[LHLT99] - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VẠCH MẶT TRƯỚC ĐÁM ĐÔNG (2)

Tô Thiên Từ càng tỏ ra ngạc nhiên: "Nhưng mà, cháu nhìn cách thêu của bộ sườn xám này, thì đúng chính xác là cách thêu tay của đại sư sườn xám Khang Thành mà. Dì xem này, chỗ rút kim hơi gấp khúc một chút, đây là thủ pháp riêng biệt của Ngải lão sư phụ."

Nụ cười trên gương mặt Đường Mộng Dĩnh có phần cứng đờ, Đường phu nhân thì trực tiếp gạt tay Tô Thiên Từ ra khỏi bộ váy, nói một cách khó chịu: "Chỉ biết nịnh đầm thôi, muốn nịnh Đường Mộng Dĩnh nhà tôi thì cô cứ nói thẳng ra đi, tài nghệ của nó thực sự rất tốt, không phải thứ mà loại như cô có thể so bì cho được."

Lệ phu nhân cũng có phần không vui, lạnh mặt nhìn Tô Thiên Từ: "Cô thì hiểu cái gì, sườn xám đã nhìn tận mắt được mấy bộ, còn nói chuyện cách thêu tay nọ kia, đừng có làm mất mặt thêm nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Đường Mộng Dĩnh có phần dịu đi đôi chút.

Tuy rằng không biết tại sao con bé vô dụng này lại biết được, nhưng những lời từ miệng nó mà ra, chắc chắn sẽ chẳng có ai thèm tin.

Quả nhiên, ánh mắt của các vị phu nhân ngồi quanh đó đều có phần chê trách, Lý phu nhân cũng lên tiếng: "Mộng Dĩnh hao tâm tổn sức làm một bộ sườn xám đẹp thế này dành tặng mẹ chồng cháu, cháu lại đi nói vậy, không được hay cho lắm đâu."

"Nếu cô có tài cán thì cũng tặng người ta một bộ đi, không thì đừng có hạ thấp ý tốt của người ta, đúng là đồ giả tạo!"

"Ta vốn không hiểu sao mẹ chồng lại không thích cô, giờ thì hiểu rồi, có một đứa con dâu thế này, là ta, ta cũng không ưa nổi!"

...

"Mọi người đừng nói vậy ạ," Đường Mộng Dĩnh mang vẻ mặt đồng tình, "Thiên Từ cũng không phải là cố ý đâu ạ, chắc là bạn ấy nhầm lẫn gì đó thôi ạ."

"Nhầm lẫn cái nỗi gì?" Giọng Đường phu nhân cao vút, "Nhận nhầm mà có thể nói người khác như vậy sao, nếu nhận đúng thì phải thế nào, chắc là vểnh cao bằng giời luôn ấy nhỉ."

Tô Thiên Từ lạnh lùng quét mắt qua Đường phu nhân một cái, đáp: "Đường phu nhân, đây chắc chắn là thủ pháp của Ngải lão tiên sinh, cháu có bằng chứng."

Đường phu nhân cười lạnh, mặt mày khó ở đáp lời: "Tôi còn nghĩ Tô gia đưa cô về, dạy dỗ hai năm cũng coi như nên người chút chút, giờ thì tôi biết thừa rồi, sự thấp hèn ăn từ trong cốt ăn ra, có dạy dỗ thế nào cũng không nên thân cho nổi."

Những lời này, vừa chua ngoa lại vừa cay nghiệt.

Các vị quý phu nhân đều không cất lời, đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có phần quái dị.

Bởi vì những lời của Đường phu nhân, thực sự có phần quá quắt.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồ vào Tô Thiên Từ.

Vẻ mặt Tô Thiên Từ xấu đến tột cùng, hai bàn tay nắm chặt.

Ai cũng nghĩ rằng Tô Thiên Từ chắc hẳn sẽ nổi giận, dù sao thì những lời này, ai cũng nghe không lọt tai, tính cách của con bé Tô Thiên Từ này thì lại càng... nổi tiếng không ra làm sao cả.

Chỉ có điều, việc ấy không hề xảy ra.

Tô Thiên Từ chỉ lạnh lùng nhìn bà ta một cái, cười nhạt: "Sự thấp hèn ăn từ trong cốt ăn ra, quả nhiên khó mà thay đổi được, kẻ cắp trở thành quý phu nhân, con gái dạy ra cũng không ngay thẳng."

Đường phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.

Khi bà còn trẻ, từng là hạng lưu manh, nhưng sau khi gả cho cha của Đường Mộng Dĩnh, đáng ra khoảng thời gian đen tối trong quá khứ này của bà phải bị chôn vùi không dấu vết rồi mới đúng, tại sao ả tiện nha đầu này lại biết chuyện?

Chột dạ ngoảnh nhìn những vị phu nhân khác, gương mặt ai ai cũng đều mang theo sự khó hiểu, hiển nhiên đều không hiểu Tô Thiên Từ đang nói gì.

Kìm nén sự chấn động và nộ ý trong lòng, ánh mắt Đường phu nhân có phần trốn tránh, thét lên: "Cô có ý gì?"

"Cháu có bằng chứng, bộ sườn xám này là do Ngải lão sư phụ thêu, chứ không phải do Đường Mộng Dĩnh làm." Tô Thiên Từ nói năng rõ ràng, nhả từng chữ một.

Vẻ mặt Đường Mộng Dĩnh lúc này đã không còn dễ chịu nữa rồi, ả nói bằng giọng không vui: "Thiên Từ, tại sao cậu phải nói thế, mình biết cậu không vui vì bác gái thích mình hơn một chút, cơ mà cậu cũng không thể đặt điều thế này được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net