[LHLT99] - Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RỐT CUỘC ĐÂU MỚI LÀ BỘ MẶT THẬT CỦA CÔ

Chỉ có điều, khi Tô Thiên Từ vừa chạm tay vào tay nắm cửa, người đàn ông bên cạnh liền lên tiếng: "Cho cô hai mươi phút, thay một bộ đồ khác."

Tô Thiên Từ lặng người, cúi đầu nhìn bộ đồ trên người.

Bộ đồ cô đang mặc là bộ đồ cô thích nhất, không phải nhãn hàng hiệu lớn nào, thậm chí chất lượng cũng chỉ thuộc hàng trung thượng đẳng, nhưng lại rất hợp với khí chất của Tô Thiên Từ.

Lúc chuyển nhà không nỡ vứt đi, bèn mang theo hành lý tới Lệ gia.

Không ngờ, ngay cả những tiểu tiết thế này anh ta cũng để ý.

"Cầm lấy." – biểu tình trên gương mặt Lệ Tư Thừa nhàn nhạt, âm điệu trầm lạnh, nhưng trên tay đã đưa tới trước mặt cô một tấm thẻ đen.

Tô Thiên Từ nhìn chiếc thẻ đen trong tay Lệ Tư Thừa, có hơi thất thần.

Anh... mà lại cho cô tiền?

Trái tim Tô Thiên Từ khẽ run lên một nhịp, nhìn nhìn gương mặt anh với vẻ không thể tin được.

Vẻ mặt Lệ Tư Thừa không có lấy một chút biến đổi, tựa như việc cho cô tấm thẻ đen trị giá năm trăm vạn này là một chuyện cỏn con vậy.

Thế nhưng, trong lòng Tô Thiên Từ thì dường như đang cuộn dâng một cơn đại hồng thủy.

Điều khiến cô kinh ngạc không phải là sự hào phóng của anh, mà là... hai kiếp đã qua, lần đầu tiên anh ta cho cô tiền!

Thấy cô ngẩn người, Lệ Tư Thừa nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Đừng để tới Tô gia, lại khiến họ nghĩ tôi không nỡ mua cho cô lấy một bộ quần áo."

Nghe thấy những lời phân trần này, Tô Thiên Từ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện nơi này chính là cổng vào của một trung tâm mua sắm, lòng dạ lập tức bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên, không thể nào là vì cô cho được.

"Cảm ơn." – Tô Thiên Từ cũng không khách khí đón lấy chiếc thẻ, sau đó liền mở cửa xuống xe.

Lệ Tư Thừa nhìn cô bước vào trung tâm mua sắm, trong đôi mắt thâm sâu khó lường ấy ánh lên sự suy tư.

Hình như đúng là không giống cho lắm.

Thái độ này, không giống như cô ta đang đóng kịch. Hừ, nói vậy thì... Tô Thiên Từ thời gian trước mới là đóng kịch?

Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của cô ta?

Tới gian hàng cao cấp yêu thích nhất của mình, Tô Thiên Từ vừa đặt chân vào, tất cả nhân viên trong cửa hiệu đều nhìn về phía cô.

Nhân viên bán hàng nhìn bộ đồ trên người Tô Thiên Từ, gương mặt tươi cười lập tức biến mất, ả bĩu môi ra vẻ xem thường, đưa ánh mắt khinh thường về phía cô, tựa hồ một tên nhặt rác bước vào khách sạn năm sao vậy.

Trong lòng Tô Thiên Từ cảm thấy có phần tức cười, may mà Lệ Tư Thừa nhắc cô đi thay một bộ đồ khác, nếu không mặc bộ đồ này về Tô gia, lại khiến cậu mợ và nhỏ em họ cười chê không chừng.

Tuy nhiên, cô cũng chẳng hề để ý tới thái độ của đám nhân viên đó, thế giới này vốn dĩ là vậy, trọng người giàu sang khinh kẻ nghèo hèn.

Tùy tiện lướt qua một vòng, Tô Thiên Từ bị bộ đồ trưng bày ở vị trí trung tâm cửa hiệu thu hút sự chú ý.

Chính vào lúc cô định chạm tay vào nó, cách đó không xa liền truyền tới một tiếng hét chói tai: "Này, đừng sờ linh tinh, bộ đồ đó đắt lắm đấy!"

Tô Thiên Từ quay đầu lại nhìn, là một cô bán hàng, lúc này đang đi về phía cô, vẻ mặt không vui: "Cô có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không? Còn dám sờ vào, làm hỏng rồi phải làm sao?"

Trong lời nói mang đầy vẻ khinh nhường, Tô Thiên Từ hỏi ngược lại: "Cửa hàng các cô còn không cho thử đồ nữa sao?"

"Người mua nổi đương nhiên sẽ được mặc thử." – vẻ mặt nhân viên bán hàng vô cùng khó ở, nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người cô một cái, nói với giọng lạnh nhạt: "Xin lỗi tiểu thư, mời đi dùm, không tiễn."

Tô Thiên Từ nhìn đám nhân viên bán hàng đó, cảm thấy có phần khó hiểu: "Trung tâm các người đối đãi vỡi khách hàng thế này ấy hả?"

Nghenhững lời này, nụ cười của đám nhân viên bán hàng càng trở nên kỳ quặc: "Ngườimua nổi, đương nhiên là khách hàng của chúng tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC