Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩn Hạo Phong nuốt nước miếng nhìn em trai sếp mình đang toả ra hàn khí đầy người trước mặt. Anh đã gặp qua Giản Tùy Lâm vài lần, ấn tượng trong lòng anh về vị nhị thiếu gia này luôn là rất ưu nhã, hòa ái, có chút khép nép, còn rất sợ anh trai mình.

Nhưng người ngồi trước mặt anh đây... dù một thân chật vật xô lệch, mặt mũi người ngợm bầm dập, cũng không che nổi sát khí dày đặc xung quanh cậu ta.

"... Giản... Giản thiếu gia, để tôi đỡ cậu về phòng..."

Cẩn Hạo Phong bối rối muốn đưa tay đỡ Giản Tùy Lâm dậy thì bị cậu ta hất tay ra, anh nhìn thấy Giản Tùy Lâm khó nhọc vịn vào hành lang, dường như lúc hất tay quá mạnh đã động vào vết thương, cậu ta hít vào một hơi, trên mặt trắng bệch, lại càng làm nổi bật vài vết xước đỏ ửng.

Giản Tùy Lâm đứng dậy ôm bụng chật vật rời khỏi hành lang thoát hiểm, lúc nó vào phòng thì Giản Tùy Anh đang ngồi ở ghế sofa, bên cạnh là Lý Ngọc, cậu đã cởi áo vest ngoài, đang đưa tay ra để Giản Tùy Anh xắn tay áo và kiểm tra vết thương. Lý Ngọc nhìn anh sốt sắng thì không nhịn được mà lén nở nụ cười.

Giản Tùy Lâm lạnh mặt, nó cố tình đẩy thật mạnh cửa bước vào tạo ra tiếng động lớn, sau đó bước đến ngồi xuống ghế đối diện. Chưa kịp mở miệng thì thư ký Lương đã dẫn nhân viên y tế đến, cô gái phòng y tế cảm nhận được bầu không khí ngập mùi thuốc súng trong văn phòng, không dám thở mạnh, chỉ nơm nớp định ngồi xuống sơ cứu cho Lý Ngọc trước.

"Tôi không sao, cô băng bó cho cậu ấy trước."

Lý Ngọc đã khôi phục được dáng vẻ lãnh đạm trước đó, nhìn sang phía Giản Tùy Lâm.

Giản Tùy Lâm chỉ cúi đầu ngồi trên ghế, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào. Nhân viên y tế băng bó cho nó, không dám ngẩng đầu lên. Lúc vừa xong, đứng dậy định đi thì vô tình nhìn thấy nét lạnh lẽo trên mặt Giản Tùy Lâm, khiến cô không nhịn được mà run rẩy một cái.

Vết thương trên người Lý Ngọc không có nhiều, dù sao Giản Tùy Lâm cũng không đánh lại Lý Ngọc nên cậu bảo nhân viên y tế để lại một ít cao dán là được.

Ba người ngồi trong phòng của Giản Tùy Anh, không khí đông cứng, nhất thời không nói được gì.

Giản Tùy Anh ngồi tựa vào ghế, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, lòng cảm thấy thật mẹ nó có lửa. Một đống những chuyện rắc rối không đâu vào đâu này thế mà lại rơi vào người anh. Anh cũng không muốn truy hỏi tóm lại là vì sao hai thằng dở hơi này lại kéo nhau đến công ty anh để đánh đấm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vấn đề này.

"Nghe cho rõ đây, anh không biết tại sao hai đứa lại đánh nhau, cũng không muốn biết, nhưng đây là công ty, không phải nhà thi đấu đấm bốc chuyên nghiệp." Cuối cùng Giản Tùy Anh mở miệng trước, rút một điếu thuốc từ túi áo ra châm lửa.

"Nếu muốn đến làm việc học hỏi thì nghiêm chỉnh đến, còn nếu muốn gây sự thì cút ra ngoài."

"Chuyện hôm nay anh sẽ không nhắc đến nữa, hai đứa tự giải quyết với nhau cho tốt, nếu còn sinh sự thì ông đây sẽ tống cổ đi hết!"

Giản Tùy Anh vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi. Một bên là người yêu một bên là em trai, thế mà chưa giúp đỡ được cái con khỉ gì đã đem phiền đến cho anh giải quyết, nghĩ đã thấy đau hết cả đầu.

"Em biết, Giản ca, hôm nay là em không đúng... Em và Tùy Lâm sẽ giải quyết chuyện này, không có lần sau nữa, anh đừng tức giận."

Lý Ngọc xuống giọng, còn lén lút luồn tay ra sau vuốt lưng anh, muốn dỗ cho anh nguôi giận.

Giản Tùy Anh quả thực được Lý Ngọc vỗ về, cảm thấy bực bội trong lòng cũng tiêu tán đi không ít, khoát tay bảo Giản Tùy Lâm ra ngoài. Anh thầm nghĩ phải tống thằng ranh này đi bộ phận nào ít gặp Lý Ngọc lại, gặp nhau mà choảng nhau vài lần nữa thì đầu anh cũng không còn tóc với hai đứa này.

Giản Tùy Lâm đi rồi, Lý Ngọc vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, biết mình sai nên vẻ mặt rất thành khẩn. Dù sao cũng là do cậu không đúng trước, ngày đầu đi làm đã không nhịn được mà đánh nhau với em trai sếp, mà lại còn không rõ lí do, tất cả cũng chỉ vì bị mấy câu "Anh ấy không phải của mày" của Giản Tùy Lâm kích động mà làm mấy chuyện ngớ ngẩn này.

Lý Ngọc hơi gãi mũi, cậu cũng rất bối rối. Trước nay Lý Ngọc luôn là người lãnh đạm, rất có năng lực tự chủ, chưa từng đi gây sự mà cũng chưa từng mất khống chế khi bị người khác khích bác, vậy mà giờ đây lại cứ như bị quỷ ám.

Cậu hơi liếc sang bên cạnh, Giản Tùy Anh đã không còn cau có nữa nhưng mặt vẫn nhăn lại, nhìn là biết đang giận dỗi. Thấy dáng vẻ của anh như vậy, Lý Ngọc chợt hiểu, cậu biết "quỷ" này ở đâu ra ám cậu rồi.

Có điều, không phải quỷ, mà là yêu tinh.

Giản Tùy Anh xuất hiện, như một yêu tinh cầm gậy phép, khuấy lên những ham muốn và tình cảm trước nay chưa từng có trong lòng Lý Ngọc.

Cậu muốn chiếm hữu người này, để anh chỉ thuộc về một mình cậu.

Giản Tùy Anh, là của Lý Ngọc.

Giản Tùy Anh đang muốn cạy miệng Lý Ngọc hỏi vì sao đánh nhau với Giản Tùy Lâm, thì đột nhiên bị con cá chép bự trước mặt lao đến ôm chầm lấy, đè ngược anh ra sofa hôn xuống.

Giản Tùy Anh ????

Mẹ nó định dùng mỹ nhân kế với anh đây để trốn tội à?

Nhưng mà, Giản Tùy Anh không thể không đầu hàng.

Anh choàng tay qua cổ Lý Ngọc, đáp lại nụ hôn mãnh liệt kia, luồn tay vào mái tóc mềm mại của cậu, nhắm mắt chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn.

Hai người hôn nhau gần mười phút, môi lưỡi triền miên rồi mới buông nhau ra.

Giản Tùy Anh rướn lên cắn nhẹ vào chóp mũi Lý Ngọc "Em đúng là giỏi câu dẫn anh."

Lý Ngọc cứ hôn khắp mặt Giản Tùy Anh, mãi đến khi anh đẩy cậu ra mới thôi.

"Hôm nay làm sao thế? Gây chuyện xong thấy có lỗi muốn nịnh anh à?" Giản Tùy Anh thấy Lý Ngọc dính lấy mình, cười cười khó hiểu.

"Không có, chỉ phát hiện người yêu em khi tức giận cũng đẹp như thế, không kiềm chế được muốn hôn."

Giản Tùy Anh cười ha hả, kéo Lý Ngọc ngồi dậy rồi chỉnh đốn lại quần áo cho cậu, chỉ hơi nhăn nhúm, trên tay Lý Ngọc có một vết đỏ nhỏ do đánh nhau lúc nãy, ngoài ra khắp người cũng không có vết thương nào đáng kể.

Giản Tùy Anh lúc này mới yên tâm bảo Lý Ngọc quay trở về làm việc.

Lý Ngọc bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc, đã thấy Cẩn Hạo Phong lo lắng đứng trong góc nhìn cậu. Cậu ngại ngùng bước qua gật đầu với anh.

"Anh Cẩn, em không sao ạ."

"Có bị Giản tổng mắng không? Chắc bị nói khó nghe lắm phải không? Đừng nghĩ nhiều, cậu mới đến không biết tính tình Giản tổng, tuy miệng mồm độc địa như vậy nhưng anh ấy rất tốt... đừng để trong lòng những lời anh ấy nói lúc tức giận..."

Biết tính tình sếp nhà mình lúc tức lên là có thể nói đến mức đòi mạng người ta, Cẩn Hạo Phong đổ mồ hôi sợ rằng thằng nhóc trước mặt không chịu nổi mà ghi thù. Anh vừa mới được nghe từ thư ký Lương rằng Lý Ngọc chính là nhị thiếu gia nhà họ Lý, nhỡ đâu...

Cẩn Hạo Phong thầm đổ mồ hôi trong lòng, dù sao Giản Tùy Anh cũng là sếp, lại còn giúp đỡ anh rất nhiều, không thể trơ mắt nhìn sếp mình kết thù với tiểu tổ tông này được.

Lý Ngọc có chút bất lực, hai tai cũng hơi đỏ lên. Không thể nói với trợ lý Cẩn là không những không bị sếp mắng mà em còn mới đè sếp anh ra hôn một trận dỗ dành được...

Cậu ho nhẹ, quyết định bỏ qua đề tài này, giục Cẩn Hạo Phong quay trở về với công việc.

.

Qua mấy hôm, Giản Tùy Lâm cũng không có liên lạc gì với cậu. Dù Lý Ngọc đã chủ động nhắn tin xin lỗi và muốn cùng nó nói chuyện, Giản Tùy Lâm cũng không trả lời lại.

Đột nhiên hôm nay Lý Ngọc nhận được tin nhắn Giản Tùy Lâm hẹn cậu gặp mặt.

Lý Ngọc vừa tắm xong sau trận đấu tập quyền anh, mặc một thân đồ thể thao, đẩy cửa quán café.

Cậu nhìn thấy bóng dáng Giản Tùy Lâm ngồi trong góc. Giản Tùy Lâm mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi xanh, cậu ta ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, dáng vẻ vô cùng đơn độc.

Lý Ngọc bước đến, Giản Tùy Lâm liếc sang, ánh mắt cậu ta vừa bối rối vừa mệt mỏi, quầng mắt thâm đen.

"...Cậu, sao lại không chăm sóc bản thân mình cho tốt."

Lý Ngọc thở dài, không lẽ chuyện giữa cậu và Giản Tùy Anh lại khiến Giản Tùy Lâm suy sụp như vậy?

"Lý Ngọc... chuyện lần trước tớ cũng có lỗi, xin lỗi cậu." Giản Tùy Lâm khôi phục lại dáng vẻ trước kia, cười gượng. "Chỉ là với tớ chuyện này rất khó để chấp nhận ngay lập tức. Cậu biết đấy, cậu là bạn thân của tớ, cậu cũng là người rõ nhất mối quan hệ giữa tớ và anh tớ như thế nào, đột nhiên lại biết cậu và anh ấy bên nhau..."

Lý Ngọc nghe Giản Tùy Lâm nói, quả thật cũng có một chút thấu hiểu. Đột nhiên bạn thân mình đi yêu người anh trai mà mình ghét nhất, Giản Tùy Lâm khó chấp nhận cũng có thể giải thích được.

"Là lỗi của tớ, chưa kịp nói cho cậu." Giọng Lý Ngọc cũng hòa hoãn lại "Mọi chuyện khó mà một lời nói hết nên tớ vẫn luôn không biết giải thích cho cậu thế nào, dù sao thì..."

"Tớ đã hiểu rồi. Tuy có chút khó chấp nhận nhưng sau mấy ngày tớ cũng suy nghĩ kỹ rồi." Giản Tùy Lâm cắt ngang "Tớ biết anh tớ là người thế nào, anh ấy rất có sức hấp dẫn, cậu không tránh được. Nhưng Lý Ngọc, là bạn tốt, tớ muốn cậu tỉnh táo một chút, anh tớ, anh ấy chỉ yêu bản thân mình thôi."

Không chờ Lý Ngọc trả lời, Giản Tùy Lâm đã nói thêm "Tớ không thể can dự vào nhưng hôm nay tớ hẹn cậu chỉ để nói rằng tớ vẫn mong mối quan hệ bạn bè trước đây của chúng ta có thể tiếp tục duy trì."

Lý Ngọc nghe vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, cậu cho rằng thành kiến Giản Tùy Anh để lại cho Giản Tùy Lâm quá lớn, cũng không thể bằng vài câu nói mà xua đi được, vậy nên cậu thấy Giản Tùy Lâm đã bước xuống một bậc, cậu cũng không cần căng thẳng. Hai người vẫn là bạn bè, Giản Tùy Anh còn là anh trai Giản Tùy Lâm, cho cả hai thêm thời gian dần dần tháo gỡ khúc mắc cũng được. Dù gì Lý Ngọc vẫn luôn tin tưởng Giản Tùy Lâm yếu đuối, lương thiện này, tin rằng cậu ta sẽ sớm hiểu rõ được tính cách của Giản Tùy Anh, buông bỏ được hiềm khích với anh trai mình.

"Cậu nói vậy thì tớ yên tâm rồi, Tùy Lâm à, cậu vẫn sẽ là bạn tốt của tớ. Sau này nhất định chúng ta phải cùng giúp đỡ nhau trong cả cuộc sống và công việc nữa." Lý Ngọc mỉm cười, cậu vươn tay vỗ vai Giản Tùy Lâm như mọi khi.

Trong một khoảnh khắc Lý Ngọc quay đi, cậu không nhìn được ánh nhìn tàn nhẫn của Giản Tùy Lâm bắn về phía cậu.

.

Chả mấy chốc mà có kết quả thi Đại học, như dự đoán, cả Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm kết quả đều như mong đợi. Lý Ngọc đăng ký vào một chuyên ngành tài chính, còn Giản Tùy Lâm chọn ngành kinh tế.

Lý Ngọc muốn hiểu thêm về tài chính, sau này vừa có thể hỗ trợ Giản Tùy Anh, cũng có thể giúp đỡ Lý Huyền trong một vài công tác.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Giản Tùy Anh còn vui hơn cả Lý Ngọc, anh cứ cầm tờ giấy báo vui vẻ ngắm cả ngày. Lý Ngọc trông thấy mà cũng buồn cười.

"Sao anh vui hơn cả em vậy? Nhớ thời gian đi học Đại học à?"

Giản Tùy Anh vuốt ve tờ giấy, cười hì hì "Nhớ gì chứ? Anh đây ghét nhất là lúc đi học. Thấy tờ giấy này thì cảm thấy được tương lai vô hạn của bạn trai nhỏ của anh nên vui thôi."

Lý Ngọc ôm Giản Tùy Anh vào lòng hôn lên má anh "Ba mẹ và anh trai em còn chưa được thấy tờ giấy này đâu, anh là người đầu tiên đấy."

Giản Tùy Anh nhéo mặt cậu "Tiểu Ngọc bảo bối của anh, muốn Giản ca thưởng gì cho em nào?"

Lý Ngọc cắn cắn tai anh, ghé sát vào mờ ám nói: "Giản ca, hôm qua em đến thấy nhân viên mới dọn dẹp xong hồ bơi, anh nói xem..."

Giản Tùy Anh nhướng mày, mẹ nó thằng quỷ này mới tháng trước nhìn anh mua bao cao su còn đỏ mặt, tháng này đã như bị tinh trùng thượng cả lên não rồi, này là học ai đấy?

"Biết chơi quá nhỉ?" Giản Tùy Anh chọc ghẹo cậu "Nghiêm túc coi, anh muốn hỏi em có muốn dọn vào ở với anh không?"

Lý Ngọc hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Dù hai người đã yêu đương hơn một tháng nay nhưng Lý Ngọc hiện vẫn ở nhà họ Lý, ngoài thời gian trên công ty ra thì đi hẹn hò với Giản Tùy Anh cũng chỉ có buổi tối, đến đêm là phải về. Nhiều hôm Giản Tùy Anh còn xót cậu không muốn cậu đi đêm hôm, tan làm xong thì dứt khoát đưa cậu về nhà.

Lý Ngọc cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, lên Đại học ban đầu cậu dự tính sẽ ở ký túc xá trường nhưng mà thời gian năm nhất xác định sẽ rất bận rộn, cậu sẽ không thường xuyên đến công ty được, nếu ở ký túc xá sẽ không thể về muộn. Mà căn hộ của Giản Tùy Anh đang ở, vừa gần trường cậu vừa gần công ty.

"Em còn chưa kịp mở miệng xin thì Giản ca đã có lòng trước rồi." Lý Ngọc cười cười dụi vào trong cổ anh, cậu vốn dĩ định tối nay mới nói với Giản Tùy Anh, không ngờ đến người này đã tính trước cả cậu.

"Nhà họ Lý xa như vậy, em đi học vất vả, mà cái ký túc xá rách ấy, làm sao anh nỡ để bảo bối của anh chen chúc chịu khổ trong đấy chứ." Giản Tùy Anh vuốt ve khuôn mặt đang cười khổ của Lý Ngọc. Trường cậu sẽ theo học là một trong những trường Đại học lớn nhất Bắc Kinh, ký túc xá năm nào cũng được tu sửa, rách nát chỗ nào cơ chứ?

Nhưng cậu cũng không cãi lại, cậu cũng chẳng quan tâm ký túc xá có phải cung điện lâu đài gì không, cậu chỉ muốn ở cùng Giản Tùy Anh.

Lý Ngọc không nói năng gì cúi xuống nhấc bổng Giản Tùy Anh lên, anh bị giật mình hốt hoảng quàng tay qua vai cậu, chân quấn quanh người Lý Ngọc. Lúc yêu nhau rồi Giản Tùy Anh mới biết Lý Ngọc là vận động viên quyền anh cấp hai quốc gia, còn từng mấy lần đến phòng tập xem cậu luyện rồi, hiểu rất rõ người Lý Ngọc tuy cân đối vậy nhưng sức lực thì kinh người.

"...Em!!"

"Em nhận quà thôi, đi đến hồ bơi nào Giản ca."

Lý Ngọc vừa bế Giản Tùy Anh về phía hồ bơi vừa hôn, kết quả của việc "biết chơi" này là Giản đại thiếu gia bị hành hạ từ bể bơi vào đến phòng tắm rồi phòng ngủ, sofa phòng khách cũng được "thị tẩm" một lần.

.

Giản Tùy Lâm thực tập ở phòng kế hoạch dự án đã được hai tuần, không hề làm ra hành động gì quá phận. Nghiêm túc chăm chỉ học hỏi, khi gặp Giản Tùy Anh hay Lý Ngọc thì đều chào hỏi hết sức bình thường. Còn hay tìm đến Lý Ngọc để trao đổi về tình hình công việc.

Lý Ngọc và Giản Tùy Anh đều cho rằng mọi việc cứ vậy yên ổn trôi qua thôi.

Giản Tùy Lâm bước vào văn phòng, gọi "Anh."

"Sao thế?" Giản Tùy Anh không ngẩng đầu lên, anh vừa nhận được thông tin chi tiết về mảnh đất ở Quảng Tây từ Lý Huyền, đã có vài tiến triển rất khá, nên anh đang muốn dồn toàn lực trong thời gian tới để nắm bắt dự án này.

"Có chuyện này em cần nói với anh." Ánh mắt Giản Tùy Lâm có chút phức tạp, không biết nên nói hay không.

"Mày lại lòng vòng cái gì, nói thì nói không thì cút." Giản Tùy Anh không kiên nhẫn nói.

"Anh đừng giận, chỉ là em không biết giải thích thế nào." Giản Tùy Lâm khó xử "Chuyện dự án ở Quảng Tây em đã xem qua, cũng trao đổi với Lý Ngọc, em biết trong dự án này chỗ khó nhất là ở phía bên chủ sở hữu đất, miếng đất đó có đến ba người cùng sở hữu."

Giản Tùy Anh nghe thì nhíu mày. Đây cũng là vấn đề anh và Lý Huyền rất đau đầu. Muốn tiến hành dự án này thì phải sở hữu được miếng đất đó, mà xui một điều đó là mảnh đất tư nhân, lại có những ba chủ sở hữu. Việc thương lượng để họ bán mảnh đất đó đã mệt muốn tắt thở, mà dự án này chủ đích ban đầu là do bên phía Lý Huyền đứng tên, anh chỉ là người rót vốn. Nhưng bên phía Lý Huyền là bên nhà nước, không thể ra giá quá cao để đền bù thu hồi mảnh đất được, chỉ có thể lấy theo giá đất của nhà nước, mà với cái giá bèo nhèo đó, đừng nói đồng ý, đến liếc mắt cũng chẳng ai thèm.

Giản Tùy Anh đã bàn bạc với Lý Huyền, khu đất đó không nằm trong quy hoạch, không thể cưỡng ép bồi thường. Vậy chỉ có thể để Giản Tùy Anh đi cửa sau, tuy vậy không thể quá lộ liễu, dự án này sau sẽ là một miếng mồi ngon, nếu như họ bất cẩn lộ sơ hở, sau này rất có khả năng bị nắm thóp.

Giản Tùy Anh vẫn rất đau đầu vấn đề này, làm cách nào mới có thể nhét tiền vào miệng mấy gã chủ sở hữu kia một cách hợp pháp?

Giản Tùy Lâm không chờ Giản Tùy Anh trả lời đã nói thêm: "Em có được thông tin biết rằng sắp sửa có một dự án của khu đất dưới Bắc Hải, mà địa phận quản lý của khu đất này cũng nằm dưới trướng anh Lý Huyền. Dự án đó là dự án cải tạo biệt thự liền kề, mảnh đất đó có vài khuyết điểm nên không nhiều người dòm ngó, vốn đầu tư sẽ không cao. Nếu như chúng ta trúng thầu dự án này thì có thể dùng ba căn nhà ở đó cho ba vị chủ sở hữu miếng đất ở Quảng Tây. Dự án này sau khi khánh thành, giá thị trường ba căn nhà đó ít nhất cũng tăng gấp ba."

Giản Tùy Anh càng nghe càng nhướng mày, quả thật đây là một cách không tồi. Vốn rót vào không đáng kể, hơn nữa trúng thầu hợp pháp thì không thể bị làm khó khăn về pháp lý sau này, nếu như mảnh đất đó còn nằm trong khu vực quản lý của Lý Huyền thì lại càng dễ dàng. Nếu dự án đó nhận thầu, anh không những bỏ vốn ra ít, thu được lợi nhuận mà còn hợp tình hợp lý nhét tiền được vào miệng ba gã chủ sở hữu kia. Một miếng bánh tốt như thế này đột nhiên lại rơi xuống trước mặt?

"Thông tin dự án là từ đâu? Đã điều tra kỹ chưa?" Giản Tùy Anh chống cằm, gõ gõ bàn.

Giản Tùy Lâm lập tức đưa giấy tờ đặt lên bàn Giản Tùy Anh: "Em mới xem qua và điều tra về các thông tin cơ bản, nội bộ sâu bên trong thì chưa kịp điều tra. Dự án này chỉ còn ba hôm nữa là đến ngày đấu thầu, em sợ không kịp nên đưa đến cho anh xem trước. Chỉ là có việc này..."

Giản Tùy Anh vừa lật xem hồ sơ dự án, vừa nhướng mày ý bảo Giản Tùy Lâm mau nói.

"...Dự án lần này, là của anh Tân Vũ mang đến cho em."

"Bạch Tân Vũ?" Giản Tùy Anh nhăn mặt. Bạch Tân Vũ là con của dì cả anh, nếu để Giản Tùy Anh miêu tả, thì anh sẽ chẳng ngần ngại tặng cho nó hai chữ "ăn hại".

Bạch Tân Vũ là con độc đinh, thiếu gia nhà họ Bạch. Chú dì anh lớn tuổi mới có nó, nên luôn xem nó như bảo bối mà nâng trên tay, chiều nó thành một phế vật chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Bạch Tân Vũ năm nay đã 24 tuổi rồi nhưng vẫn không được tích sự gì, chỉ biết tiêu tiền phá của, dù cho chú dì của anh gia cảnh không phải nghèo khó nhưng Giản Tùy Anh biết, với khả năng tạo nghiệt của thằng ranh này, chuyện tan nhà nát cửa chỉ là sớm muộn.

Dẫu sao nó cũng là em họ mình, Giản Tùy Anh luôn hận không thể rèn sắt không thành thép dạy dỗ thằng nghịch tử đấy, chỉ tiếc là có cha mẹ luôn bảo bọc, thằng nhãi này thì lại miệng ngọt, luôn biết cách khóc lóc lấy lòng người khác.

"Thằng ranh đấy thì tốt đẹp gì? Nó mang về được cái dự án này? Mẹ kiếp chắc chắn không có cái gì hay ho!" Giản Tùy Anh nghe tên Bạch Tân Vũ thì tức giận, ném luôn đống giấy tờ trong tay.

"Anh bình tĩnh chút, em cũng sợ anh Tân Vũ bị lừa nên đã đi xem xét trước, nếu anh vẫn nghi ngờ thì có thể cử người xem lại. Em cũng đã hỏi qua, dự án lần này của một ông chủ họ Triệu, người này hiện đang có một nhánh hoạt động trong lĩnh vực thể thao, đầu tư buôn bán các dụng cụ thiết bị thể thao, có mối quan hệ với dì cả của anh. Dì biết anh Tân Vũ thích thể thao nên muốn nhờ cậy mối quan hệ này giúp đỡ anh ấy, cũng muốn để anh..."

Giản Tùy Lâm hoảng hốt khi thấy Giản Tùy Anh nổi giận, cúi người thu dọn giấy tờ, vừa cố gắng giải thích, đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại của Giản Tùy Anh reo lên.

"Alo, vâng là con đây dì..." Giản Tùy Anh nghe điện thoại, càng nghe mặt càng đen nhưng vẫn kiềm chế dịu giọng trả lời.

Đến lúc cúp máy, anh ném điện thoại lên bàn, mệt mỏi ngã ra ghế, day day trán.

Giản Tùy Lâm đặt hết giấy tờ lên bàn anh, nhẹ nhàng vòng ra sau lưng, vươn tay bóp đầu giúp anh, nhẹ nhàng nói: "Anh mệt lắm rồi phải không, em giúp anh xoa bóp..."

Giản Tùy Anh nhắm mắt không phản đối, anh đã quen với việc Giản Tùy Lâm nịnh nọt hầu hạ như này rồi, cũng không chối từ, chỉ thả lỏng hưởng thụ, không nhìn được ánh mắt của em trai mình đang đứng phía sau.

Giản Tùy Lâm nhìn chằm chằm vào gương mặt như tạc của Giản Tùy Anh, kiềm chế dục vọng đang trồi lên trong lòng mình, bàn tay nó hơi run lên, đè nén cảm giác muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.

Đúng lúc này cánh cửa phòng vang lên hai tiếng gõ rồi bật mở.

"Giản ca, đi ăn cơm..."

Lý Ngọc bước vào, liền nhướng mày nhìn cảnh tượng trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net