[LHLT99] - Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ tổng, anh quen con bé Tô Thiên Từ này sao?

"Ồ, thế à."

Một giọng đàn ông truyền tới, át hẳn những tiếng xì xào, thanh âm tựa hồ nốt trầm của đàn cello, trầm thấp đầy sức hút, theo đó, là tiếng giày da vững vàng vọng lại.

Thân ảnh cao lớn, từ chỗ khuất sáng tiến lại, bóng lưng thẳng tắp, tuấn tú mà hờ hững.

Đôi mắt phượng quét về phía Liễu An An, rồi bất chợt, rơi xuống người Tô Thiên Từ, thấy bộ trang phục rực rỡ trên người cô, đôi mắt đen láy thoáng như bừng sáng, nhưng chỉ thoáng qua như chớp xẹt mà thôi.

"Lệ tổng."

"Chào Lệ tổng."

Đám nhân viên bán hàng vốn dĩ đang hóng chuyện vui, lúc nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp ấy, đền nhất loạt đứng thẳng lên nghiêm chỉnh, ánh mắt đều sáng rực lên thấy rõ.

Có sự sung bái, có sự nồng nhiệt, cũng có cả sự ham muốn!

Người đàn ông này chẳng khác nào thần thánh, chính là viên kim cương Vương Lão Ngũ trẻ nhất Khang Thành, xưa nay Lệ Tư Thừa vẫn luôn rất giản dị.

Không ngờ một người siêu cấp bận rộn như anh, hôm nay lại đích thân trung tâm thương mại nhỏ bé đứng tên mình thế này, thực khiến tất cả mọi người đều thụ sủng nhược kinh.

Sự chanh chua trên gương mặt Liễu An An nhanh chóng biến mất không còn chút dấu tích, ánh mắt hoàn toàn biến thành sự say đắm nồng nàn: "Lệ tổng..."

"Lệ tổng." Phó Lãnh Băng nhìn Lệ Tư Thừa bữa nay mặc một bộ đồ thoải mái, trong ánh mắt là sự sung bái, sự thân mật toát lên từ ánh mắt vô cùng rõ ràng.

"Ừm." Lệ Tư Thừa hờ hững đáp lại một tiếng, giơ tay xem giờ trên đồng hồ, đôi môi mỏng khẽ động, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Đã quá hai mươi phút rồi."

Lúc nõi những lời ấy, anh đứng đối diện Tô Thiên Từ!

Chứng kiến chuyện này, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc.

Vị tổng tài đại nhân thường ngày lạnh lùng cao ngạo, lại đi nói chuyện với loại đàn bà này!

Liễu An An nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng hoàn toàn là sự không cam tâm, bước tới phía trước nói với Lệ Tư Thừa: "Lệ tổng, ngài quen con đàn bà này?"

Lệ Tư Thừa liếc ả một cái, thần sắc lạnh nhạt.

"Con đàn bà này nhân phẩm cực kỳ kém, khuyên ngài nên tránh xa nó ra một chút thì hơn, loại đàn bà này, học cấp ba đã biết dùng cơ thể đổi lấy học lực, giờ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, còn không biết bị thằng nào bao nuôi nữa. Lệ tổng, ngài là thanh mai trúc mã của chị gái em, em không muốn ngài bị nó lừa."

Tô Thiên Từ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Liễu An An khi cảnh báo Lệ Tư Thừa, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Nếu như để ả biết được, con đàn bà mà ả mở miệng ra liền bù lu bù loa lên là bị người ta bao nuôi ấy, chính là vợ của Lệ Tư Thừa, thì ả sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Nhất định là sẽ đặc sắc lắm đây.

Nghĩ tới biểu cảm thú vị của Liễu An An, Tô Thiên Từ bất giác nhoẻn miệng, càng khiến ả nổi giận hơn: "Tô Thiên Từ, mày còn có mặt mũi mà cười!"

"Người mất mặt bây giờ là cô đó, sao tôi lại không có mặt mũi để cười?" – Tô Thiên Từ càng không giữ ý mà nhướn mày cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hướng lên trời, càng là sự quyến rũ khó nói thành lời.

Lệ Tư Thừa cảm giác yết hầu thắt lại chẳng vì lý do gì, não bộ chết tiệt nhớ lại tình cảnh sáng sớm ngày hôm nay, cô lõa thể, ngang ngược đối mắt với anh, mồm miệng chợt trở nên khô khốc.

"Úi chà, mày nhục quá hóa hồ đồ rồi à, hiện giờ đứa bị vạch mặt trước bàn dân thiên hạ là mày, chứ không phải tao!"

"Ồ, thế à." Tâm trạng Tô Thiên Từ dường như rất không tệ, "Thế thì cô cứ nghĩ vậy đi."

Liễu An An tức muốn điên người, cái dáng vẻ tựa mây bay gió thổi này, ngược lại càng khiến ả lộn tiết!

"Mày...", Liễu An An định tiếp tục chửi gì đó, lại bị ngắt lời.

"Đường Mộng Dĩnh là chị họ của cô?", giọng Lệ Tư Thừa trầm trầm quyến rũ, mang theo sự mê hoặc khó nói thành lời, tất cả phụ nữ nghe thấy nó lúc này, nhịp tim đều nhất loạt nhanh lên vài phần.

Liễu An An thấy anh ta nói chuyện với mình, trong lòng gào thét lên sung sướng, sự vui mừng có thể thốt thành lời.

Anhnói chuyện với cô rồi, anh ấy nói chuyện với cô kìa!!


Chỉ đàn ông trên 35 tuổi, giàu có, sự nghiệp thành công, nhưng vẫn còn độc thân.

Được ưu ái nhưng lại thấy kinh sợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net