa chung vào cùng một tần số.

"Giản ca..." Lý Ngọc sụt sịt mũi, thanh âm trầm xuống.

Ánh mắt Giản Tùy Anh mê man trong giây lát, hắn chớp mắt để xóa đi dục vọng đang tràn ra ngoài nơi đáy mắt, âm thanh cười nhẹ trượt ra bằng giọng mũi.

"Sao mà trước kia anh không biết em có năng lực như vậy, đánh nhau với chính mình luôn đấy?"

Lý Ngọc ngại ngùng cụp mắt xuống.

Anh đã bốc đồng, nhưng cũng không hối hận.

Lý Ngọc ôm lấy Giản Tùy Anh, đặt cằm lên vài Giản Tùy Anh.

"Giản ca, em yêu anh."

"Đừng tưởng rằng nói mấy câu ngọt ngào vậy thì anh sẽ giúp em dọn dẹp cái phòng này, mơ đi!"

"Giản ca, em không có."

"Biết là tốt."

Một hồi châm ngòi thổi lửa bốc lên nhanh chóng nhưng rồi cũng nhanh nhẹn bình ổn xuống.

Vốn là trong nhà có mỗi một mình Giản Tùy Anh bị thương trên mặt, kết quả bây giờ xem ra hắn bị thương thế này đã là nhẹ nhàng nhất rồi.

Lúc Bạch Tân Vũ gọi điện thoại đến, Lý Ngọc và Giản Tùy Anh cũng vừa thu dọn xong xuôi phòng tập thể hình.

Giản Tùy Anh mệt đến xương và thắt lưng đều đau mỏi, dựa trên ghế sofa, nghe Bạch Tân Vũ ở đầu dây bên kia vừa khẩn trương lại vừa ngập ngừng hỏi han tình hình, nằng nặc muốn đến xem xét. Giản Tùy Anh đã không còn kiên nhẫn nói lý với thằng này nữa, nói mấy câu đã điên lên chửi người.

Kết quả là điện thoại vừa cúp chưa được nửa tiếng đồng hồ, cửa nhà hắn đã truyền đến tiếng gõ cửa.

"Đệt." Giản Tùy Anh cả người đều không vui, nhưng lại vẫn đứng dậy đi mở cửa.

"Tao đã bảo mày không làm sao rồi, mày thế mà vẫn..." Âm thanh thiếu kiên nhẫn oán giận của Giản Tùy Anh đột ngột im bặt khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, trên mặt hắn hiện toàn vẻ kinh ngạc, tất cả lời định nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

Ngoài cửa vốn không có Bạch Tân Vũ nào cả, mà là anh trai của Lý Ngọc, Lý Huyền.

Lý Huyền nhìn thấy biểu tình kỳ lạ trên mặt Giản Tùy Anh, nhíu mày: "Trước khi đến tôi đã gọi điện cho cả cậu và Lý Ngọc, điện thoại của cậu thì báo bận, của Lý Ngọc thì không ai nghe."

Trên tay anh cầm theo một túi to, bên trong là tập tài liệu.

"Lần trước Lý Ngọc nhờ tôi tìm cho nó vài thứ, vừa lúc hôm nay tôi tiện... Mặt cậu sao thế?" Ánh đèn ở cửa huyền quan mờ mịt, Lý Huyền bước vào hai bước mới nhìn thấy khuôn mặt đang bị thương của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh hắng giọng, vội vàng đưa tay nhận cái túi to đùng, đổi chủ đề: "Lúc nãy tôi vừa mới gọi điện thoại, Lý Ngọc thì ở bên trong tắm rửa."

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, theo sau đó là giọng nói kinh ngạc và ngập ngừng của Tiểu Lý Ngọc.

"—— Anh?"

Giản Tùy Anh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Lý Ngọc đang cầm một cốc nước đứng ở cửa phòng khách, trên mặt cậu cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ đến có thể gặp được anh trai mình mấy năm sau như thế này.

Lý Huyền liếc mắt một cái liền nhìn thấy được trên mặt Tiểu Lý Ngọc những vết thương xanh tím, sắc mặt biến đổi: "Chuyện này là sao?!"

Trong bụng Giản Tùy Anh đầy một đống những câu chửi thề nhưng bây giờ một câu cũng nghẹn không phun ra được. Đôi mắt của Lý Huyền sắc như dao cứa từng nhát lên người hắn, anh đẩy Giản Tùy Anh ra bước vào nhà. Cau mày nhìn ánh mắt né tránh của Tiểu Lý Ngọc, mặt sầm xuống, lạnh lùng mở miệng: "Giản Tùy Anh, đây là cách cậu đối xử với Lý Ngọc à!"

Giản Tùy Anh há miệng thở dốc, á khẩu không đáp lại được.

"Anh, này không phải, không phải Giản ca." Tiểu Lý Ngọc cực kỳ quẫn bạch, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay áo của Lý Huyền, nhìn Giản Tùy Anh không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Nhưng mà Lý Huyền lại hiểu lầm thành Tiểu Lý Ngọc đang trưng ánh mắt cầu cứu nhìn —— em trai anh bị đánh thành như vậy mà vẫn một lòng muốn bao che cho đối phương, mặc kệ là sai lầm như thế nào, Giản Tùy Anh sao dám đối xử với Lý Ngọc như vậy? Này mẹ nó đúng là súc sinh!

Giản Tùy Anh thật sự là ăn khổ mà không nói được, không thể giải thích cho rõ ràng.

"Không phải vậy, Lý Huyền, chuyện này là..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Lý Ngọc từ trên tầng đi xuống. Anh vừa tắm rửa xong, trên cổ còn vắt một cái khăn tắm, trên khuôn mặt trắng nõn cũng có mấy vết thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đẹp trai một tí nào.

"Anh, việc này không liên quan gì đến Giản ca."

Thần sắc Lý Ngọc thản nhiên, Lý Huyền phút chốc lại trừng to hai mắt, mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Anh đừng hiểu lầm Giản ca." Lý Ngọc liếc nhìn biểu tình xấu hổ của Tiểu Lý Ngọc, hai tay túm lấy hai bên khăn tắm trên cổ: "Là em đánh."

---------

Giản Tuỳ Anh: bây giờ có quá muộn để bảo Lý Huyền là thật ra nhà họ Lý anh có đến ba anh em không nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net