Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ngọc quay mặt lại chuyên tâm lái xe, không trả lời câu hỏi của Giản Tùy Anh. Anh cũng không làm khó cậu, vui vẻ mở điện thoại ra nghịch.

Lý Ngọc đánh xe vào trong hầm để xe nhà Giản Tùy Anh, rồi vòng sang ghế phụ lái đỡ anh. Giản Tùy Anh đột nhiên muốn trêu chọc Lý Ngọc, dính rịt trên ghế không xuống.

"Sao vậy? Anh bị đau ở đâu nữa à?"

Lý Ngọc khó hiểu nhìn Giản Tùy Anh, anh hơi nheo mắt lại nhưng trên khóe môi vẫn cong lên.

"Anh đột nhiên thấy chân tê rần, không đi nổi nữa, Lý Ngọc, hay là em cõng anh đi?"

Tai Lý Ngọc đỏ ửng, nhìn là có thể thấy Giản Tùy Anh đang trêu chọc cậu nhưng cậu cũng không biết phải phản bác thế nào, chỉ đành xoay lưng ngồi xổm xuống chờ Giản Tùy Anh leo lên.

Giản Tùy Anh cũng không khách khí, vươn tay ôm cổ Lý Ngọc, dán cả người lên lưng cậu. Lý Ngọc đứng dậy, tay đỡ lấy bên đùi anh, đóng cửa xe, chậm chạp đi về phía thang máy.

Giản Tùy Anh bây giờ chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi cách điệu mỏng, bộ áo đồng phục bóng rổ của Lý Ngọc cũng không dày, chỉ vài bước đi, hai người đã cảm nhận rõ độ nóng từ da thịt của đối phương đang cọ sát.

Lý Ngọc mím môi chịu đựng đi vào thang máy, hỏi anh tầng bao nhiêu, Giản Tùy Anh đáp tầng 18, cậu liền bấm nút.

Thang máy này là thang dành riêng cho căn hộ duplex cao cấp trên tầng 18 và 19, hiện giờ trên đó chỉ có hai căn, một căn của Giản Tùy Anh, một căn vẫn chưa có người ở, vậy nên thang máy này bình thường chỉ có anh sử dụng, thế nên Giản Tùy Anh mới không ngại ngùng đùa giỡn Lý Ngọc như vậy. Thầm nghĩ không ăn được mỹ nhân này đến miệng, vậy Giản Tùy Anh anh đây đành chiếm chút tiện nghi vậy.

Giản Tùy Anh cảm nhận rõ được từng khối cơ bắp săn chắc của Lý Ngọc, thầm cảm thán mẹ nó đúng là trời sinh mỹ miều, từng đường từng nét sao lại có thể lớn lên đẹp đến thế cơ chứ.

Đến nhà Giản Tùy Anh, anh cũng lười biếng rút chìa khóa đưa Lý Ngọc, ý bảo cậu tự mở. Lý Ngọc cũng rất nghe lời, vặn chìa khóa, cõng Giản Tùy Anh vào đến tận phòng khách, đỡ anh xuống sofa, lập tức quay lại kiểm tra cái chân sưng tấy kia.

Giản Tùy Anh có chút buồn cười nhìn nhóc con nghiêm chỉnh như một ông cụ non, lòng thầm thở hắt có lẽ mình trêu chọc cũng hơi quá rồi. Đè nén cảm giác yêu thích trong lòng, Giản Tùy Anh vỗ vỗ lên mặt Lý Ngọc.

"Được rồi không trêu nhóc nữa, anh không sao đâu, vừa rồi muốn chọc em một chút thôi, cũng muộn rồi, ngày kia em phải thi rồi, mau mau về nhà sớm. Tiểu khu chỗ anh muốn bắt taxi cũng phải đi bộ xa, em mau lấy chìa khóa xe của anh về đi, chú ý an toàn nhé."

Lý Ngọc không nghĩ đến Giản Tùy Anh muốn đuổi người nhanh vậy, lòng có chút bực dọc, đứng dậy nhìn quanh nhà.

"Cũng không thể để chân anh như vậy được, anh để thuốc ở đâu, em xoa bóp cho anh xong sẽ về."

Giản Tùy Anh bật cười.

"Sao mà bướng vậy chứ, không sao hết, ngủ một giấc mai sẽ khỏe. Nếu đã muốn ở lại với anh Giản như vậy, có muốn ăn chút gì rồi mới về không?"

Nhìn bộ dáng giận dỗi của Lý Ngọc, lòng Giản Tùy Anh chợt ngứa ngáy, nhóc này, không muốn về, không phải có ý với anh chứ? Anh đang tận lực kiềm chế nỗi lòng, không muốn ảnh hưởng đến mầm non tương lai đất nước đâu đấy.

Lý Ngọc vẫn lo lắng cho cái chân của Giản Tùy Anh, chịu không nổi cậu càm ràm, anh mới chỉ chỗ lấy gel xoa bóp để cậu bóp chân cho mình.

Lúc xoa bóp, Lý Ngọc cũng dặn dò Giản Tùy Anh giữ gìn sức khỏe, không nên vận động mạnh với chân như vậy, cậu lúc lấy gel, còn thấy trong tủ nhà anh hàng loạt các loại thuốc dạ dày, không nhịn được lại nói mấy câu.

Giản Tùy Anh nghe đến phiền, đang nằm trên sofa gác chân lên đùi Lý Ngọc tận hưởng xoa bóp, chân trái bèn không kiên nhẫn đạp đạp cậu.

"Rồi rồi, em giống gì không giống, lại giống Lý Huyền cái tật càm ràm, nói đến tai anh sắp mọc kén đến nơi."

Tay Lý Ngọc bỗng khựng lại, Giản Tùy Anh tinh ý bắt được một khoảnh khắc Lý Ngọc run run tay, rất nhanh sau đó mọi chuyện lại trở lại như cũ, làm anh nghi hoặc liệu vừa rồi có phải mình bị đau đến choáng không.

Xoa bóp xong, Lý Ngọc cũng không theo lời mời gọi của Giản Tùy Anh ở lại ăn cơm. Cậu chỉ nói buổi tối mình có tiết tự học, phải trở về ôn tập. Giản Tùy Anh cũng không khách khí, nói cậu giữ gìn sức khỏe cho kỳ thi sắp tới, dặn cậu lái xe anh về, ban đầu Lý Ngọc muốn từ chối nhưng Giản Tùy Anh không cho.

"Lái xe về đi, anh qua nhà em lấy sau, hơn nữa, anh còn quên một chiếc áo vest ở nhà em, phiền Lý nhị công tử tìm giúp rồi."

Giản Tùy Anh nằm trên sofa cười nói, anh đã cởi đến ba cúc áo rồi, lúc chống tay ngồi dậy, Lý Ngọc còn thấy được phần da thịt trắng mịn thấp thoáng. Cậu mím môi đáp ứng rồi cầm chìa khóa đi mất.

Lúc ngồi trong xe, quanh quẩn bên chóp mũi toàn là mùi hương của Giản Tùy Anh, tâm tình Lý Ngọc phức tạp, cậu nhấn ga chạy vèo ra đường cái.

Giản Tùy Anh nhắc đến anh trai cậu tự nhiên như vậy, hai người họ... thường xuyên ở với nhau như vậy sao?

Lý Ngọc kém Lý Huyền tám tuổi, từ bé cũng chỉ ở cùng anh trai vài năm, sau đó Lý Huyền cũng đi học phổ thông bên Anh, đến khi anh về thì hai anh em cũng chỉ ở cùng nhau thêm mấy năm, cậu đã ra nước ngoài học. Tuy nhiên mối quan hệ giữa hai anh em cậu vốn rất tốt, Lý Huyền luôn lắng nghe, làm một người anh gương mẫu, hỗ trợ cậu rất nhiều trong cuộc sống, cũng thường hay nhắn tin trò chuyện, vì vậy mà dù không ở gần nhau nhiều, cậu vẫn luôn cảm giác được cậu và y rất gần gũi, không hề xa cách.

Lý Huyền còn từng tâm sự với Lý Ngọc, năm y học đại học năm 3 từng thích một cô bạn cùng câu lạc bộ, tuy rằng mối tình kết thúc chóng vánh, Lý Ngọc vẫn chưa từng nghĩ đến khả năng anh mình sẽ thích đàn ông.

Đối tượng lại là Giản Tùy Anh.

Lý Ngọc không có ấn tượng nhiều về Giản Tùy Anh, Lý Huyền chưa từng kể với cậu, cậu chỉ biết đó là một trong những mối quan hệ xã giao mà anh cậu có, cũng chỉ nghe về Giản Tùy Anh qua Giản Tùy Lâm. Tuy rằng Giản Tùy Lâm có những lúc buồn bực giận hờn mà nói Giản Tùy Anh không ra gì, hay bắt nạt nó nhưng nó cũng nói với Lý Ngọc rằng Giản Tùy Anh rất tốt, cho nó không thiếu thứ gì.

Lý Ngọc quen biết Giản Tùy Lâm khi còn bé, trong giai đoạn Lý Lan và Giản Đông Viễn hợp tác nhiều dự án, vì vậy Giản Đông Viễn thường xuyên đưa Giản Tùy Lâm sang nhà cậu chơi và ngược lại. Cho đến khi cậu đi du học, Lý Ngọc cũng vẫn giữ liên lạc với Giản Tùy Lâm.

Lúc nhỏ, những lần Giản Tùy Lâm oán hận anh trai bắt nạt, trêu chọc mình rất nhiều, Lý Ngọc chỉ cảm thấy phẫn uất thay nó, dần lớn lên, nó cũng không còn kể những điều đó nữa, chỉ hay kể cho Lý Ngọc nghe những vụn vặt linh tinh, ví dụ như Giản Tùy Anh khi đi công tác tiện tay mua cho nó cái đồng hồ, hay sinh nhật anh ta còn nể mặt ở lại đến khi Giản Tùy Lâm cắt xong bánh mới đi,...

Những điều nhỏ nhặt như vậy cũng đủ làm Giản Tùy Lâm vui cả ngày, càng nghe Lý Ngọc chỉ càng thấy Giản Tùy Anh thật là không biết suy nghĩ, tiện tay ban phát cho Giản Tùy Lâm ít tình thương vậy mà nó đã cun cút theo anh trai rồi, tại sao mà Giản Tùy Anh lại không biết yêu thương cậu em này như vậy.

Lý Lan thường hay nói trong bữa cơm, khen Giản Tùy Anh là một thanh niên tốt, biết thời biết thế, từ lúc 20 tuổi đã chống đỡ cả nhà họ Giản, rất tán thưởng khí chất và cách làm việc của anh. Cũng dặn dò Lý Huyền hãy giữ mối quan hệ tốt với Giản Tùy Anh.

Ấn tượng suốt 18 năm của Lý Ngọc về Giản Tùy Anh có lúc này lúc kia, hết sức mâu thuẫn. Tuy nhiên cho đến khi gặp mặt trực tiếp, Lý Ngọc lại cảm giác như tất cả những ấn tượng này đang bay vào trộn lại với nhau, tạo thành một cơn sóng dữ đang đập ầm ầm trong lòng cậu.

Lúc về đến nhà, bắt gặp Lý Huyền đang nói chuyện với thư ký trong sân, y nhíu mày nhìn em trai lái con xe thể thao chói mắt vào garage, chiếc xe này, quen mắt vậy?

"Anh, em về rồi ạ."

Lý Ngọc khoác balo xuống chào hỏi Lý Huyền, thấy ánh mắt nghi hoặc của y, liền chủ động giải thích:

"Hôm nay anh Giản đến trường em tìm Tùy Lâm nhưng cậu ấy không đến, vô tình bị ngã trật chân phải, nên em đưa anh ấy về. Anh ấy sợ em đi từ khu đó không bắt được taxi nên bảo em lái xe về, hôm khác anh ấy sẽ qua lấy."

"Tùy Anh bị thương à? Có nặng không?"

Cả một câu chuyện nhưng Lý Huyền bắt đúng trọng điểm, hỏi ngược lại khiến Lý Ngọc mím môi, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu không thôi.

"...Cũng không nặng, chỉ là đi lại hơi bất tiện."

Lý Huyền gật gù, không nói thêm gì, chỉ bảo Lý Ngọc vào nhà tắm rửa ăn uống, còn y lôi điện thoại ra nhắn tin, Lý Ngọc không nhìn cũng biết, là nhắn cho Giản Tùy Anh.

Cậu buồn bực không rõ lí do đi vào nhà, lên tầng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà ăn cơm. Trước khi lên còn nhớ ra đi hỏi dì Lưu giúp việc về áo vest của Giản Tuỳ Anh, dì Lưu bèn đưa cho cậu, nói rằng tưởng là áo của Lý Huyền. Lý Ngọc không nói gì, cầm chặt áo vest của Giản Tuỳ Anh lên phòng, cẩn thận treo vào trong tủ.

Bữa cơm gia đình cũng chỉ loanh quanh vấn đề thi cử của Lý Ngọc. Lý Lan ân cần hỏi Lý Ngọc đã quyết định sau khi thi sẽ nộp hồ sơ vào trường nào chưa, ông vẫn rất hi vọng Lý Ngọc sẽ học theo Lý Huyền, thi vào chuyên ngành chính trị, sau này hai anh em hỗ trợ lẫn nhau, ông sẽ rất yên lòng.

Mẹ Lý thì càu nhàu ông chỉ biết việc nước không quản việc nhà. Nhà đã có Lý Huyền theo con đường chính trị rồi, Lý Ngọc thì để nó theo ngành học nó mong muốn.

Lý Lan cũng không phản đối, ông biết Lý Huyền đủ mạnh mẽ, tài trí có đủ, chắc chắn là người kế nghiệp xứng đáng nhất. Đã có Lý Huyền gánh vác, ông cũng không muốn bắt ép Lý Ngọc. Dù sao hai đứa con trai, đứa nào cũng đẹp trai rạng ngời, học hành xuất sắc, cư xử lễ độ, ra ngoài đường Lý Lan dù khiêm tốn mấy cũng không nhịn được mà đắc ý vài phần. Đối với Lý Huyền, từ nhỏ ông đã nghiêm khắc dạy bảo, trọng trách trên vai y cũng lớn, không chỉ là con trai cả, còn là cháu đích tôn nhà họ Lý, cũng may nó không phụ sự kỳ vọng của cả nhà, lớn lên xuất sắc. Ông với đứa con cả này, vừa chiều chuộng yêu thương, vừa tự hào không dứt, ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng sau lưng cũng trải đường không ít cho Lý Huyền, tránh cho y chịu nhiều vất vả.

Còn với Lý Ngọc thì quả thật là đứa con được cả nhà ông cưng chiều mà lớn. Từ bé lúc phát hiện mẹ Lý mang thai Lý Ngọc là giai đoạn kế hoạch hóa gia đình, ông thân là quan chức nhà nước, vốn dĩ không thể có thêm đứa thứ hai, lúc đó Lý Lan đã muốn bỏ nhưng vợ ông nhất định không chịu, còn lôi cả tính mạng ra uy hiếp, khóc lóc muốn sinh đứa nhỏ. Lúc đấy nhà ông cũng đành bất lực, vì cái ghế ông ngồi lúc đó mà khi sinh ra Lý Ngọc phải nhập hộ khẩu vào nhà em trai ông. Từ bé Lý Ngọc đã ngoan ngoãn, cũng vì tính cách đó khiến Lý Lan và vợ luôn thấy áy náy với cậu. Lúc Lý Ngọc mới sinh, Lý Huyền cũng đã lớn, trong họ cũng không có người sàn tuổi với cậu, nghiễm nhiên Lý Ngọc trở thành bảo bối của nhà họ Lý, đến mức ông nội Lý còn thẳng thừng tuyên bố cuộc đời Lý Ngọc cậu tự mình quyết định, không ai được phép phản đối cháu trai bảo bối của ông.

Lý Ngọc lớn lên trong sự nuông chiều nhưng điều làm Lý Lan tự hào nhất đó là cậu chưa từng làm trái lời hay gây phiền phức cho người lớn. Một đường lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Thành tích học tập cũng không phải bàn cãi, đi đến đâu cũng khiến các nhà đỏ mắt ghen tị, chỉ hận con mình không được bằng góc áo Lý Ngọc.

Lý Lan gắp cho Lý Ngọc một miếng cá, hỏi han sức khỏe, cũng nói thêm ông chỉ gợi ý, còn cậu muốn học chuyên ngành nào ông sẽ ủng hộ hai tay. Mẹ Lý cũng gắp một miếng cho Lý Huyền, càm ràm rằng Lý Huyền ăn uống quá kén chọn, sau này nhất định sẽ không có cô vợ nào chiều được y. Lý Huyền chỉ bĩu môi không cãi trả. Bữa cơm ấm áp xen lẫn tiếng nói cười của cả nhà, tự nhiên khiến lòng Lý Ngọc ấm áp, sự khó chịu cũng tan đi phân nửa.

Cậu nói muốn suy nghĩ thêm, cũng nói với ba mẹ rằng khi vào Đại học muốn dọn đến ký túc xá, không muốn phụ thuộc nhiều vào gia đình, muốn trải nghiệm và có thêm nhiều mối quan hệ trong thời gian học Đại học.

Vợ chồng Lý Lan không phản đối, hai đứa con trai đều tự lập ngay từ khi học trung học bên Anh, hai người cũng là người phóng khoáng, giờ đây khi đã ở tuổi xế chiều, cũng thường xuyên đi du lịch, tán gẫu bạn bè, cũng muốn cho các con không gian riêng tư để trưởng thành.

Mẹ Lý chỉ dặn dò cậu nhớ về thăm nhà thường xuyên, đừng giống anh trai đi biệt tích, còn dặn cậu chăm lo học hành cũng đừng quên yêu đương, thanh xuân tuổi trẻ không nên lãng phí. Nói dông dài bà lại càm ràm đến hai đứa con trai, đứa nào cũng xuất sắc như hoa như ngọc nhưng một đứa 18 năm một đứa đã 26 tuổi nhưng cũng chưa từng thấy dắt bạn gái về, bà mong ngóng con dâu cũng héo mòn rồi.

Hai anh em Lý Huyền Lý Ngọc chịu không nổi bài ca của mẹ, liền nhanh chóng kết thúc bữa ăn, Lý Ngọc chuồn lên phòng nói ôn tập, Lý Huyền chuồn vào thư phòng nói giải quyết công việc, bỏ mẹ Lý cùng bài diễn văn chưa kết thúc.

"Ông xem, chúng nó giống ai mà lại như vậy chứ? Có nhà nào có hai đứa đẹp trai ngời ngời như vậy mà cha mẹ phải lo lắng vấn đề này hay không?" mẹ Lý ấm ức nói với chồng.

"Được rồi, hiếm khi hai đứa về nhà đầy đủ, bà lại cứ sốt sắng như vậy, chúng nó sau này nếu không chịu về nữa, bà cũng chỉ biết đỏ mắt ngóng trông thôi." Lý Lan ha hả cười, đứng dậy giúp vợ thu dọn bàn ăn.

Lý Ngọc lên phòng nằm phịch xuống giường, những ý nghĩ quanh quẩn từ chiều cũng vơi đi một nửa, cậu cố gắng ép mình tỉnh táo, tập trung cho kỳ thi Đại học trước mắt. Lúc này Lý Ngọc mới mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn từ nhóm chat cùng lớp, tin nhắn của bạn học hồi bên Anh, tin nhắn của Giản Tùy Lâm, còn có tin nhắn từ một số lạ.

Lý Ngọc khó hiểu, số điện thoại này của cậu, rất ít người biết.

"Cá chép (*) nhỏ, em về nhà an toàn chứ?"

(*) Cá chép tiếng trung là liyu – đồng âm với tên Lý Ngọc. Anh Giản gọi là Tiểu Lý Ngọc – Cá chép nhỏ.

Người gửi không đề tên, mơ hồ một lúc cậu mới nhận ra là tin nhắn của Giản Tùy Anh. Cậu ngồi bật dậy, run rẩy thấy tin nhắn gửi đến cách đây hai mươi phút.

"Anh Giản? Sao anh biết số em vậy?"

Tin nhắn hồi âm lại rất nhanh "Hỏi anh trai em đó, sao vậy, không muốn anh biết số em sao?"

Lý Ngọc thấy anh trai mình lại một lần nữa chen một chân vào cuộc trò chuyện giữa cậu và Giản Tùy Anh, trong lòng lại hậm hực.

"Anh trực tiếp hỏi em là được, sao phải hỏi anh trai em?"

Giản Tùy Anh khó hiểu nhìn tin nhắn, không đoán ra được cảm xúc của Lý Ngọc. Hỏi Lý Huyền thì sao chứ? Chẳng qua cá chép nhỏ lúc ở nhà anh làm tinh thần anh phấn khích, chỉ mải chìm đắm trong không gian cùng Lý Ngọc xinh trai này, khiến anh cũng quên luôn xin số điện thoại. Mãi đến lúc nãy Lý Huyền nhắn tin hỏi thăm cái chân anh vì nghe được chuyện từ Lý Ngọc, anh mới mượn cớ xin số điện thoại Lý Ngọc để cảm ơn, thành công lấy được số của người đẹp.

Mãi không thấy Giản Tùy Anh hồi âm, Lý Ngọc liền thấy có chút hối hận, sao mình lại so đo những chuyện vớ vẩn này chứ.

Đang phân vân thì thấy Giản Tùy Anh gửi qua một mã QR, là mã wechat của anh, cùng với mệnh lệnh ngắn gọn: "Quét đi."

Lý Ngọc quét mã, thêm wechat của Giản Tùy Anh, hai người nhanh chóng kết bạn. Lý Ngọc vào vòng bạn bè của anh, nhìn thấy avatar của anh là ảnh chụp lúc đi dự tiệc công ty, Giản Tùy Anh mặc một chiếc áo vest đen trắng, bên trong chỉ độc có một chiếc áo mỏng gần như xuyên thấu, cổ áo vest trễ xuống tận gần bụng, tóc vuốt lơi, ánh mắt lơ đãng liếc sang bên cạnh.

Hồ ly tinh!

Lý Ngọc mím môi nhìn tấm ảnh, nhanh tay ấn lưu về.

Giản Tùy Anh không hay đăng bài trên vòng bạn bè lắm, chỉ có mấy status vào các ngày lễ, bạn bè và đối tác vào comment chúc mừng, anh cũng không rep lại, nhìn là thấy chỉ đăng rồi bỏ đấy, không tương tác.

Lướt thật lâu mới thấy có một tấm ảnh anh chụp cùng ông nội, Lý Ngọc cũng gặp qua ông Giản một vài lần khi đến nhà ông nội Lý chơi. Trong ảnh Giản Tùy Anh đứng cùng ông trong một sân vườn, các cây xung quanh đều trang trí câu đối hoặc đèn đỏ, chắc hẳn là dịp Tết nguyên đán, ông nội Giản mặc một bộ áo truyền thống đỏ, trên đầu đội mũ len, tươi cười đến híp mắt. Giản Tùy Anh đứng bên cạnh mặc một bộ quần áo trắng, áo ngoài khoác hờ, tóc cũng không vuốt keo mà tùy tiện xõa xuống, mắt cũng cong lên, đầu mũi hơi đỏ lên vì lạnh, rất đáng yêu.

Lý Ngọc ngơ ngẩn một lúc thì nhận được tin nhắn wechat đến, Giản Tùy Anh hỏi thăm cậu kỳ thi sắp tới có căng thẳng không. Lý Ngọc trả lời lại rằng không có, cậu rất thoải mái, dù sao cũng học hành không tệ, dù ở Anh hay ở Trung Quốc cũng đều phải thi, hơn nữa cơ hội vào Đại học bây giờ cũng không thiếu.

"Tự tin vậy là tốt, vậy cá chép nhỏ, em muốn thi trường gì?"

Lý Ngọc nhìn tin nhắn, nhanh tay trả lời: "Em vẫn đang suy nghĩ."

Hai người tán gẫu vài câu qua lại, Lý Ngọc tủm tỉm cười, cho đến khi Giản Tùy Anh nhắn:

"Được rồi muộn rồi, mau ngủ đi, em sắp phải thi, chú ý sức khỏe đừng để bị ốm."

Lý Ngọc có chút tiếc nuối nhưng cũng đồng ý với Giản Tùy Anh. Cậu chúc anh ngủ ngon, cũng dự định đi làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Đúng lúc đấy tiếng tin nhắn wechat lại vang lên.

"Chúc em ngủ ngon nhé Cá chép nhỏ. Thật mong chờ đến lúc em thi xong, đến lúc đấy thi tốt anh Giản sẽ tặng em một món quà."

Tim Lý Ngọc bỗng nhảy lên thình thịch, không tự chủ được mà đỏ mặt, cũng không hiểu đang nghĩ gì, cậu nhanh tay trả lời lại: "Anh Giản sẽ tặng gì cho em?"

Giản Tùy Anh đáp lại bằng một icon suỵt, kèm theo dòng chữ "Bí mật~"

Mẹ Lý dọn dẹp xong thì pha một cốc sữa ấm, dạo gần đây ngày nào bà cũng bắt Lý Ngọc uống trước khi đi ngủ để tăng cường năng lượng vì Lý Ngọc hay dậy sớm học bài, có những hôm 4-5h sáng cậu đã ngồi vào bàn học, bữa sáng cũng không kịp ăn, nếu để bụng đói từ hôm trước, mẹ Lý sẽ luôn đau lòng.

"Tiểu Ngọc, mau uống sữa rồi đi ngủ..."

Mẹ Lý đẩy cửa vào, thấy con trai út không ngồi ở bàn học như mọi khi mà cởi trần ngồi dựa vào đầu giường, mặt phiếm hồng, tay bấm điện thoại chăm chú, áo vừa cởi ra còn vứt ở cuối giường, quần áo mới và khăn tắm cũng vứt tuỳ tiện ở bên cạnh, bộ dáng rõ vẻ chuẩn bị đi tắm, miệng còn cười ngốc.

"A...mẹ, mẹ để đấy là được, con tắm xong sẽ uống ngay."

Lý Ngọc lúng túng bỏ điện thoại xuống, cầm quần áo chui vào nhà tắm.

Mẹ Lý tủm tỉm cười để sữa lên đầu giường, vui vẻ huýt sáo xuống nhà. Lý Lan và Lý Huyền đang ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy mẹ Lý như vậy đều khó hiểu.

"Con đó Tiểu Huyền, đúng là không có tiền đồ bằng em trai con, nhìn xem nhìn xem, đã sắp tìm được bạn gái rồi!"

Lý Lan nhướng mày cười cười, Lý Huyền nghi hoặc nhìn mẹ Lý:

"Mẹ có nhầm lẫn gì không? Tiểu Ngọc có bạn gái á? Sao con lại không biết? Nó cũng chẳng tâm sự gì với con."

"Hừ! Có bạn gái mà tâm sự với một thằng ngốc không biết yêu đương như con thì sẽ có được lời khuyên gì hữu ích sao?"

Lý Huyền "...."

Nhân sinh này của tôi thật sự đủ khổ! Lý Huyền thầm nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net