LY HÔN - CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thiên Từ vô thức ngẩng đầu nhìn Lệ Tư Thừa, liền phát hiện thế mà anh cũng đang nhìn mình.

Bất ngờ, bốn mắt chạm nhau.

Trong mắt Lệ Tư Thừa vẫn luôn mang một tầng sương mù mờ mịt không sao hiểu thấu.

Tô Thiên Từ thản nhiên thu ánh mắt lại, cô đặt đũa xuống nói: "Vú Dung, nhờ vú đổi cho tôi một đôi đũa khác."

Lệ Tư Thừa vốn có bệnh sạch sẽ.

Lúc còn ở đời trước, có một lần cô cùng anh dùng bữa, vô ý chạm đũa với anh, anh liền nổi trận lôi đình.

Anh nói: Cô muốn ăn nước miếng của tôi tới vậy cơ à? Hử?

Tô Thiên Từ bị dọa cho ngẩn cả người, cô căn bản không biết mình đã làm gì sai.

Thế nhưng ngay sau đó anh lại nói: Tiếc là tôi không muốn ăn nước miếng của cô, bẩn!

Sau đó, anh bảo người làm đổi một đôi đũa khác.

Để tránh nước miếng của cô "làm bẩn" anh ta, Tô Thiên Từ đã cơ trí ra tay trước lấy thế chủ động.

Ai mà biết được, Lệ Tư Thừa nghe thấy Tô Thiên Từ nói ra lời này thì cứng cả tay, đôi đũa bằng bạc thật bị anh nắm chặt trong tay.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng lúc này hệt như một khối băng tạc, ngay đến nhiệt độ xung quanh anh cũng như vừa hạ xuống vài độ, lạnh thấu tận xương.

Thái độ của Lệ Tư Thừa vừa thay đổi liền khiến Tô Thiên Từ cảm thấy không sao hiểu nổi.

"Sao thế?"

"Hừ..." Lệ Tư Thừa cười gằn, lại khiến Tô Thiên Từ không khỏi giật mình.

Đúng vào lúc cô tưởng anh lại chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì anh chỉ đặt mạnh đôi đũa xuống bàn rồi đứng dậy rời đi.

Người phụ nữ này lại dám chê anh bẩn?

Được, được lắm!

Dáng người cao lớn nhanh chóng đi lên tầng hai, cửa phòng ngủ chính bị anh hung hăng đóng lại.

Tô Thiên Từ nhìn mà không hiểu, trong lòng cũng nổi lên cơn giận.

Người đàn ông này thật đúng là quái gở!

Quyết định không thèm để ý tới người đàn ông này nữa, Tô Thiên Từ tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

"Bà chủ..." Vú Dung lên tiếng, lo lắng nhíu chặt lông mày, "Ông chủ sao lại nổi giận rồi?"

Nhắc tới chuyện này Tô Thiên Từ lại bực mình, cô cười khẩy: "Anh ta có bệnh!"

Vú Dung: "..."

Bà khẽ thở dài, "Ông chủ đúng là có bệnh dạ dày, dạ dày ông chủ không tốt, không thể bị đói, bà chủ, bà chủ lên gọi ông chủ xuống dùng bữa đi."

"Không đi, tôi còn chưa ăn no nữa."

Trong lòng Tô Thiên Từ thầm oán giận, đời trước đã bị anh ức hiếp cả một đời, đời này còn muốn cô quỵ lụy hầu hạ nữa chắc?

Nằm mơ!

Ăn cơm xong, Tô thiên Từ tự mình đi lên tầng, phát hiện đồ đạc trong phòng ngủ của cô không biết đã bị dọn sạch từ lúc nào.

Cô ngẩn người, quay đi tìm vú Dung.

Hóa ra vú Dung tưởng cô đặt đồ vào nhầm phòng, cho nên đã giúp cô chuyển toàn bộ đồ đạc sang phòng ngủ chính!

Tô Thiên Từ nhất thời khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà cô vẫn tới trước cửa phòng ngủ chính, gõ cửa hỏi: "Anh Lệ."

Không có tiếng đáp.

Cơ mà, hình như kẻ kiêu ngạo Lệ Tư Thừa này xưa nay chưa từng khóa cửa thì phải.

Bởi vì anh tin chắc rằng sẽ không có ai dám cả gan xông vào phòng của mình.

Tô Thiên Từ thử mở cửa, quả nhiên cửa không khóa!

Cô dợm bước, trong phòng không có người.

Trái lại là phòng tắm đang truyền tới tiếng nước chảy.

Anh đang tắm rửa.

Tô Thiên Từ thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc này phải nhanh chóng dọn đồ về mới được.

Đi đi lại lại mấy chuyến mới chuyển được một nửa, Tô Thiên Từ đã nóng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.

Lúc Lệ Tư Thừa đi ra thì nhìn thấy cô đang loay hoay chuyển đồ đạc.

Anh lập tức nhíu chặt mày.

"Đang làm gì vậy?"

"Chuyển đồ."

"Chuyển đi đâu?"

"Phòng đối diện chứ đâu." Tô Thiên Từ mang vẻ mặt đương nhiên là thế, cô đứng thẳng dậy, vừa quay người lại liền nhìn thấy một người gần như đang trần như nhộng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net