[LHLT99] - Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây chẳng phải điều mọi người mong đợi đó sao?" Tô Thiên Từ cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong nét mặt stt, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, lại giả vờ không hay biết, bĩu bĩu môi, cô cười một cách mỉa mai: "Tôi và Lệ Tư Thừa ly hôn, sau đó gả chị họ qua nhà họ, nói dối rằng chị họ chính là con gái ruột của mẹ tôi, lợi dụng ơn cứu mạng của mẹ tôi với Lệ lão gia để nhét người nhà mình vào nhà họ, sau đó mưu đoạt gia sản Lệ gia, kế hoạch này chẳng phải quá là hoàn hảo sao?"

Tô Chính Quốc càng nghe, càng thấy khả thi.

Nhưng trong lòng lại thấy có phần không đúng, quay đầu nhìn qua, thấy bà vợ đang ra sức nháy mắt ra hiệu với mình.

Trong lòng Tô Chính Quốc dâng lên thứ dự cảm chẳng lành, vừa ngước mắt lên, thái độ liền quay ngoắt, ông ta đập mạnh tay xuống bàn: "Nói xằng bậy gì vậy, những chuyện thế này cũng có thể làm ra hay sao?"

Lúc gầm lên, sắc mặt Tô Chính Quốc đã trở nên tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Tô Thiên Từ.

Tô Thiên Từ quay đầu lại nhìn, làm bộ như bị dọa cho sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, giống như kẻ có tật giật mình vậy.

Chỉ có điều, trong lòng cô lại vô cùng sáng tỏ.

Cô sớm đã biết Lệ Tư Thừa đứng sau lưng mình, những lời vừa rồi, đều là cô cố tình nói ra.

Chẳng phải họ muốn làm vậy sao? Chẳng qua cô mang chuyện đó nói ra trước ấy mà!

Nói cho cùng, Tô Thiên Từ làm vậy cũng coi như cứu cả nhà họ một mạng vậy.

Dù sao thì, cái kết của họ là cả nhà phá sản, lưu lạc đầu đường xó chợ, thực sự rất đáng thương.

Chỉ có điều cả nhà Tô Chính Quốc thì đều không hay biết, hiện giờ họ đã hận Tô Thiên Từ tới nghiến răng nghiến lợi!

Trong lòng Tô Chính Quốc kêu khổ không thôi, đang định nghĩ cách giải thích, người giúp việc liền tiến lại: "Tiên sinh, phu nhân, cơm canh đều đã làm nóng cả rồi, có thể dùng bữa rồi ạ."

Nghe đoạn, Tô Chính Quốc vội vàng nói: "Ối chà, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi, đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Ăn cơm?

Ông ta chắc chắn mình còn ăn được cơm?

Tô Thiên Từ bỗng nhiên cảm thấy rất muốn bật cười, người cậu này của cô, đúng thật đạo đức giả, giả dối tới cực điểm!

Riêng Lệ Tư Thừa, lại bắt được khoảnh khắc ánh mắt Tô Thiên Từ sáng lên vẻ hả hê. Ngay lập tức, anh hiểu ra chuyện là thế nào, nhưng cũng không để lộ, sắc mặt lạnh lùng hời hợt, dưới sự quan tâm của Tô Chính Quốc, đi về phía bàn ăn.

Bữa cơm này, ngoài Tô Thiên Từ và Lệ Tư Thừa ra, những người khác đều vừa ăn vừa thấp thỏm không yên.

Tô Chính Quốc ngoài mặt thì bắt chuyện, nhưng trong lòng cũng vô cùng thận trọng.

Vừa rồi Lệ Tư Thừa nghe được bao nhiêu, ông ta hoàn toàn không hay biết!

Nếu như chỉ nghe thấy lời của mình Tô Thiên Từ thôi thì không sao, ông ta có thể đổ cho lý lẽ của cô ta.

Nhưng nếu cậu ta nghe thấy những gì cản nhà ông nói, vậy thì mọi chuyện sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa.

Lòng dạ Tô Chính Quốc thấp thỏm không yên, một bữa cơm trôi qua chậm chạp tựa như cả một thế kỷ.

Ba mưới phút sau, cuối cùng Lệ Tư Thừa cũng dừng đũa.

Trong lòng Tô Chính Quốc thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bỏ bát đũa xuống, chuẩn bị tâm lý tiễn khách bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều, người nào đó lại không chịu phối hợp.

Tô Thiên Từ chậm rãi cầm đũa, từ từ gắp đồ ăn, khoan thai tự đắc hoàn toàn khác hẳn với bầu không khí lúc này.

Tô Chính Quốc trong bụng thầm chửi rủa đứa cháu gái này của mình, lẽ nào nó không biết, chính vì câu nói vừa rồi của nó, khiến cho cả nhà họ không vui nổi?"

Tiếc là họ không biết được, điều mà Tô Thiên Từ muốn, chính là khiến bọn họ không vui!

Tô San Na không nhịn được, lên tiếng thúc giục: "Rốt cuộc là cô ăn xong chưa, Lệ tiên sinh cũng ăn xong rồi, cô cũng lề mề quá đấy!"

Tô Thiên Từ liếc mắt nhìn nó một cái, dường như oan ức lắm, nhỏ giọng thưa: "Nhưng mà tôi đã ăn no đâu."

Dáng vẻ ấy, biểu cảm ấy, tựa như đã bị ngược đãi lâu ngày, tựa như một đứa trẻ con sợ người ta không cho mình ăn no vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net