LY HÔN - CHƯƠNG 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc bôi thuốc đơn giản lại là một trận giày vò với cả hai người.

Có điều suốt cả quá trình, không một ai lên tiếng kết thúc trước, ăn ý đến bất ngờ.

Có điều, bầu không khí xung quanh hai người dần trở nên không được bình thường.

Năm phút sau, cuối cùng cũng bôi xong thuốc, cơ thể Lệ Tư Thừa đã hơi cảm thấy khó chịu.

Anh liếm môi, anh mắt vô thức trượt xuống phía dưới phần bụng dưới.

Quần lót màu xanh pastel, khu vực tam giác bí ẩn...

Bất ngờ đập vào mắt, Lệ Tư Thừa gượng ép bản thân dời mắt, bắt đầu thu dọn những dụng cụ thuốc men đã dùng.

Có điều, động tác của anh dường như hơi nhanh hơn bình thường, không còn chậm rãi như mới rồi nữa.

Tô Thiên Từ cảm giác được động tác bôi thuốc đã dừng lại, liền vội vàng kéo váy xuống, cô đỏ mặt đứng dậy, nói: "Cảm ơn anh, tôi... tôi đi ngủ trước."

"Chờ đã." Giọng nói lạnh lùng cất lên, anh gọi cô lại.

Tô Thiên Từ dợm bước, không dám quay đầu lại, cô cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ, không tự chủ mà kẹp chặt hai chân, "Sao... sao vậy?"

Giọng cô hơi lắp bắp, thấy được là đang căng thẳng.

Anh sẽ không... sẽ không...thú tính nổi dậy, muốn ấy ấy với cô chứ?

Họ là vợ chồng hợp pháp, nếu như anh có yêu cầu thì cô phải từ chối thế nào?

Đến tháng?
Nhưng mà... vừa nãy anh đã thấy hết rồi còn gì...

"Đừng để dính nước."

Khụ, mặt Tô Thiên Từ càng thêm đỏ.

Cô lúng túng.

"Ừ!"

Đáp lại một tiếng, cô chạy như trối chết lên tầng hai.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Tô Thiên Từ dựa vào lưng cửa, phát hiện mặt mình nóng như phát sốt.

Thả người xuống giường, cô ảo não hét lên.

Xấu hổ gần chết, quá là xấu hổ rồi!

Nhưng mà không phải đã tự nhủ không được thích anh rồi sao.

Ảo não chui vào trong chăn, Tô Thiên Từ xấu hổ đến độ muốn rúc vào thật sâu, tim cô đập nhanh đến độ không cách nào khống chế được...

"Tô Thiên Từ, tiền đồ của mày đâu! Nguyên tắc của mày đâu! Không được có cảm giác với anh ta, nghe rồi chứ!"

Nhưng mà, sao có thể không có cảm giác cho được...

Nhìn bóng người nào đó chạy trối chết, Lệ Tư Thừa càng cảm thấy yết hầu thắt chặt, cả người bức bách đến khó chịu.

Kỳ lạ thật, sao lại khát thế không biết...

Anh đi vào trong bếp, rót cho mình một ly nước lạnh lớn, không hiểu thế nào lại nhìn về phía những dụng cụ bếp mới vừa được sử dụng, trong đầu bỗng nhớ tới câu nói: Tôi nấu mì cho anh ăn.

Trước mắt anh tựa hồ xuất hiện đôi mắt hoảng loạn giống như chú nai con ấy, và cả khuôn mặt e thẹn ngượng ngùng...

Động tác uống nước càng thêm thô bạo, ánh mắt Lệ Tư Thừa càng thêm sâu, u tối, lại sâu xa.

Sáng sớm đã không thấy tăm hơi Lệ Tư Thừa đâu cả.

Tô Thiên Từ thay một bộ quần áo, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có tám cuộc là của Đường Mộng Dĩnh, hai cuộc khác là từ một dãy số lạ.

Cô cũng không để tâm mà mở ứng dụng Weibo ra ngay.

Sau một đêm, từ khóa "Vụ việc Liễu An An" đã nổi như cồn, khóe môi cong lên, Tô Thiên Từ dường như đã có thể đoán được tình hình hỗn loạn của nhà họ Đường và nhà họ Liễu lúc này.

Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên, nhạc chuông chói tai cũng vang rền.

Là của bà Lệ.

"Mẹ."

"Chị đang ở đâu?"

Ngữ khí của bà Lệ có phần tức giận, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện rồi.

"Ở biệt thự ạ, sao thế mẹ?"

"Nghe nói chị bôi xấu Liễu An An trên mạng?"

Trong lòng Tô Thiên Từ thầm cười khẩy, biết ngay là Đường Mộng Dĩnh sẽ không yên tĩnh được bao lâu mà!

Nhưng ngoài miệng thì cô vẫn tỏ ra vô tội, nỏi: "Bôi xấu Liễu An An? Chuyện này là sao ạ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net