Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY KHÔNG CHỈ CÓ BỆNH, MÀ CÒN CÓ TẬT

Lâm Uyển Đình rất nhanh bị người ta kéo đi, phòng tạo mẫu tóc cũng yên tĩnh trở lại.

Dưu Lý Lý lười nhác dựa vào lưng sô pha, ngón tay xinh xắn khẽ gảy bông tai, "Cuối cùng cũng yên tĩnh, cơ mà không phải quan hệ giữa cậu và cô ta trước giờ vẫn luôn rất tốt đấy à, tôi còn tưởng cậu sẽ giúp đỡ cô ta cơ đấy, xem ra cậu cũng không tính là ngốc triệt để."

Đó hẳn là chuyện đương nhiên, đời trước cô đã từng ngốc nghếch một lần, đời này nếu lại tiếp tục ngã mình dưới tay Lâm Uyển Đình nữa thì chẳng phải cô sống lại công cốc rồi à?

Tô Thiên Từ nhoẻn miệng, lại phát hiện hóa ra Dư Lý Lý rất hợp với khẩu vị của mình.

Đời trước cô bị Đường Mộng Dĩnh hại quá thảm, thế cho nên mới một lòng một dạ nghĩ rằng bản thân đã là con dâu nhà họ Lệ, không thể qua lại quá nhiều với những người bạn cũ được coi là "chúng dân cùng khổ" kia được.

Cô chưa từng hoài nghi Đường Mộng Dĩnh, bây giờ cô mới biết, hóa ra cô đã bỏ lỡ nhiều niềm vui như vậy.

Vừa tới ngồi xuống trước mặt Dư Lý Lý, Tô Thiên Từ còn chưa kịp cất lời thì điện thoại Dư Lý Lý đã reo vang.

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt Dư Lý Lý lập tức trắng bệch.

Ánh mắt Tô Thiên Từ càng thêm sâu, nhìn cô nghe điện thoại.

"Em ở ngoài."

"..."

"Với bạn."

"..."

"Là nữ."

"..."

"Ừm... Được, được, em biết rồi..."

Cúp máy, Dư Lý Lý nhìn Tô Thiên Từ đầy áy náy, "Xin lỗi cậu, tôi phải đi trước rồi, người nhà gọi tớ về."

Đoạn đối thoại qua loa, không khó để người ta đoán được là ai gọi tới.

Tô Thiên Từ gật đầu: "Không sao, tôi cũng định đi bây giờ, cùng đi đi."

"Ừ!"

Cùng nhau rời khỏi hội sở làm đẹp, Tô Thiên Từ chợt trông thấy một chiếc Rolls Royce đỗ cạnh vệ đường, một bên kính cửa kéo xuống, người lái xe vẫy tay với Dư Lý Lý.

Dư Lý Lý vừa trông thấy thì không khỏi ngẩn người, vừa quay sang đã trông thấy ánh mắt sâu xa của Tô Thiên Từ, nhất thời có vẻ quẫn bách không sao kể xiết.

Người đàn ông đó không ngờ lại bám tới tận đây!

Dư Lý Lý lúc này giống như bị đóng cùm vậy, hôm nay cô ra ngoài một chuyến cũng chỉ để hóng gió thôi mà!

Nở một nụ cười gượng gạo, Dư Lý Lý nhanh chóng đi tới bên cạnh chiếc Rolls Royce kia, mở cửa hàng ghế sau xe.

Tô Thiên Từ giống như nhìn thấy được một bóng người màu đen, khí thế kiêu ngạo, đang nghiêng người dựa vào lưng ghế.

Ánh mắt bễ nghễ dường như lướt qua từ đầu tới chân Tô Thiên Từ, mang theo thái độ dò xét.

Tô Thiên Từ thoạt trông liền có thể nhận ra đối phương là người nào, quả đúng là anh ta, Âu Minh!

Dư Lý Lý vừa sập cửa xe lại, Tô Thiên Từ liền nghe thấy tiếng còi xe.

Vừa nhìn sang liền phát hiện không biết tự lúc nào, một chiếc Maybach màu đen khiêm tốn đã dừng ở cách đó không xa.

Cửa xe bên phía phụ lái dần trượt xuống, hiển lộ sườn mặt lạnh lùng kiên nghị của người nào, bờ môi lạnh nhạt mím chặt, mày kiếm hơi nhíu lại, dường như người nọ đang chẳng mấy vui.

"Lên xe."

Tô Thiên Từ vô thức định mở cửa bên ghế phụ lái, nhưng mới chỉ hơi mở hé cửa đã lại đóng cửa xe lại, cô vòng xuống mở cửa hàng ghế sau.

Đời trước, cô từng có một lần không biết trời cao đất dày ngồi ở hàng ghế phụ lái, kết quả bị anh đuổi thẳng xuống khỏi xe, quẫn bách đứng bên vệ đường cho muỗi cắn.

Loại chuyện này cô thực sự không muốn trải nghiệm lại lần thứ hai.

Có điều, chờ cô ngồi xuống băng ghế sau rồi, ánh mắt Lệ Tư Thừa lại càng thêm rét lạnh, trầm giọng quát: "Cô ngồi đâu thế, lên trên này ngồi!"

Tô Thiên Từ thầm thấy ấm ức, bị gì không biết!

Nói như thể cô vừa mới làm sai cái gì vậy!

Người đàn ông này không những có bệnh, mà còn nhiều tật!

Sập mạnh cửa xe phía sau, Tô THiên Từ lại lật đật trở lên ghế phụ lái.

Vừa lên xe, Lệ Tư Thừa đã khởi động máy, trầm giọng hỏi: "Cô quen người phụ nữ của Âu Minh?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net