[LHLT99] - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XẤU XÍ NHƯ TÔI MÀ ANH CŨNG NUỐT NỔI?

Vượt qua sóng gió, mọi thứ trở lại sự tĩnh lặng vốn có.

Ý thức của Tô Thiên Từ ùa về từng chút một, cơ thể truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng.

Khắp người không có lấy chỗ nào không nhức mỏi, không một chỗ nào không đau đớn!

Hai hàng mi khẽ run rẩy, Tô Thiên Từ lập tức tỉnh dậy.

Cấu trúc điêu khắc gỗ tinh xảo theo phong cách Hoa Hạ(1) cổ treo trên trần nhà, phong cách cổ xưa.

(1) Cách gọi Trung Quốc xưa.

Đây là ... Nhà cũ Lệ gia(2)?

(2)Tên gọi khu nhà cổ của nhà họ Lệ.

Tô Thiên Từ bật người dậy, chỉ có điều, cơn đau khắp người khiến cô không khỏi kêu lên thành tiếng, hít mạnh một luồng không khí lạnh buốt.

Cũng chính vì hành động này, Tô Thiên Từ phát hiện trên người mình không có lấy một mảnh vải. Trước ngực, xương quai xanh, những vệt xanh tím nằm rải rác khắp người, nhìn qua có phần đáng sợ.

Nghiêng đầu, liền phát hiện bên cạnh cô vẫn còn một người khác!

Khẽ hô lên thành tiếng, Tô Thiên Từ vô thức kéo mép chăn che chắn cơ thể mình, thu người về một phía.

Người đàn ông trước mặt cô anh tuấn như tạc, cặp lông mày dày đậm khẽ nhíu lại, hai mắt cũng lập tức bừng mở.

Anh ta vừa tỉnh dậy, trong mắt Tô Thiên Từ liền ánh lên sự kinh ngạc.

Khuôn mặt này, bất luận ngắm nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, đều khiến cô lưu luyến không thôi.

Đôi con ngươi sâu thẳm tựa bầu trời đêm ấy, mang theo sự kiêu ngạo cao quý trời sinh, vẫn còn trong cơn ngái ngủ. Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Tô Thiên Từ, lại lóe lên ánh nhìn sắc lạnh tựa chim ưng.

Lệ Tư Thừa lúc này, xem ra... không quá hai lăm hai sáu tuổi!

Tô Thiên Từ lặng người, cổ tay đột ngột bị nắm chặt, khuôn mặt Lệ Tư Thừa lập tức ghé sát lại, trầm giọng nạt rằng: "Tô Thiên Từ, cô dám bỏ thuốc tôi?"

Cảnh tượng này, hình như từng xảy ra rồi thì phải.

Năm đó, Đường Mộng Dĩnh lập kế để cô và Lệ Tư Thừa động phòng với nhau, sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lệ Tư Thừa đã nói chính câu nói ấy.

Ngây người nhìn anh, Tô Thiên Từ nhanh chóng đáp lại một câu: "Tôi sẽ rời đi ngay, anh không cần phải lo."

Sau khi ly hôn, anh cho cô một khoản phí phụng dưỡng lớn, cùng rất nhiều bất động sản, nếu như không phải do Đường Mộng Dĩnh lập mưu khiến ông nội chết trong căn hộ của cô, thì sao cô có thể xuất hiện tại nơi này?

Tuy rằng đã được vớt từ dưới hồ lên, nhưng Tô Thiên Từ không cho rằng mình muốn gặp lại anh, chắc hẳn lại là do Đường Mộng Dĩnh giở mưu thâm kế độc nào đó!

Cô đâu ngờ, những lời này của mình đã khiến Lệ Tư Thừa bị chấn động tới nhường nào.

Rời đi?

Người phụ nữ tìm mọi cách để lên giường với anh, sau khi bỏ thuốc lên giường với anh xong xuôi lại định rời đi?

Nhìn xoáy vào mắt người phụ nữ ấy, anh phát hiện cô không hề có ý bỡn cợt.

Không có lấy một chút huênh hoang hống hách, điêu ngoa xảo quyệt thường ngày nào, thái độ của cô lạnh lùng, hờ hững, tựa như của người đã kinh qua những nỗi tuyệt vọng. Những gì còn sót lại trong cô, chỉ toàn nỗi bi thương.

Nhìn cô hồi lâu, Lệ Tư Thừa cười khẩy, anh kéo tay cô lên cao: "Cô lại định chơi trò gì? Trước tiên bỏ thuốc tôi, giờ lại định... lạt mềm buộc chặt?" Giọng nói của anh rất dễ nghe, trầm dày như tiếng đàn cello vậy, nhưng mỗi lời anh buông xuống đều mang theo sự ác ý rất rõ ràng.

Người phụ nữ trước mặt anh, da trắng như tuyết, sáng mịn tới nỗi không nhìn thấy bất cứ lỗ chân lông nào, môi mắt to như quả nho đen, mang theo vài phần kinh ngạc cùng hoảng sợ, đang nhìn thẳng mình, giống như một con nai bị giật mình, không biết phải làm sao.

"Tôi... không có, anh buông tôi ra." Tô Thiên Từ muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện sức lực của Lệ Tư Thừa thực sự kinh người.

Chính vào lúc hai người giằng co, vạt chăn che chắn Tô Thiên Từ bị trượt xuống, ánh mắt Lệ Tư Thừa cũng theo đó lướt xuống dưới, cơ thể nhất thời như có ngàn vạn con kiến bò qua, khó chịu vô cùng.

Chết tiệt!

Lệ Tư Thừa muốn ép bản thân rời ánh mắt đi, gương mặt Tô Thiên Từ đỏ bừng, lập tức kéo chăn che cơ thể mình lại.

Tuy rằng kết hôn với anh đã năm năm, nhưng hai người chỉ từng làm chuyện vợ chồng đúng một lần.

Lần đó... cũng chính do Đường Mộng Dĩnh bỏ thuốc kích dục mới thành công!

Sau lần ấy, Lệ Tư Thừa coi cô như bệnh dịch, đừng nói tới chuyện đụng chạm cô, ngay cả việc ngủ chung phòng với cô anh cũng không đồng ý!

Khoảnh khắc đối mặt trần trụi này khiến gương mặt Tô Thiên Từ đỏ tới nỗi dường như có thể xuất huyết được.

"Buông tôi ra, Lệ Tư Thừa! Một kẻ xấu xí như tôi mà anh cũng nuốt nổi cho được, lẽ nào Đường Mộng Dĩnh không thỏa mãn được anh!" Tô Thiên Từ quát lên giận dữ.

Đường Mộng Dĩnh?

"Hóa ra cô cũng biết mình xấu xí!" Lệ Tư Thừa cười lạnh, ánh mắt rời từ đôi mắt hoảng loạn linh động ấy, lướt tới phía dưới sống mũi cao thẳng trắng trẻo, đôi môi hé mở, ẩm ướt đầy đặn, khiến người ta dễ dàng nghĩ tới một điều: rất hợp để hôn.

Yết hầu co thắt, Lệ Tư Thừa nhìn chằm chặp môi cô, ánh nhìn trở nên thâm trầm khó hiểu.

Trong lòng Tô Thiên Từ dâng nên nỗi tủi nhục vô cùng, nếu như không phải do Đường Mộng Dĩnh, sao cô có thể tự hủy hoại dung nhan!

"Buông ra!" Cơ thể Tô Thiên Từ khẽ động, Lệ Tư Thừa không kìm được khẽ hô một tiếng.

"Đừng động đậy!" Lệ Tư Thừa khẽ nạt.

"Hừ..." Tô Thiên Từ cười khinh thường, "Muốn đàn bà? Đi mà tìm Đường Mộng Dĩnh ấy, loại người xấu xí như tôi anh cũng muốn, Lệ Tư Thừa, khẩu vị của anh hơi nặng mùi rồi thì phải?"

Nói xong, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát, Tô Thiên Từ không khỏi đỏ mắt.

Bao năm qua, ai ai cũng đều so sánh như vậy, chỗ nào cô cũng không tốt bằng Đường Mộng Dĩnh, điểm nào cũng không giỏi bằng Đường Mộng Dĩnh, Đường Mộng Dĩnh là tiên tử của Cửu Thiên, còn cô, là hạt bụi trên nền đất.

Cảm giác ấy, chắc chắn không thoải mái gì!

Tròng mắt Lệ Tư Thừa càng đen hơn, nắm lấy tay cô, anh ép chặt cô lên người mình: "Chuyện gì cũng bắt tôi đi tìm Đường Mộng Dĩnh, vậy tôi còn cần một người vợ hợp pháp như cô để làm gì?"

Tô Thiên Từ lặng người, trợn tròn hai mắt.

Người vợ hợp pháp?

Lệ Tư Thừa nhìn thấy biểu tình của cô, cười nhạt một cách tàn nhẫn: "Ông nội muốn tôi mang tới cho cô một tờ chứng nhận kết hôn, chẳng phải muốn tôi ngủ với cô đó sao, nhất thiết phải tốn công nhọc sức bỏ thuốc, xong chuyện lại đòi chơi chiêu này với tôi? Hử?"

"Tôi không làm chuyện đó!" Tô Thiên Từ giận dữ.

Lệ TưThừa tựa như không nghe thấy gì, bàn tay to lớn nâng cằm Tô Thiên Từ lên: "Côbiết làm vợ hợp pháp có ý nghĩa gì không?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net