[LHLT99] - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VẠCH MẶT TRƯỚC ĐÁM ĐÔNG (4)

"Vậy thì dì Lục mau đi đi," cuối cùng Lệ phu nhân cũng lên tiếng, "Gọi thằng bé ra xác nhận một cái, cho ai đó bỏ cuộc đi là vừa."

Giọng nói lạnh lùng, chỉ không biết, "ai đó" trong câu nói của Lệ phu nhân rốt cuộc là Tô Thiên Từ, hay là Đường phu nhân.

Dì Lục gật đầu, nhanh chóng vào nhà gọi người.

Lúc Lệ Tư Thừa bước ra, trên mình đang mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, áo dài cotton màu tro xám cổ chữ V, phối cùng quần dài oversize màu trắng, dáng người cao lớn khỏe mạnh, đẹp trai như tạc, tròng mắt đen tuyền dường như nhấp nhô từng đợt sóng trào, bờ môi hồng nhuận mím chặt, sải bước đi tới.

Thấy không khí yên tĩnh lạ thường, cặp mày dài bỗng nhướn cao, cố ý nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, hỏi: "Có chuyện gì?"

Thói quen, là điều khó thay đổi.

Người đầu tiên mà anh nhìn vào mắt, trước giờ vẫn luôn không phải cô, mà là Đường Mộng Dĩnh.

Trong lòng Tô Thiên Từ chợt thấy chua xót, nhưng nhanh chóng ép bản thân phải nhẫn nhịn.

Gương mặt Đường Mộng Dĩnh ánh lên sự ấm ức, mở miệng định nói gì, nhưng chưa kịp cất lời, Lệ phu nhân đã vẫy tay với anh: "Tư Thừa, qua đây con, nhìn xem đường thêu này là cái gì."

Lệ Tư Thừa thu ánh mắt lại, khoan thai bước về phía Lệ phu nhân, ánh mắt tựa như vô tình lướt qua Tô Thiên Từ một nhịp, nhìn thấy khuôn mặt mang theo phần nào nỗi oán hận, xinh đẹp kiều diễm, tuy không đẹp tới mức khoa trương như Đường Mộng Dĩnh, nhưng lại vô cùng thu hút.

Tiếc là chỉ dừng lại một khắc mà thôi, ánh mắt anh nhanh chóng rơi vào đường thêu trên cổ áo.

"Nói cho mẹ, đây có phải tiếng Ả rập không?"

Lệ Tư Thừa gật đầu: "Phải, đúng là tiếng Ả rập, nghĩa là hạnh phúc."

Lời vừa dứt, hai mắt Tô Thiên Từ đỏ hoe, bao nỗi ấm ức, chua xót trong lòng đều trào dâng cả.

Còn Đường phu nhân, mặt mày trắng bệch.

Các vị quý phu nhân đưa mắt nhìn nhau, vừa đồng tình, lại vừa hối lỗi với Tô Thiên Từ. Còn ánh mắt dành cho Đường phu nhân và Đường Mộng Dĩnh, lại phức tạp hơn rất nhiều.

"Sao thế?" Lệ Tư Thừa vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Tô Thiên Từ hai mắt đỏ hoe, chớp chớp trong câm lặng.

Tô Thiên Từ cảm nhận được ánh nhìn của anh, liền ngẩng đầu lên nhìn.

Khoảnh khắc ấy, bốn mắt giao nhau.

Ánh mắt Lệ Tư Thừa xưa nay luôn mang sự lạnh lùng buốt giá, thâm sâu khó lường.

Cô chưa từng thấy bất cứ người nào có ánh mắt trầm lạnh tới vậy, tựa như cho dù trời long đất lở ngay trước mắt, anh cũng vẫn sẽ mang vẻ lạnh nhạt ấy, thần bí tới đáng sợ.

Cũng chính vì đôi mắt này, khiến cô trầm luân suốt một đời, đau khổ suốt một đời.

Chỉ có điều, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ xảy ra điều đó nữa!

Cô sẽ không yêu anh nữa, trong kiếp này, tuyệt đối không yêu anh!

Tô Thiên Từ tránh khỏi ánh mắt thăm dò của anh, nhìn về phía Đường phu nhân: "Đường phu nhân, phải chăng đã đến lúc dì nên xin lỗi rồi?"

Vẻ mặt Đường phu nhân không được dễ nhìn cho lắm, Đường Mộng Dĩnh vẫn đang đứng cạnh bà ta bỗng nhiên bước tới trước một bước, ả nhìn về phía Đường phu nhân, nói: "Con xin lỗi mẹ, là do con nói dối mẹ..."

Lời xin lỗi vừa thốt thành lời, các vị quý phu nhân có mặt đều nhất loạt ồ lên kinh ngạc, không ngừng đối mắt với nhau.

Lệ phu nhân cũng hoàn toàn bị bất ngờ, khó mà tin rằng ả lại có thể làm ra những chuyện như vậy.

Vẻ mặtĐường Mộng Dĩnh mang nỗi ân hận sâu sắc, ả tiếp: "Hồi bà nội còn trẻ, từng làsư phụ nổi tiếng trong ngành thêu, bà nội hy vọng con có thể tự tay thêu một bộsườn xám tặng bác gái, nhưng mấy năm nay con ra nước ngoài du học, gần như đãquên sạch những gì bà nội dạy năm nào rồi. Lúc còn ở nhà, con cũng chỉ làm vàimẫu thêu nhỏ để bà nội đánh giá thử, không ngờ lại khiến mẹ hiểu nhầm, con vốnđịnh đâm lao thì theo lao, sau này sẽ giải thích cho mẹ và bác gái biết, khôngngờ Thiên Từ lại..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net