[LHLT99] - Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Mộng Dĩnh trả tiền thua một cách không tình nguyện, nhưng mấy ván sau đó, Tô Thiên Từ lại như cắm auto, liên tục ù.

Quan trọng hơn, cô toàn ù nhờ ăn bài của Đường Mộng Dĩnh!

"Không chơi nữa, không chơi nữa, ông xã Thiên Từ đến một cái là thắng liên tiếp, có cho chúng ta đường sống nào nữa không đây!" Một vị phu nhân đẩy bài, nói.

Một vị phu nhân khác cũng hùa theo: "Chính xác, thôi không chơi nữa, chúng ta tìm Thư Họa tám chuyện."

...

Bàn mạt chược nhanh chóng tàn cuộc, Tô Thiên Từ dọn dẹp một chút, phát hiện nội trong một vòng chơi, đã thắng lại được hơn một nửa, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thôi thì thua cũng không khó coi cho lắm.

Thu dọn xong quay đầu, liền bất ngờ chạm phải ánh mắt của người nào đó.

Khoảnh khắc ấy, hai người mắt đối mắt.

Tô Thiên Từ chưa từng thấy đôi mắt nào giống vậy, đen như mực, nhưng lại sáng ngời tựa hồ có thể phát quang.

Sắc trời đã dần tối, ánh đèn trong phòng rọi lên cơ thể cao lớn của anh, tựa như phủ lên người anh một vầng thánh quang dìu dịu.

Kinh diễm!

Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, khuôn mặt này, cặp mắt này của anh ta, cũng đều khiến người ta khó lòng dời mắt đi chỗ khác!

Nhưng chỉ trong một thoáng ấy, cô lại nhớ lại rõ ràng câu nói cuối cùng anh nói với cô, trước khi cô chết: Tô Thiên Từ và chó, tuyệt đối không cho vào.

Trái tim cô, khoảnh khắc ấy bỗng run lên cái một.

Tô Thiên Từ hoảng hốt thu lại ánh mắt, cô quay đầu đi, nói vội: "Tôi mang qua cho mẹ."

Nói đoạn, liền cất bước rời đi.

Lệ Tư Thừa nhìn theo bóng lưng hối hả bỏ đi của cô, đôi mắt phượng xẹt qua một ánh nhìn khó nắm bắt...

Sinh nhật của Lệ phu nhân, xưa nay đều không quá khoa trương, vài người bạn tới gặp gỡ trò chuyện, đánh bài với nhau, cũng chỉ có vậy.

Sau khi cùng Lệ phu nhân tiễn mấy vị phu nhân kia về, Tô Thiên Từ cảm giác mệt muốn chết đi được.

Sau khi về phòng, cô lập tức đi vào nhà tắm.

Không còn sự che chắn của áo quần, những dấu vết trên cổ, trên xương quai xanh loang lổ như muốn điên cuồng theo chân những ký ức đêm qua, len lỏi vào trí óc cô.

Hạ thân dường như vẫn còn chút đau âm ỷ, Tô Thiên Từ đứng dưới vòi hoa sen, ra sức cọ rửa, tựa hồ muốn gột sạch những dấu vết trên cổ kia đi. Nhưng cô có chà đến muốn rách da, nhưng dấu vết ấy vẫn chẳng hề nhạt đi chút nào.

Kiếp trước, những dấu vết này được coi là bằng chứng xác thực việc cô hạ thuốc Lệ Tư Thừa, Lệ Tư Thừa coi cô như bệnh dịch, thẳng thừng chuyển qua ngủ tại phòng của khách trong lão trạch, chứ không chịu ở cùng phòng với cô.

Ngay ngày hôm sau, anh ta liền vội vội vàng vàng trở về biệt thự của mình, họ cũng bắt đầu sống riêng từ đó.

Tất cả những chuyện ấy, đều nằm trong kế hoạch của Đường Mộng Dĩnh.

Bản thân bị ả chơi xấu bao nhiêu lần mà không biết, còn nhận bao nhiêu sự 'giúp đỡ' của ả, muốn lấy lòng Lệ Tư Thừa, 'xoay chuyển' trái tim anh ta. Lại không hay biết rằng, mỗi một 'diệu kế' mà ả cho mình, đều khiến mình chà đạp lên giới hạn chịu đựng của Lệ Tư Thừa.

Điều này cũng giống như quả cầu tuyết vậy, theo thời gian, càng lăn càng to, sự hiểu lầm của Lệ Tư Thừa về cô cũng ngày càng sâu đậm.

Khi cô biết được chân tướng sự thực, mọi chuyện đã đi đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Hít thở sâu, Tô Thiên Từ lau khô người, nhưng lại phát hiện cô hình như... quên lấy quần áo!

Trong lòng thầm mắng mình hồ đồ, liền vơn tay túm lấy chiếc quần áo cũ che lên người, mở cửa đi ra.

Tuy rằng Lệ Tư Thừa không có đấy, nhưng trên người không có gì che chắn cũng thấy kỳ cục!

Nhưng khi cô vừa mới mở cửa phòng tắm ra, thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhỏ.

Động tác chợt ngừng lại, trong lòng Tô Thiên Từ lập tức đề cao cảnh giác.

Có người!

Lúc này Lệ Tư Thừa không thể nào có mặt trong phòng được,là ai mà dám to gan như vậy, ngay cả phủ thủ trưởng quân khu cũng dám vào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net