Ly sữa đậu nành ngon hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Sáng thứ Hai luôn là ngày khủng khiếp để làm mọi thứ ngoại trừ việc cuộn tròn trong chăn đánh một giấc đến tận trưa. Đối với Linh thì việc đến lớp và ngày đầu tuần chẳng khác gì tù đày khổ sai, nhất là trong thời tiết se se lạnh, rất thích hợp cho việc ngủ nghỉ thế này. Đang nằm mơ màng thì có thứ gì đó ấm nóng áp lên má, nó giật mình mở mắt nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái đờ đẫn.

- Hey  Ốc Nhồi, mới sáng đã như hết pin vậy? - Duy vừa cười vừa đẩy ly đậu nành nóng về phía nó.

- Hơ hơ, đến rồi hả? - Đến tận lúc này Linh mới ngước lên 45 độ để nhìn cậu bạn.

- Úi giời, còn cả ghèn trong mắt kìa, con gái con đứa gì mà kinh thế!!! Suốt ngày chỉ biết ngủ, ngủ rồi ngủ.

- Sai lầm, đây còn biết ăn và uống sữa đậu nành mỗi ngày nữa. - Linh khịt mũi, thản nhiên lấy tay quệt ''vật thể lạ'' trong khóe mắt rồi hút sữa rồn rột trước ánh nhìn ''khinh bỉ'' của Duy.

-Đồ kinh dị!!!

- Cũng thường thôi.

Duy là ''cậu bạn bàn bên'' của Linh từ năm lớp Mười và sau một thời gian thì được đặt cách lên làm ''osin cao cấp'', nhiệm vụ là mỗi ngày đều phải mua ''một ly sữa đậu nành ấm, nhiều đường và ngon một cách hoàn hảo'' của cô bán sữa ở trước cổng trường đến cho Linh. Lúc đầu, cậu bạn nhất quyết không chịu cái kiểu ''nhận vơ đầy tớ'' của Linh, thế mà chẳng hiểu sao từ khi ''hiệp định một bên'' được đưa ra, ngày nào Duy cũng ngoan ngoãn mua sữa cho nó. Vụ tiền bạc á? Phí sữa sẽ được trả theo tuần (nếu Linh nhớ). Còn tiền công? Dĩ nhiên là không có rồi. Tính đến thời điểm hiện tại thì nó đã quên hoặc trả muộn tiền tầm chục lần nhưng chưa lần nào Duy thèm nhắc nhở. ''Hẳn Duy là đại gia, không thèm tính toán mấy đồng bạc lẻ.'' - Linh cười hì hì tự nhủ và vẫn hút sữa ngon lành mỗi sáng.

 2. Tại sao lại là sữa đậu nành mà không phải sữa bò, sữa đậu xanh sữa đậu phộng hay gì khác? Lý do vô cùng to lớn là sữa đậu nành có thể giúp Linh đập tan ''những bức tường thành vững chãi'', nó sẽ sớm thoát khỏi ''sự ngược đãi tinh thần'' từ ông anh xấu xa mỗi khi nhắc đến từ ''lép''. Đây hoàn toàn là một lý do hết sức chính  đáng để nó làm bạn với em đậu nành. Bên cạnh đó là một lý do không kém sức thuyết phục, Linh dị ứng với sữa bò.

- Ốc Nhồi, tại sao cậu lại uống mãi cái thứ nước chán phèo ấy mỗi ngày?

Vào một ngày đẹp trời, Duy đang gặm bánh mỳ quay sang hỏi Linh, nó đang lơ đễnh hút món đồ uống ngon lành thì giật mình đến suýt sặc.

- Lý do cá nhân. Thắc mắc làm cái gì? - Nó cao giọng, mặt đỏ lựng lên.

- Hỏi chơi thôi chứ tớ biết tỏng rồi nhé. Làm tưởng chuyện gì bí mật lắm vậy.

Trái tim Linh đập thình thịch như thể vừa chạy 100m phá kỉ lục thế giới. Trời ạ, còn cái gì mất mặt hơn cái việc Duy - một đứa con trai mua sữa giúp nó mỗi ngày nói rằng biết tỏng nó uống sữa để cải thiện "vòng một" và rằng cậu ta thực sự thông cảm cho nó nên mới tốt bụng giúp đỡ. Thật hết sức bi kịch. Duy nhìn nó cười tủm tỉm. Một giây, hai giây, ba giây... bảy giây, tám giây và cậu ấy lên tiếng đầy hào hứng.

- Cậu bị dị ứng sữa bò chứ gì! Haha.

Và nó đã vô địch chạy 100m thế giới, kèm theo triệu chứng trụy tim.

3. Giờ ra chơi, Linh đã hỏi Duy tại sao lại gọi nó là Ốc Nhồi. Ốc Nhồi có phải là Ốc Đồng không và có rất nhiều loại động vật bậc cao hơn, thông minh hơn, dễ thương hơn, tại sao nó cứ phải là một con ốc?

Mà ốc thì hẳn là vừa chậm chạp lại chẳng xinh xắn gì rồi.

- Sở thích của cậu là gì? - Duy hỏi nó.

- Ngủ. Tớ thậm chí có thể ngủ 14 tiếng vào những ngày được nghỉ - Linh trả lời đầy tự tin, mọi người trong nhà đều đồng ý nó là ''Thánh Ngủ''.

- Không sai. Vậy khi ngủ dậy cậu có nhìn vào gương không?

- Để làm gì? Có gì hay ho? Có ma ở trong gương hả? - Mặt nó nghệt ra vì thắc mắc.

- Nếu người ta ngủ ít quá sẽ có bọng mắt và quầng thâm, ngủ nhiều cũng bị như vậy. Chắc chắn cậu thuộc típ ngủ nhiều rồi và bọng mắt của cậu siêu to luôn, muốn to hơn cả mắt cậu ấy chứ. Tưởng tượng như có hai con ốc bám ở dưới mắt vậy nhưng tớ nghĩ là cậu không thích gọi là Ốc Bu hay Ốc Bự nên tớ sáng tạo gọi là Ốc Nhồi, hay hơn nhiều phải không? - Duy nói xong thì phá lên cười.

Linh cố gắng định hình những gì nó vừa nghe được, vận dụng bài học hít thở sâu để giữ bình tĩnh nhưng máu đang chảy rần rần trong người, mắt thay nhau giật liên hồi như ấm nước tự động đạt ngưỡng 100 độ C. Cái tên Ốc Nhồi đầy thân thương nó nghe mỗi ngày thành quen hóa ra lại có sự ra đời vô cùng sáng tạo và nhân ái như vậy đấy.

- ĐỒ.XỎ.LÁ!!! - Nó nghiến răng từng từ một rồi quay ngoắt bỏ ra khỏi lớp.

- Nè Ốc Nhồi, á quên, Linh giận hả? Đi đâu vậy? - Tiếng Duy gọi với theo hoàn toàn không chút hối lỗi.

Từ đó, cái tên này nằm trong những kí ức đau thương nhất mà Linh từng có, nó cũng đâm ra ghét ốc nhồi và tất cả các loại ốc, vì dù thế nào đi chăng nữa, con vật này có phải ốc đồng hay không thì nó vẫn là một loại ốc (!?). Ngay chiều hôm đó, Linh đi ra quán ốc gần nhà, quyết tâm chén thật nhiều ốc các loại để trả thù đời, thù ốc, thù Duy và kết quả là ngay tối hôm đó, nó đau bụng cả đêm.

4. Một buổi sáng đầu tháng Mười, trong khi Linh chen chúc ở căng-tin mua đồ ăn vặt thì vô tình gặp ''tình yêu sét đánh''. Ngay lập tức não nó phát ngay bài Say you do ở chế độ tự động: ''Ta gặp nhau một chiều thu tháng Mười. Vì nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày.'' À, thật ra thì có một chút sai sót về thời gian, nó gặp cậu ấy vào buổi sáng chứ không phải chiều. Nhưng có hề gì, Linh bất chấp tất, gặp là được rồi.

Chuyện là Linh khều vai nhắc nhở cậu bạn đang đứng phía trước vừa đánh rơi tờ một trăm ngàn đồng thì cậu ấy đã quay lại mỉm cười cảm ơn nó. Ôi chao nụ cười đến mà  tỏa nắng lung linh, ngay lập tức nó rơi vào trạng thái đóng băng như thể chạm vào Nữ hoàng băng giá Elsa. Lúc bàng hoàng tỉnh dậy vì bị đám đông phía sau hối thúc, nó nhận ra trong tay mình là một hộp sữa bò VinaMilk 100%. Cậu bạn nháy mắt với nó và một lần nữa nở nụ cười ''điên đảo chúng sinh'' rồi rời đi:

- Coi như đây là quà cảm ơn của tớ nhé!

Nó đứng trơ ra như đá nhìn theo. Xong, 100% bị hạ gục.

5. - Này, hộp sữa ở đâu ra thế? Không phải lúc sáng cậu đã uống cả ly đậu nành to vật vã rồi hả? Oái! Sữa bò??? - Đang huyên thuyên thì Duy thốt lên kinh ngạc, bỏ cả ván game đang chơi dở dang.

Linh quay trở lại lớp mà đầu lâng lâng, nó thắc mắc không biết có phải nó đã bay từ dưới đất lên tận lầu ba hay không mà chẳng thấy mệt bở hơi tai vì leo cầu thang như mọi lần.

- Sau này tớ sẽ chuyển sang uống sữa bò. Cậu khỏi cần mua sữa đậu nành cho tớ nữa nhé. - Nó tuyên bố khi vừa ngồi vào chỗ.

- Hở??? Cậu bị ấm đầu hả? Dị ứng mà thích làm liều?

- Biết đâu sau ngày hôm nay sẽ hết dị ứng thì sao? - Linh hôn cái ''chóc'' hộp sữa có hình con bò đang nhe răng hớn hở rồi cười mơ màng.

''Cái con Ốc Nhồi ngốc nghếch này lại giở chứng gì nữa đây?'', Duy lẩm bẩm bấm điện thoại, chưa đầy  5 giây đã quẳng nó sang một góc ''Aiii, bực hết cả mình!''.

6. Chưa cần phải đến tận ''tháng Năm đó nói tiếng yêu anh'' như lời bài hát, sau một tháng, chính xác hơn là 33 ngày, Linh bỏ cuộc. Trong quãng thời gian một tháng dài đằng đẵng đó, Linh lúng ta lúng túng nói đúng được câu ''chào cậu'' khi gặp ''chàng trai VinaMilk'' ở cổng trường rồi chạy biến, nói chi đến tỏ tình. Theo thông tin nó thu thập được từ Hội Bà Tám xuyên quốc gia thì ''Chàng trai VinaMilk'' tên là Nhật, lớp trưởng 10A1, tức nhỏ hơn nó một tuổi, quan trọng hơn là đã có ''gấu'' - cô bạn lớp phó cùng lớp xinh xắn thông minh. Đây là cặp đôi đẹp đôi nhất khối Mười, thế đấy, còn không bỏ cuộc được à? 

Còn việc đánh liều uống sữa bò? Linh bị nổi mẩn đỏ khắp người, ngứa đến phát điên chỉ sau một ngày chấp nhận thử thách. Lúc gồng lưng chở nó đang rên rỉ từ trường về ngay tiết 3, Duy chỉ buông một câu ''Đáng đời''. Hẳn là cậu bạn biết lý do bỗng dưng ''chán đậu nành thèm sữa bò'' từ ai đó rồi. Haizz...

Ngay hôm sau, Duy tuyên bố sẽ không làm ''osin cao cấp'' của nó nữa. Thậm chí cậu còn không thèm nhìn Linh lấy một cái khi nó nhẹ nhàng thỏ thẻ thèm sữa đậu nành mà lạnh lùng bảo nó hãy ''uống sữa bò mãi mãi đi, đừng có mơ tưởng đến đậu nành'' kèm theo cái nhìn hậm hực. Tất cả mọi thứ be bét hết cả. Linh rất muốn khóc và hét lên rằng  nó là người xui xẻo nhất thế giới.

7. Sáng thứ Hai, vẫn tồi tệ như mọi buổi sáng thứ hai khác, thậm chí còn có một chút mưa mây mù, âm âm u u đến đáng ghét. Linh bông thèm món thức uống ''tủ'' kinh khủng. Nó đã không uống cả tuần nay vì chiến tranh lạnh với Duy.

- Cô ơi bán cho con một ly sữa đậu nành ấm, nhiều đường và ngon một cách hoàn hảo nha.

Lúc vừa dừng lại trước xe sữa đậu nành trước cổng trường, chưa kịp cất tiếng hỏi mua thì Linh nghe tiếng nói quen thuộc từ phía sau, không cần quay lại cũng biết là Duy. Cậu bạn tiến đến xoa đầu nó rồi mỉm cười hài lòng:

- Cuối cùng Ốc Nhồi nhà ta cũng biết quay về chính đạo.

- Cái gì mà quay về chính đạo? Mà cái gì mà Ốc Nhồi? Cái gì mà ''nhà ta''? - Linh lên giọng, càng lúc càng cao, mắt mở tròn to.

- Ừ nhà ta đấy. Mà lúc cậu trừng mắt thì thấy mắt cũng to bằng cái bọng mắt chứ không nhỏ hơn đâu. Haha. - Duy cười to, mắt cong lại như trăng khuyết.

- Đồ chuyên gây sự! - Nó cũng bật cười theo cậu bạn. Duy quả là tên gây sự đáng yêu, hẳn rồi.

Ngay lúc ấy, Linh bỗng thấy ấm áp lạ lùng, như thể hôm nay là ngày nắng mật dịu dàng, như thể ánh sáng đã xuyên qua tầng mây mù kia và khiến mọi thứ trở nên rực rỡ. Rằng cũng chẳng cần một nụ cười tỏa nắng nào khác cả, Linh nhận ra bên cạnh nó là một người thậm chí chẳng cần mỉm cười vẫn ấm áp không thể tả nổi, là Duy, là ''chàng trai Sữa đậu nành'' của nó. Thế nên có gọi nó là Ốc Nhồi cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày có một ly đậu nành ấm áp ngọt ngào và có Duy là đủ rồi.

- Mà này, trả tiền sữa hai tuần nay cho tớ.

- Không được, làm việc không tốt thì ngay cả tiền vốn cũng không được hoàn. Tớ sẽ nhận cậu làm việc lại, làm tốt thì hẵng nói nhé.

- Thế dùng cách này coi như đền bù tiền vốn đi.

Duy bất ngờ nắm lấy tay nó, bàn tay cậu ấy to và ấm sực.

- Duy này, ngày nào cũng hãy cho tớ một ly đậu nành ấm thế này nhé...


                                                           BLUE 

Hoa học trò số 1141 (HHT1141) ngày 21 tháng 12 năm 2015


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net