Thân ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên của anh khi viết xuống trang giấy chẳng qua chỉ dài có vài centimet, nhưng lại xuyên suốt một quãng thanh xuân của em. Thực ra anh không biết rằng anh chính là ước mơ của em*
__________________

1.

Tầm 8 giờ tối, tôi lên chuyến xe buýt trở về quê nhà.

Tôn Diệc Hàng lái xe chở hàng của ba cậu ấy đến đón tôi, năm nào Tôn Diệc Hàng cũng về sớm hơn tôi một tuần, thuận đường giao hàng đến cho tôi đi nhờ.

Mẹ mở cửa đón tôi vào nhà, còn ba đang ngồi ở sofa vừa gọt táo vừa nghe tin tức trên TV. Tôi đến ngồi bên cạnh, ba rót một cốc nước cho tôi, tôi ngẩng đầu hỏi mẹ hôm nay sao lại không xem phim tình cảm, mẹ tôi liền bĩu môi

- Ban nãy chơi kéo búa bao thua ông ấy, nên bây giờ TV là của ba con rồi. Con có đói không, đã ăn gì chưa?

- Lúc nãy con ăn cùng Tiểu Hàng rồi.

- Vậy mau tắm rồi nghỉ ngơi đi.

Mắt thấy chương trình của ba tôi vừa kết thúc, mẹ tôi liền giành lấy điều khiển mở phim của bà ấy. Ba lúc này đành ngồi đó xem cùng với mẹ, tôi liền chui vào giữa góp vui. Mẹ tôi đút cho ba miếng táo, rồi đột nhiên hỏi tôi

- Con trai, lúc đi học có từng yêu đương không, bây giờ có thể thoải mái nói, mẹ không mắng con đâu.

- Con không có, con lúc đó rất chăm chỉ.

- Thế con có thích thầm người bạn nào không?

Thích thầm, hình như...là có đấy, giống như lời Dương Dương Dương đã nói trước đây

Hình như thanh xuân của mỗi người đều khắc ghi một bóng hình trong tim, sau này mỗi lần nghĩ đến liền không nhịn được mà vô thức mỉm cười.

Dãy hành lang trước phòng học, sân bóng rổ,  một nam sinh khoác lên mình chiếc áo đồng phục màu trắng thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh. Những hồi ức vụn vặt đó đến tận bây giờ vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Mỗi lần gặp nhau trên tay anh ấy luôn cầm một quyển sách, anh ấy khá kiệm lời với tôi.

Anh ấy là người năm đó đã làm tôi rung động,  là người khiến cho những năm tháng hồn nhiên đó trở nên tươi đẹp.

Năm tháng dần trôi đi, tôi dường như đã quên đi rất nhiều người, quên đi rất nhiều chuyện. Chỉ có anh ấy, trước giờ vẫn luôn hiện hữu trong kí ức của tôi.

- Thế bây giờ đã hẹn hò chưa?

Ba tôi lúc này đột nhiên lên tiếng, đánh thức tôi khỏi mớ hồi ức hỗn tạp

- Rồi ạ, nhưng anh ấy hơi bận, không về cùng con được.

Mẹ liền hớn hở nhét vào miệng tôi một miếng táo

- Năm sau đưa đến, hẹn hò là tốt rồi.

2.

Tôi chỉ biết được Tôn Diệc Hàng hẹn hò cùng một bác sĩ, không ngờ lại là Tiểu Liên đối diện nhà ba mẹ tôi. Bà nội của Tiểu Liên mở một quán thịt xiên nướng, đã kinh doanh từ lúc tôi bảy tuổi đến tận bây giờ. Lúc nhỏ ba tôi thường xuyên đưa tôi đến ăn thịt xiên, bà nội Tiểu Liên rất quý tôi, còn từng đùa rằng nếu tôi mà là con gái bà ấy sẽ hứa hôn cho bọn tôi luôn.

Nghĩ lại vẫn không nên nói cho Tôn Diệc Hàng biết, không khéo tên đó sẽ tuyệt giao với tôi mất.

Mỗi lần tôi về quê đón Tết, tần suất ở nhà Tôn Diệc Hàng còn nhiều hơn cả nhà ba mẹ ruột mình. Nhà Tôn Diệc Hàng mở một cửa hàng tạp hóa,  gần đến Tết đều sẽ rất bận rộn, năm nào Tôn Diệc Hàng cũng lôi kéo tôi đến trông cửa hàng cùng cậu ta.

Lưu Chương năm đó cũng từng ở đây, cách nhà Tôn Diệc Hàng không xa lắm. Sau này ba mẹ anh ấy chuyển công tác đã đưa cả anh ấy cùng rời đi, hình như đến nhà cũng đã bán. Tôi ngủ hết một buổi chiều, chui ra ngoài đánh răng liền bắt gặp Tôn Diệc Hàng hớt hải chạy đến. Cậu ấy nói với tôi Lưu Chương chuyển đi rồi, hỏi tôi không biết gì hết sao.

Tôi cắn bàn chải đánh răng, thầm nghĩ bọn tôi cũng không thân nhau đến mức cần nói lời tạm biệt nhỉ. Có lẽ Lưu Chương còn chẳng nhớ nổi tên tôi là gì.

Thật ra lúc đó tôi cũng không rõ tại sao mình lại thích Lưu Chương, tôi chỉ biết mỗi lần nhìn thấy anh ấy tôi rất vui. Lúc tôi kể cho Tôn Diệc Hàng và Dương Dương Dương nghe, Dương Dương Dương liền hỏi tôi

- Thế cậu có cảm thấy anh ấy ngon như xiên nướng của bà nội Liên không?

- Anh ấy là con người, có phải thức ăn đâu chứ.

Khoảng thời gian sau này lần gần nhất tôi gặp Lưu Chương là ở lễ cưới của một người bạn.

Lần thứ hai anh ấy dọn đến cùng chung cư với tôi.

Không lâu sau đó bọn tôi liền hẹn hò rồi.

Tôi cứ nghĩ năm nay anh ấy sẽ không về đây, ai mà ngờ được giờ này anh ấy lại đến cửa hàng, cầm mấy gói que cay đứng trước mặt tôi

- Năm nào em cũng đến đây à?

- Ừm, em cũng Tôn Diệc Hàng rất thân nhau, từ lúc học trung học em thường hay đến trông cửa hàng cùng cậu ấy, đến tận bây giờ đã thành thói quen rồi.

Tôi thanh toán xong anh ấy vẫn đứng yên ở đó nói muốn đợi tôi cùng về. Cũng sắp đến giờ đóng cửa nghỉ sớm một tí chắc là không sao, tôi vội mang áo khoác, đóng cửa rồi cùng anh ấy ra ngoài.

Lưu Chương xoa xoa tay tôi, hỏi tôi có lạnh không, tôi mỉm cười lắc lắc đầu

- Mà này, nhà anh không phải bán rồi sao, anh ở đâu thế?

- Đến ngủ nhờ nhà Liên Hoài Vỹ.

Tôi nắm tay Lưu Chương cùng quay về nhà, bạn trai bây giờ cũng xem như ở đối diện nhà tôi rồi. Lưu Chương chuyển đến đây lúc học trung học, nên tôi muốn kể cho anh ấy nghe mấy chuyện trước đây.

- Hồi trước ông nội của Dương Dương Dương bán kẹo bông ở chỗ này, lúc em học tiểu học cách hai ba ngày lại đến một lần.

- Quán kem này mở lúc em học tiểu học, từ lúc có nó em học hành vô cùng chăm chỉ

- Tại sao vậy?

- Bởi vì ba em hứa nếu bài kiểm tra được điểm tốt cuối tuần sẽ đưa em đến đây.

Lưu Chương bật cười thành tiếng, xoa xoa đầu tôi

- Mới tí tuổi mà em đã như thế rồi à?

- Em đây là biết hưởng thụ cuộc sống đó, đúng rồi Lưu Chương, anh thích em từ lúc nào thế?

Lưu Chương dừng lại nghĩ ngợi đôi chút rồi mới trả lời tôi

- Anh cũng không rõ là bắt đầu từ lúc nào, chỉ là sau khi chuyển nhà lại phát hiện rất nhớ em, rất muốn gặp em.

- Mỗi lần gặp em gặp anh, chúng ta nói với nhau không quá ba câu, em còn tưởng anh có thành kiến với em đó.

- Không có, anh ngại thôi.

Lúc đến trước cửa nhà, tôi bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, liền đánh vào tay Lưu Chương

- Chúng ta cược một ván đi, nếu như người mở cửa là mẹ em thì ngày mai em cùng anh ăn xiên nướng, còn nếu là ba em thì...

- Anh đi ăn xiên nướng cùng em.

- Anh như vậy là gian lận rồi.

- Vậy không cần cược nữa, anh vô cùng tình nguyện đi cùng em, tình nguyện hẹn hò cùng em, còn muốn nói cho bà nội Tiểu Liên biết nữa.

- Chịu thua anh đấy.

Cuối cùng người mở cửa là ba tôi, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lưu Chương, rồi lại nhìn đến tôi

- Mặc Mặc, tối vậy rồi còn đưa bạn về à?

- Không phải, anh ấy là bạn của Tiểu Liên.

- Bên ngoài lạnh, nhanh chóng vào nhà đi, ba đi ngủ tiếp đây, ngày mai con tự mà mang theo chìa khóa.

Ba tôi vừa quay lưng đi vào phòng, tôi cũng vội muốn vào trong liền bị Lưu Chương ôm lại, anh ấy bày bộ mặt giận dỗi nhìn tôi

- Bạn của Tiểu Liên cơ đấy

- Em có nói sai đâu.

- Được rồi đừng dỗi nữa, em buồn ngủ rồi.

Lưu Chương hôn nhẹ lên trán tôi, ôm tôi thêm một lúc nữa mới chịu để tôi vào trong, tôi vào nhà vừa thay giày vừa vẫy tay với anh ấy

- Ngủ ngon.

- Em cũng ngủ ngon.

3.

Mọi năm đều cùng Tôn Diệc Hàng và Dương Dương Dương đến ngắm pháo hoa, lúc đó cả ba đều độc thân.

Ai mà ngờ được năm nay tôi lại vô tình vớ được bạn trai thế chứ. Tôi đành lỡ hẹn với Dương Dương Dương, hình như cậu ấy không oán trách tôi cho lắm, tôi tự cho là vậy.

Trước giờ tôi luôn muốn trong đêm giao thừa cùng người mình thích ngắm pháo hoa, tôi muốn bước vào năm mới với những điều tốt đẹp nhất.

Thật may, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này, anh ấy nắm chặt tay tôi cho vào túi áo khoác của mình. Vẫn như mọi năm, giữa dòng người đông đúc, có pháo hoa sáng rực giữa bầu trời, nhưng bên cạnh tôi không phải là Dương Dương Dương hay Tôn Diệc Hàng nữa. Người đứng bên cạnh tôi là người mặc định sẽ quấy nhiễu cuộc sống của tôi, cũng là người tình nguyện để tôi quấy nhiễu anh ấy cả đời.

Tôn Diệc Hàng không dám nói cho Dương Dương Dương biết việc mình hẹn hò cùng Tiểu Liên, sợ cậu ta quá phấn khích mà đi nói lung tung.

Cuối cùng, đêm giao thừa đó không chỉ mỗi mình Dương Dương Dương, mà cả ông nội cậu ấy cùng dì của Tôn Diệc Hàng đều biết.

Chỉ trách bọn họ luôn miệng nói yêu đương giấu giếm, vậy mà lại hôn nhau ở con hẻm gần đường về nhà của bọn tôi. Tôi, Lưu Chương cùng Dương Dương Dương và ông nội của cậu ấy thuận đường quay về nhà cùng nhau.

Việc gì nên nhìn thấy bọn tôi đều đã nhìn hết cả rồi.

Lúc mọi người phát hiện ra bọn họ hẹn hò, Dương Dương Dương là người hét to nhất. Tôi có thể làm chứng, tôi đứng bên cạnh cậu ta, giọng cậu ta lúc đó còn to hơn cả Lưu Chương nhà tôi.

Và rồi chuyện cũng không thể không đến tai gia đình hai bên, ba mẹ Tôn Diệc Hàng rất thoải mái, bảo cậu ấy năm sau đưa người ta đến trông cửa hàng cùng, không cần phải làm phiền đến tôi nữa.

Chỉ có bà nội Tiểu Liên không biết phản ứng ra sao, gần một tuần rồi cũng không thấy Tiểu Liên đến tìm Tôn Diệc Hàng.

Tôn Diệc Hàng cũng vì thế mà rầu rĩ ở cửa hàng, với bộ dạng hiện tại của cậu ta, tôi có ôm hết đồ ở đây chắc Tôn Diệc Hàng cũng không biết. Tôi nhìn không nổi nữa lớn tiếng mắng

- Nè, không vui cũng nên tập trung chút đi, cậu như vậy lỡ như có người đến trộm hết đồ, mẹ cậu sẽ đá cậu ra khỏi nhà đó.

- Cậu không trộm thì thôi, ở đây ai mà thèm trộm

- Nè cái thằng kia, ăn đấm không?

Bọn tôi hăng hái cãi nhau, bà nội Tiểu Liên đến cửa hàng từ lúc nào bọn tôi cũng không biết. Bà ấy đến sờ mặt Tôn Diệc Hàng sau đó còn nhét vào tay Tôn Diệc Hàng một bảo bối gia truyền của bà ấy, bảo với cậu ta sau này cứ cùng Tiểu Liên hẹn hò.

-  Vậy là bọn tôi được thông qua rồi à? Tôi cứ nghĩ bà nội của anh ấy sẽ vứt vào mặt tôi một xấp tiền bảo tôi rời xa cháu trai bà ấy chứ.

- Cậu xem phim nhiều quá rồi

- Tiểu Liên từ nhỏ đã ở cùng bà nội, tôi sợ bà ấy sẽ không chấp nhận nổi

Tôi ngồi bó gối bên cạnh Tôn Diệc Hàng, chăm chú nhìn món đồ cậu ta mới nhận được

- So với việc hẹn hò cùng một cô gái nào khác và hẹn hò cùng người mình thích, cậu cảm thấy việc nào sẽ khiến cháu trai bà ấy hạnh phúc hơn? Bà nội Liên cũng không phải là người cố chấp đến mức sống chết đuổi cậu đi đâu. Nếu thật sự ngăn cản, cùng lắm tôi đến xin xỏ cùng cậu, biết đâu bà nội Liên sẽ nể tình tôi đã ăn xiên nướng của bà ấy suốt mười mấy năm qua, có thể sẽ mềm lòng mà giao cháu trai cho cậu.

- Giao tình của hai người cũng tốt quá nhỉ?

Tôi nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Tôn Diệc Hàng, liền đưa hai tay che mặt giở giọng đáng thương

- Anh Tôn , xin đừng đánh em.

- Đánh cậu làm gì, cậu cũng hẹn hò rồi không phải sao?

- Sao cậu lại biết vậy, tôi nhớ là chưa từng nói gì mà

Tôn Diệc Hàng vứt một gói que cay cho tôi, hỏi tôi có nhớ thứ này không, tôi liền lắc đầu

- Đừng có giả vờ nữa, hôm cậu trông cửa hàng giúp tôi ấy, tôi nhìn thấy cả rồi

- Thật đấy à, ôi xấu hổ chết mất

Tôi bỏ que cay vào miệng quay sang hướng khác muốn tránh ánh mắt hóng chuyện của Tôn Diệc Hàng, cậu ta liền nhào về phía tôi, nhất quyết không tha cho tôi

- Khai ra mau, bắt đầu từ lúc nào? Thành thật sẽ được khoan hồng.

- Năm ngoái, hôm cậu đưa tôi đến buổi họp lớp đấy. Tối hôm đó, tôi không về phòng, là...ngủ ở phòng anh ấy.

Tôi cố đẩy tên Tôn Diệc Hàng nhiều chuyện ra, cậu ta lúc này đang ngạc nhiên đến ngoác cả mồm, chắc là có thể cho cả gói que cay trên tay tôi vào được.

- CÁI GÌ? Không phải cậu luôn nghe lời mẹ cậu dặn sao, không được dễ dãi mà, ôi mẹ ơi, Lâm Mặc, cậu..cậu sao lại như thế chứ?

- Chỉ ngủ thôi, không xảy ra việc gì cả, anh ấy uống say cứ không chịu để mình về.

- Sau đó liền hẹn hò à?

- Ừm, sáng hôm sau

- Sao cậu không nghĩ là anh ta giả say lừa cậu

- Không có, anh ấy say thật mà

Tôi trừng mắt phản bác cậu ta, Tôn Diệc Hàng thở dài mở lon coca đưa đến cho tôi

- Đem chuyện hôm đó kể hết ra đây, tò mò chết tôi rồi.

Hôm đó Tôn Diệc Hàng kéo tôi đến buổi họp lớp, thật ra tôi chẳng muốn đi chút nào, nhưng Tôn Diệc Hàng sống chết không tha cho tôi. Cậu ta sợ mất mặt, dù gì hôm tốt nghiệp Tôn Diệc Hàng cũng là người khóc lóc thảm thiết nhất mà.

Kể ra cũng thật kì lạ, người lúc trước tôi dùng cả tâm tư theo đuổi nhất quyết không chấp nhận tôi, thế mà bây giờ khi gặp lại, cậu ta lại hỏi tôi có thể cho mình một cơ hội không. Làm sao thế không biết

Tôn Diệc Hàng lúc đó dường như cảm thấy tội lỗi khi phản bội ước hẹn cùng độc thân của bọn tôi, cả buổi cứ đẩy tôi cho tên đó. Sau khi tan tiệc, tôi miễn cưỡng nhận lời cùng về với cậu ta. Lúc đến trước cổng chung cư, cậu ta đột nhiên níu lấy tay tôi

- Năm đó không phải cậu rất thích tôi à, sao giờ lại tỏ ra lạnh nhạt thế?

- Lúc đó tôi bị mù, bây giờ mắt sáng rồi.

Tôi trừng mắt với cậu ta rồi hậm hực quay đi, làm ơn đi con người sẽ thay đổi đó, ai mà thích cậu ta mãi được chứ.

Tôi chỉ nhớ lúc lên đến phòng bắt gặp Lưu Chương say rượu loạng choạng ngoài hành lang. Anh ấy nhìn thấy tôi liền làm loạn kéo tay tôi bảo tôi uống cùng anh ấy. Tôi ngơ cả người để mặc Lưu Chương kéo tôi vào phòng mình.

Anh ấy kéo tôi vào bàn nằng nặc đòi tôi uống cùng anh ấy, tôi chật vật mãi mới dỗ được anh ấy vào phòng. Tôi cẩn thận đặt anh ấy nằm xuống giường rồi định quay ra ngoài tìm khăn lau mặt cho anh ấy. Lưu Chương kéo mạnh lấy tay tôi, tôi mất đà ngả vào người anh ây, mặt chúng tôi lúc này chỉ cách có vài centimet, anh ấy mặt mũi đỏ bừng lắp bắp hỏi

- Mặc Mặc, anh có thể...hôn em không?

Tôi không biết do phòng quá nóng hay do rượu nữa, hai má tôi lúc này nóng ran, cũng không biết tại sao tôi lại vô thức gật nhẹ đầu.

Lưu Chương nhận được tín hiệu, không chần chừ lật người tôi xuống, cúi đầu áp môi mình lên môi tôi.

Tôi nhớ Dương Dương Dương từng nói nụ hôn đầu mang mùi vị của thanh xuân cuồng nhiệt, nhẹ nhàng lãng mạn như cơn gió mùa thu, lại chứa đựng một chút ngọt ngào như ngậm một viên kẹo dâu.

Nhưng hiện tại, tôi hoài nghi lời cậu ta nói có phải thật không.

Đây thật sự là nụ hôn đầu của cả hai chúng tôi, nhưng hình như không nhẹ nhàng chậm rãi cho lắm. Nụ hôn của Lưu Chương khiến tôi choáng váng, đầu lưỡi tê rần, mãi đến khi tôi không thở nổi nữa không ngừng đánh vào ngực Lưu Chương, anh ấy mới chịu buông tôi ra. Anh ấy ngả người sang một bên, nhẹ vuốt tóc tôi rồi cười ngốc

- Bạn Lâm Mặc này, nói cho em biết một bí mật, anh thuê phòng ở đây là vì muốn ngày ngày được nhìn thấy em, muốn gần em hơn một chút, anh thật sự rất thích em.

- Lưu Chương, có phải anh uống say rồi không?

- Không phải, đây đều là lời thật lòng đó.  Mặc Mặc, chúng ta cùng ngủ thôi, em đừng về phòng, anh ngủ một mình sợ lắm.

Anh ấy kéo chăn đắp lên cho tôi rồi ôm chặt lấy người tôi không chịu buông, tôi vùng vẫy mãi không được cuối cùng đành mặc kệ.

Buổi sáng lúc tôi tỉnh dậy, Lưu Chương đã ngồi bên cạnh tôi, anh ấy vuốt tóc tôi, hỏi tôi có muốn cùng anh ấy ăn sáng không. Tôi vội ngồi dậy, lắc đầu nói mình phải về phòng, Tôn Diệc Hàng chắc là hôm qua say đến ngốc rồi, tôi phải về xem cậu ta còn sống hay không.

Lưu Chương kéo tay tôi lại, tôi ngơ ngác không biết có nên rút tay lại không, tôi khá vội nhưng lại sợ Lưu Chương hiểu lầm tôi bài xích anh ấy

- Bạn Lâm Mặc, cam có ngon không?

Tôi ngơ ngác mất một lúc lâu mới hiểu được thì ra anh ấy nhắc đến mớ cam đã tặng cho mọi người lúc vừa dọn đến đây.

- Ừm, rất ngọt, quà gặp mặt của anh với tất cả mọi người ở đây đúng không?

- Thật ra...muốn đem cho mỗi mình em thôi, nhưng lại sợ em không nhận nên kiếm cớ tặng cả khu như thế

- Anh có ý gì đấy?

- Không phải rất rõ rằng sao, bạn Lâm Mặc, anh thích em.

Lưu Chương tiến sát lại gần tôi nhẹ đặt tay lên vai tôi dường như muốn nói gì đó, tôi vội hỏi anh ấy trước

- Lưu Chương, bây giờ anh hoàn toàn tỉnh táo rồi đúng chứ? Anh có nhớ đêm qua mình đã làm gì không?

Lưu Chương gãi đầu, bày ra vẻ mặt có chút ngốc nghếch

- Đêm qua uống say quá, không nhớ nổi, có phải đã làm gì khiến em sợ không?

- Anh có muốn nhớ lại không?

- À, ừm bằng cách nào thế bạn Lâm Mặc

Tôi hít một hơi thật sâu, gom hết tất cả dũng khí tích góp được hơn hai mươi năm sống trên cõi đời này, kiễng chân hôn lên môi anh ấy. Tôi lúc này nhắm chặt mắt nên không biết được Lưu Chương có phản ứng thế nào, chỉ biết lúc tôi định rút lui, anh ấy đỡ lấy gáy tôi hôn xuống. Anh ấy bây giờ hoàn toàn tỉnh táo,  hai đôi môi quấn lấy nhau, anh ấy hôn tôi cũng thật dịu dàng, tất cả ngọt ngào rơi xuống tận đáy lòng.

Đây mới là nụ hôn đầu lãng mạng mà Dương Dương Dương nói với tôi, tối qua đành không tính vậy.

Sau đó quan hệ tiến triển giống như mấy bộ phim tình cảm mẹ tôi hay xem, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, hỏi tôi có thể hẹn hò với anh ấy không.

Trời ạ, tôi đương nhiên là đồng ý rồi

Tôn Diệc Hàng nghe tôi kể xong liền trợn trừng mắt kích động vỗ lên vai tôi

- Cho nên buổi tối hôm đó anh ta đã hôn cậu, cậu cũng không phản kháng, sáng hôm sau còn chủ động hôn người ta. Tôi cạn lời rồi Lâm Mặc, qua kì nghỉ Tết này cậu nên dọn đồ đến phòng Lưu Chương luôn đi, tôi không cản cậu đâu.

- Không đến mức đấy đâu bạn à.

4.

Kết hôn khoảng hai năm, gia đình chúng tôi chính thức đón thêm một thành viên mới.

Tên khai sinh của thằng bé là Lưu Ái Lâm, Trương Đằng chê tôi đặt tên sến chết đi được, thế là cứ gọi Tiểu Nam.

Sau khi sinh xong, Lưu Chương hai mắt đỏ hoe ngồi ở bên cạnh tôi, anh ấy vừa vuốt ve mặt tôi vừa lải nhải sau này không sinh nữa, nhất định không sinh nữa.

- Anh khóc còn nhiều hơn em đấy, em mới là người đau này.

- Không phải lúc kết hôn anh nằng nặc đòi em sinh hai đứa cho anh à?

- Không muốn, không muốn nữa.

Lúc Tiểu Nam biết bò nó đã quậy phá ném đồ chơi lung tung.

Lúc thằng bé biết đi, trông nó mệt chết đi được, cứ long nhong suốt ngày.

Lúc Tiểu Nam biết nói, khi đó Lưu Chương vừa đi công tác trở về, nghe thằng bé gọi một tiếng ba, Lưu Chương phấn khích đến mức ôm nó xoay mấy vòng, còn mua thêm một đống đồ chơi cho thằng bé nghịch.

Lúc thằng bé vào tiểu học, đều là Trương Đằng thuận đường đưa nó đi học, dần dà Tiểu Nam cứ gọi Trương Đằng là ba.

Tôi mặc áo cho Tiểu Nam, đội thêm cho nó một cái mũ nhỏ, dặn dò nó cẩn thận

- Sau này đừng tùy tiện gọi chú Trương Đằng là ba nữa, chú ấy đã cô đơn lắm rồi, con cứ gọi như thế không ai thèm chú ấy mất.

Sau này mỗi lần bài kiểm tra được điểm thấp nó lại lén đưa cho Trương Đằng phi tang.

Khi tôi phát hiện ra mắng nó một trận, thằng bé liền trốn sau lưng Lưu Chương luôn miệng nói ba lớn phải bảo vệ nó. Kết quả hai tên họ Lưu một lớn một nhỏ đều bị phạt lau nhà cả tuần.

Có một khoảng thời gian công việc đổ dồn, tôi và Lưu Chương đều bận rộn tối tăm mặt mũi, tôi đành phải gửi Tiểu Nam cho bà ngoại trông. 

Hôm đến đón nó về mẹ tôi than vãn thằng bé phá phách không chịu nổi, đúng là y hệt tôi lúc còn bé, tôi ngay lập tức phản bác lại

- Ông nội của Dương Dương Dương nói con rất ngoan mà, thằng bé giống Lưu Chương thì có.

- Mẹ sinh ra mày đấy, lúc bé mày đến xin kẹo của ông nội Dương, có thể không tỏ ra ngoan ngoãn sao?

Lưu Chương cùng con trai yêu quý của bọn tôi che miệng cười trộm, tôi liền đá vào chân Lưu Chương trừng mắt nhìn ba con bọn họ

- Có muốn lau nhà nữa không, hay là muốn rửa chén?

Cả hai tên đó đều đồng loạt lắc đầu.

Lưu Chương phải đi công tác xa tận một tháng, hôm nay tôi xếp đồ đạc giúp anh ấy. Kết hôn đã nhiều năm, anh ấy đi công tác mấy lần rồi, tôi cũng không buồn khóc lóc không nỡ để anh đi gì nữa. Nhưng thằng nhóc Tiểu Nam ngồi bên cạnh tôi đã rưng rưng nước mắt, oán trách ba lớn đã hứa đưa nó đến nhà trẻ rồi mà. Tôi lau nước mũi giúp thằng bé, ôm nó qua ngồi cạnh Lưu Chương

- Bỏ con trai anh vào vali mang theo đi, nó sắp khóc đến nơi rồi.

Lưu Chương xoa đầu thằng bé, dỗ dành sau khi quay về sẽ mua đồ chơi mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net