[LHLT99] - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BẠCH LIÊN HOA TỚI NHÀ

Giọng Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng lại khiến lòng dạ Tô Thiên Từ vô cùng hỗn loạn.

Ở kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh trực tiếp đạp cửa xông vào, khi đó Lệ Tư Thừa vẫn đang tắm rửa, thế rồi, cô ta dùng âm lượng vô cùng lớn để tuyên cáo Tô Thiên Từ bỏ thuốc kích dục lừa tân hôn phu lên giường với mình.

Lệ Tư Thừa vốn đã mang mối hiềm nghi trong lòng, càng thêm chán ghét cô tới cực điểm.

"Có chuyện gì?"

Lệ Tư Thừa vẫn hỏi lại câu hỏi ấy.

Nụ cười của Đường Mộng Dĩnh có phần gượng gạo, cố tình giấu thứ gì đó ra sau lưng, tựa như đang cố gắng giấu giếm điều gì, lắc đầu đáp: "Không có gì."

Ánh mắt Lệ Tư Thừa lại rơi xuống vật ở sau lưng ả, nhưng cũng nhanh chóng rời mắt đi.

Đường Mộng Dĩnh thấy anh không có ý định vạch trần, liền có phần lo lắng, dứt khoát ném vật trong tay xuống đất, nền đất liền vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.

Thốt lên một tiếng kinh ngạc, Đường Mộng Dĩnh làm bộ kinh hãi, nói: "Ối, làm sao bây giờ!"

Lệ Tư Thừa liếc mắt về phía vật nằm trên mặt đất, vừa nhìn, đã thấy ngay hàng chữ bên trên.

Đó chính là tên của loại thuốc kích dục nổi tiếng nhất hiện thời, tuy rằng Lệ Tư Thừa không nghiên cứu về vấn đề này, nhưng anh cũng từng nghe qua!

Cô nàng Đường Mộng Dĩnh kia lại đi mang loại đồ vật này theo người ấy hả?

Như sợ rằng Lệ Tư Thừa sẽ hiểu nhầm, Đường Mộng Dĩnh lập tức xua tay: "Anh Tư Thừa, anh hiểu nhầm rồi, cái này không phải của em, em chỉ giữ hộ Thiên Từ thôi ạ..."

"Giữ hộ tôi cái gì cơ?" Tô Thiên Từ bước từ phía sau tới, kéo rộng cánh cửa đang nằm trong tay Lệ Tư Thừa ra.

Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh, có thể nhìn thấy những vệt màu loang lổ trên tấm ga giường, cùng đống chăn đệm hỗn loạn.

Ngọn lửa đố kị lập tức bùng cháy.

Đường Mộng Dĩnh cười một cách gượng gạo: "Chính là... thứ hôm qua cậu bỏ quên trên bàn ấy, mình sợ bác gái nhìn thấy thì không hay, nên đã thu lại giúp cậu."

Ánh mắt của Lệ Tư Thừa tựa như chớp xẹt, lập tức rơi xuống gương mặt Tô Thiên Từ.

Thế nhưng, anh lại không hề phát hiện lấy một tia hoảng loạn trên gương mặt ấy, đôi mắt đen trong trẻo, long lanh tựa nước suối xa, không hề gợn lấy một chút tạp chất nào, lúc này, khi vừa nghe những lời kia của Đường Mộng Dĩnh, liền mang thêm vài điều nghi hoặc, cô khom người nhặt vật dưới đất lên: "Đây là thứ gì? Dùng để làm gì vậy?"

Tuy rằng lời nói ra là vậy, nhưng Tô Thiên Từ cũng đã sớm đoán ra thân phận thật sự của chiếc bình này rồi.

Ánh mắt hấp háy, nhưng vẻ mặt vẫn thập phần bình thản, ngẩng đầu nhìn Đường Mộng Dĩnh một cách hiếu kỳ, bộ dạng thuần khiết vô hại.

Đường Mộng Dĩnh trong bụng thầm kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại ngay: "Mình đương nhiên không biết, công dụng của những thứ thế này làm sao mình biết được!"

"Những thứ thế này?" Tô Thiên Từ càng thêm nghi hoặc, lập tức hỏi, "Những thứ thế này là những thứ thế nào?"

"Mình..." Đường Mộng Dĩnh nghiến răng, trong lòng không khỏi kỳ lạ.

Hôm nay con ngốc vô dụng này sao lại phản ứng nhanh đến vậy nhỉ? Hình như có gì đó không giống cho lắm.

Nhưng chỗ nào của nó không giống mới được?

Cúi đầu nhìn xuống, gương mặt trắng trẻo của Tô Thiên Từ có phần ửng hồng, trên làn da mịn màng mướt mát ấy có sự tươi tắn khó nói thành lời, độ tuổi hai mươi này, tựa hồ như cánh đào tươi non vậy.

Từ góc độ này của ả, có thể nhìn thấy từng đốm xanh tím phía dưới cổ áo cô ta...

Đường Mộng Dĩnh nghiến răng, lửa đố kị trong lòng bùng cháy.

Chính nhờ bình thuốc này, mới có thể giúp Tô Thiên Từ trèo lên giường của Lệ Tư Thừa thành công!

Nhưng mục đích của ả, đâu phải chỉ đơn giản là khiến Tô Thiên Từ lên giường với Lệ Tư Thừa thôi đâu, mục đích của ả là khiến cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô ta mới đúng!

"Không phải của cậu sao? Nhưng mà hôm qua rõ ràng là mình nhìn thấy cậu đổ thứ bên trong bình vào phần đồ uống cậu đưa cho anh Tư Thừa mà, lẽ nào mình lại nhìn nhầm?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net