[LHLT99] - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CON RIÊNG

Thế nhưng, Lệ Tư Thừa lại chẳng hề nhìn Đường Mộng Dĩnh thêm lấy một cái, nhanh chóng quay đi, giọng nói chẳng mang âm sắc gì cả: "Cô đi trước đi, dù sao đây cũng là phòng tân hôn."

Tuy rằng thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng so với thái độ khi đối với Tô Thiên Từ thì quả thực đã tốt hơn nhiều!

Đường Mộng Dĩnh vui mừng không kịp, anh đang lo lắng cho ả đó sao, anh muốn giải vây cho ả đúng không?

Trong lòng như được rải một lớp mật ngọt, ngoài miệng liền ngoan ngoãn đáp lời, "vâng" một tiếng, ả quay người, cẩn thận rời đi.

Mái tóc hơi xoăn của Lệ Tư Thừa vẫn còn đang rỏ nước, liếc nhìn Tô Thiên Từ một cái, ánh mắt lạnh lùng trầm mặc, thần bí khó lường, không để lộ chút thái độ nào, rất nhanh, liền quay người đi vào phòng.

Tô Thiên Từ đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn chiếc bình sứ tan tành trên nền đất, hai bàn tay nắm chặt.

Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa...

Cuộc đời bị hai người hủy hoại, Tô Thiên Từ cô sẽ đòi lại từng chút một...


Lúc Tô Thiên Từ thu dọn xong đi ra, đã là hơn mười giờ sáng.

Sau một đêm cuồng nhiệt, khắp người Tô Thiên Từ không một chỗ nào không đau nhức, ngay cả lúc đi lại, cô cũng cảm nhận được chân mình đang run lẩy bẩy.

"Ối trời, giờ này mới ngủ dậy? Quả đúng là mệnh thiếu phu nhân mà, Đường Mộng Dĩnh nhà tôi nào có được như ai." Giọng nói có phần the thé từ đâu truyền tới, Tô Thiên Từ nhìn qua, ra là một quý phu nhân tầm bốn năm mươi tuổi.

Bà Lệ vốn đang ngồi nói chuyện cùng một vị phu nhân nào đó ngồi bên cạnh, nghe thấy những lời này cũng quay đầu lại nhìn, gương mặt mang theo sự khó xử cùng bất mãn.

Đây là người hàng xóm nhiều năm của Lệ gia, phu nhân Đường gia, cũng chính là mẹ ruột của Đường Mộng Dĩnh.

Vốn tưởng Lệ Đường hai họ sẽ chắc chắn kết thông gia, nào ngờ giữa đường lại mọc ra một Trình Giảo Kim là Tô Thiên Từ, Đường phu nhân ấm ức trong lòng cũng là chuyện thường.

Kiếp trước, cũng chính câu nói này của Đường phu nhân, đã mang đến cho cô không ít chuyện phiền phức.

Khi ấy, Tô Thiên Từ tự cho mình là Lệ thiếu phu nhân, nóng nảy khiếm nhã, nghe thấy những lời lẽ không mang ý tốt cố tình nhắm thẳng vào mình này, lập tức nổi đóa, không nghĩ gì đã đáp trả một câu: Đây là nhà tôi, bà nhiều chuyện mà làm gì?

Đường phu nhân chỉ chờ phản ứng này của Tô Thiên Từ, dẫn đường cho các phu nhân khác xúm lại chỉ trích cô, danh tiếng Tô Thiên Từ càng ngày càng tệ hại.

Kể từ đó, tất cả các quý phu nhân đều biết rằng, Lệ gia cưới về một cô con dâu lười biếng thiếu lễ độ, tiếng xấu đồn xa, hủy hoại một nửa tiếng lành Lệ gia gây dựng.

Cũng chính vì một chuyện thế này, đã mở ra ác mộng so bì vô tận giữa cô và Đường Mộng Dĩnh.

Đương nhiên, Tô Thiên Từ của bây giờ, sẽ không dẫm lên vết xe đổ của chính mình ngày trước.

Nghe những lời này, Tô Thiên Từ cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp lời, tựa chừng bản thân cô đang vô cùng xấu hổ: "Cháu... hôm qua ngủ hơi muộn một chút, cũng tại cháu mệt quá, cho nên..."

Nhìn dáng vẻ của Tô Thiên Từ, trên gương mặt của những vị phu nhân đang ngồi chờ ngắm con dâu mới của Lệ gia kia, đều thoáng qua một nụ cười ấm áp.

Hôm nay không chỉ là ngày thứ ba kể từ khi cô và Lệ Tư Thừa kết hôn, mà còn là sinh nhật của Lệ phu nhân nữa.

Năm nào vào ngày sinh nhật, Lệ phu nhân cũng tổ chức vô cùng long trọng. Giờ mới là buổi sáng, những người đã tới toàn là các phu nhân có quan hệ thân thiết thường xuyên ghép cạ đánh bài với Lệ phu nhân cả, họ đối với cô con dâu mới của Lệ gia đều cực kỳ có hứng thú.

"Úi chà, đây là con dâu chị đó sao, xinh xắn thật đó!"

"Đúng thật nhỉ, lúc nói con bé là con nhà họ Tô, tôi còn tưởng..."

"Phải đó, tôi cũng không ngờ con bé là cháu ngoại của Tô lão tiên sinh đó, trông giống mẹ nó y như tạc!"

...

Tô Thiên Từ sở dĩ mang họ Tô, là vì cô theo họ mẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net