4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Luân chỉ tiện miệng nói ra thôi, nào ngờ Trác Dực Thần lại vác hai cái đèn lồng về. Một cái hình rồng, một cái là con gà. Đối với điều này, Trác Dực Thần tỏ vẻ không vui .

" Gà cái gì, đây là phượng hoàng, là phượng hoàng đó! "

_______

Triệu Viễn Chu cứ cách một đoạn lại chạy đến xem Ly Luân. Hắn không nghĩ Ly Luân có thể tha thứ cho mình, chỉ dám đứng ở trước động nhìn vào. Bằng hữu bao năm, Triệu Viễn Chu thật sự hi vọng Ly Luân có thể quay đầu, nhưng dù có cố cách mấy, oán khí vẫn từ từ chiếm đoạt cơ thể gã, Triệu Viễn Chu không còn cách nào chỉ đành nhờ đến vị Thủy Thần đã từng ra tay tương trợ giúp đỡ. Băng Di Thủy Thần đáp ứng, giúp hắn phong ấn Ly Luân lại, ngăn chặn oán khí làm hại biết bao sinh linh. Trước khi rời đi, Băng Di Thủy Thần có để lại cho hắn mấy điều.

Ta biết ngươi không muốn, nhưng nếu để gã ở bên ngoài, chẳng mấy chốc lại sinh linh đồ thán, chúng sinh lầm than.

Hơn nữa, chính oán khí đó bao mòn cả tinh thần lẫn thể xác gã xong, chúng sẽ tìm một vật kí chủ mới, cũng đồng nghĩa với việc gã sẽ phải chết.

Giam gã dưới đó để khắc chế, cũng để giữ mạng lại cho gã. Phải xem gã tu tâm dưỡng tính thế nào.

Bất quá, ta còn có một ít năng khiếu vụn về, cũng nhìn được một số điều. Tương lai sẽ thay đổi thôi.

Nhân lúc hắn không để ý, Băng Di rời đi. Hắn vài lần muốn tháo mặt nạ ngài ấy ra để xem, nhưng lại sợ mạo phạm thần linh. Triệu Viễn Chu không rõ mình vì sao lại thế. Và rồi, hắn bắt gặp một thân ảnh trắng như tuyết đang chạy ra từ cửa động, Triệu Viễn Chu lập tức tóm lấy cổ người nọ, như nghĩ đến cái gì liền buông ra, chỉ kéo lấy ống tay áo vị thiếu nữ. Không nhanh không chậm, hắn buông ra từng chữ.

" Tại sao, ngươi lại xuất hiện từ trong đó?"

Người thiếu nữ không vùng vẫy, chỉ sửng sốt nhìn hắn như đã từng quen biết, nàng lúng túng né tránh ánh mắt của hắn. Cơ thể nhỏ bé nấp sau tấm áo choàng trắng tinh.

" Ta..ta đến để chăm sóc cho chủ nhân. "

" Chủ nhân? Ngươi nói chủ nhân của ngươi là Ly Luân? "

Đánh giá trên dưới, Triệu Viễn Chu không thấy ác ý từ vị thiếu nữ. Cả người y mang một khí tức trong sạch, không hề nhiễm cái gọi ai oán của vong hồn. Làm sao một người có thể ra vào một nơi u ám như vậy mà không bị ảnh hưởng bởi chúng? Thiếu nữ gật đầu, y mím môi muốn đi, lại bị Triệu Viễn Chu kéo lấy cổ tay.

" Ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi. "

Mắt thấy người muốn chạy, Triệu Viễn Chu nhanh tay kéo giữ, Trác Dực Thần trong lòng thầm mắng, tại sao hết người này đến người khác đều nhắm đến cổ tay y chứ. Trác Dực Thần thở dài mang theo hắn đi đến nhân gian, lúc cả hai chìm vào biển người, Triệu Viễn Chu căng thẳng nắm chặt lấy tay y, dù sao đối với phàm nhân hắn vẫn rất lạ lẫm. Trác Dực Thần kéo hắn sang một bên, mua một cây trâm đơn giản đưa cho hắn. Đại Yêu nhận lấy trong sự ngạc nhiên, bỗng nhiên thấy cái gì, Trác Dực Thần lon ton chạy lại chỗ người bán hàng, y chỉ vào số lồng đèn đang treo, hỏi họ cách làm. Người phàm lúc này vẫn còn đơn giản, không quá cầu mưu như những người Trác Dực Thần đã thấy ở đời trước, bọn họ sẵn lòng chia sẻ cho y, còn từ chối đống bạc y đưa cho. Sau khi lấy đủ nguyên liệu, y bắt tay vào việc chế đèn. Triệu Viễn Chu ngồi một bên giúp y, chẳng mấy chốc họ đã hoàn thành chúng. Trác Dực Thần ngỏ ý để Triệu Viễn Chu lấy một cái, hắn chỉ vào cây trâm trên đầu như là phần quà đáp lễ cho y, nhưng Trác Dực Thần lắc đầu. Cái trâm ấy là tiện tay lấy để mua chuộc Đại Yêu thôi,  còn lồng đèn thì chưa có trả công, hắn nghĩ ngợi lại lấy hai cái trong tổng số bốn, một cái hình con cá, một cái hình con phượng hoàng.

" Cá là ta làm, còn rồng thì có đến hai cái, ta lấy một chắc không sao đâu chứ? "

Trác Dực Thần không ý kiến, sau đó Triệu Viễn Chu muốn mang y về nhà nuôi, nhưng y từ chối. Triệu Viễn Chu chỉ đơn thuần là sợ y bị nhúng chàm trong vực sâu do Ly Luân gây nên. Trác Dực Thần làm sao không thấy được vẻ mặt lo lắng của hắn chứ. Y quay phắt người về nơi hang động, mặc cho Triệu Viễn Chu muốn cản trở, Trác Dực Thần liền biến ra đôi cánh bay một hơi vào động, vèo một tiếng, Triệu Viễn Chu đứng hình.

Quái, y là chim nhỏ sao?

Hắn nhìn xuống lồng đèn trong tay, thở dài. Triệu Viễn Chu trở lại nhà, mang theo hai cái lồng đèn, gia nô đều không dám thắc mắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net