1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Mặc, một omega có tin tức tố mùi kem vani, hiện đang ngồi ở quán ăn bên đường, tay phải cầm chai bia uống tù tì liên tục, tay trái lâu lâu lại đập mạnh lên bàn một cái làm hồn phách Trương Gia Nguyên muốn bay lên trời.

Trương Gia Nguyên một omega có vóc dáng của một alpha cao lớn đang phải chịu đựng Lâm Mặc, một kẻ vừa thất tình.

"Lâm Mặc, có gì từ từ nói, đừng đập bàn nữa, chủ quán sắp đuổi chúng ta rồi đó" Trương Gia Nguyên vừa dò xét nét mặt ông chủ quán có vẻ không được vui cho lắm, chỉ thiếu một chút nữa liền lấy chổi đuổi cả hai ra ngoài vì tội phá quán vừa nói.

"Cậu nói xem, tôi không tốt chỗ nào, nói chia tay liền chia tay. Con mẹ nó, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi" Lâm Mặc đưa tay vò rối mái tóc xõa lù xù che đi đôi mắt. Lâm Mặc chính là không cam tâm chuyện bị người ta đá, có đá thì cũng là hắn bị đá, lý nào hắn ta dám đá cậu.

"Hắn ta bảo không có tiền đưa mẹ đi bệnh viện, tôi lập tức không nghĩ ngợi đem hết tiền dành dụm đóng tiền học cho hắn,... Hắn... thế mà dám, dám bỏ tôi đi theo người con gái khác. Trương Gia Nguyên nói xem, tôi tốt hay cô ta tốt hơn?"

"Lâm Mặc là tốt nhất, cậu đừng uống nữa, Trương Đằng với Phó Tư Siêu chưa tới thì chắc cậu đã say lăn ra đó mất" Trương Gia Nguyên giật lại chai bia từ trong tay Lâm Mặc để ra một góc xa.

"Cậu nói 3 điểm tôi tốt hơn cô ta xem, nói nhanh" Lâm Mặc say rồi liền giở thói ngang ngược. Cậu có tốt ở đâu thì cũng tên bạn trai cũ cậu biết, Trương Gia Nguyên làm sao biết được. Dỗ kẻ say như dỗ một đứa trẻ, càng dỗ càng quấy phá.

"À ờm... Lâm Mặc đẹp trai đoạn tầng, tốt bụng nhưng hơi dễ tin người một chút, còn...à còn cao nữa" Trương Gia Nguyên ngẫm nghĩ một lúc liền bịa ra được ba câu khen để dỗ Lâm Mặc. Nói xong Trương Gia Nguyên liền rút vài tờ khăn giấy thấm thấm mồ hôi, đúng là làm khó người ta mà.

"Lâm Mặc đừng có uống nữa" Phó Tư Siêu cùng Trương Đằng vừa đến, chưa ngồi xuống đã phải mau mau cản tên ma men này lại.

"Hức, Tư Siêu, Trương Đằng, hai người có thấy em tốt không? Hắn ta dám đá em...cú sốc này em không vượt qua được" Lâm Mặc đột nhiên đứng dậy, hét lớn khiến bầu không trở nên vô cùng lúng túng. Phó Tư Siêu hết cả hồn, liền nhanh chóng đứng dậy cúi người xin lỗi tất cả mọi người, rồi nhanh tay kéo tên say này ngồi xuống ghế.

"Say rồi, đừng có uống nữa, không có người này thì sẽ có người khác, cậu tiếc gì cái tên không ra gì đó" Trương Đằng lên tiếng. Lâm Mặc nghe thế mắt chợt lóe lên một tia sáng. Nghĩ ra rồi, không có người ngày sẽ có người khác. Nhưng mà người khác ở đâu thì Trương Đằng không nói.

"Hu hu nhưng mà người khác thì đi đâu mà tìm chứ? Có phải muốn tìm là dễ đâu, tôi sẽ tìm một người đẹp trai hơn hắn, cao hơn hắn, cái gì cũng hơn hắn...nhưng mà tìm ở đâu cơ chứ?" Lâm Mặc nằm dài ra bàn say xỉn, mắt nhắm miệng thì cứ lẩm bẩm phải tìm người ở đâu sau đó thì ngủ gục mất.

"Cái tên này, bình thường chẳng uống bao giờ, mà chứ hễ uống là thành ra cái dạng này. Mọi người tính làm sao với Lâm Mặc đây?" Gia Nguyên hỏi

"Kể cũng tội, Lâm Mặc đem hết tiền học cho hắn, rồi hắn ôm tiền đi mất, vừa bị lừa tình, vừa bị lừa tiền nhưng còn may chưa bị đánh dấu. Cái tên ngốc này cứ tin người".

Phó Tư Siêu bên cạnh im lặng lắng nghe, rồi chợt nói ra một ý tưởng động trời.

"Lâm Mặc chính là chưa trải qua yêu đương nhiều, gặp ít người, không có kinh nghiệm. Thiết nghĩ nên tìm cách giúp Lâm Mặc trải nghiệm cuộc sống... Chẳng hạn như dùng ứng dụng hẹn hò?"

Trương Đằng nghe Phó Tư Siêu nói, lúc thì gật gật, lúc thì lắc lắc đầu.

"Không được, nó mà dùng chắc bị người ta lừa bán đi mất" Trương Đằng nhấn mạnh.

"Trương Đằng à, bọn mình đâu thể đi theo trông cậu ấy mãi được, phải để Lâm Mặc tự mình trải nghiệm chứ" Trương Gia Nguyên ủng hộ

"Đúng rồi, Đằng Ca nghe em, anh không để Lâm Mặc thử, sau này cậu ấy bị lừa bán đi mất, lúc ấy biết đâu mà tìm về, đúng không Nguyên Nguyên"

Trương Đằng ngồi giữa Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên, hai bên cứ anh một câu tôi một câu, Trương Đằng đành bị khuất phục. Phó Tư Siêu hí hửng cầm lấy điện thoại của Lâm Mặc để trên bàn, tải app RealLove rồi tạo cả tài khoản.

Đến công đoạn đặt tên và ảnh đại diện, Phó Tư Siêu ngẩn đầu hỏi

"Mọi người nghĩ nên để ảnh đại diện kiểu thỏ con đáng yêu hay bé sói ranh mãnh"

Trương Đằng phụt cả nước đang uống sau khi nghe Phó Tư Siêu hỏi. Trương Gia Nguyên nóng lòng, không thể chờ thêm nữa liền đổi ghế chạy sang ngồi kế Phó Tư Siêu rồi giật lấy điện thoại của Lâm Mặc.

"Đưa đây, cậu cứ lề mà lề mề, để tớ làm"

Trương Gia Nguyên chọn một tấm ảnh Lâm Mặc đang ngủ gật thì bị chụp trộm, lúc cả đám đi du lịch ở Trùng Khánh, tấm hình chụp khá mờ, mái tóc dài của Lâm Mặc rũ xuống che đi đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu, Trương Gia Nguyên còn không quên chọn một cái tên đáng yêu để đặt, "Thỏ con", đúng vậy thỏ rất đáng yêu. Gia Nguyên thầm nghĩ như vầy chắc chắn sẽ rất thu hút được người khác quẹt phải. Không chỉ thế, cậu còn giúp Lâm Mặc quẹt trước vài người, Trương Gia Nguyên điên cuồng quẹt phải. Người này có vẻ đẹp trai, quẹt phải. Người này có vẻ thông minh, quẹt phải,...

Sáng hôm sau, Lâm Mặc tỉnh dậy, toang mở điện thoại xem thì điện thoại đã hiện lên rất nhiều thông báo "AXYZ ĐÃ MATCH BẠN". Cậu liền cầm điện thoại lên kiểm tra thử, trời đất, là ai đã tải cái ứng dụng hẹn hò này cho cậu vậy?

Sau một cuộc điện thoại kéo dài hơn nửa tiếng, Phó Tư Siêu thành công tẩy não Lâm Mặc, từ không thể đồng ý chuyển sang thôi cũng được. Lâm Mặc quyết định sẽ dùng thử xem sao.

Lâm Mặc kéo danh sách đã match từ trên xuống dưới xem thử thế nào, bỗng thấy một tài khoản để ảnh đại diện là một anh chàng cơ bắp, không thấy mặt mũi, chỉ thấy từ cổ trở xuống, tài khoản có tên là AK, tiểu sử ghi là alpha, cao hơn 1m8.

Lâm Mặc tò mò bấm vào dòng thời gian của tài khoản này xem thử, liền cảm thấy có chút hứng thú. Dòng thời gian người này đăng rất ít ảnh, hầu như không có một tấm nào là rõ mặt mũi. Sau đó, cậu mở hộp thư nhắn trước cho người kia một dòng tin nhắn "Xin chào".

Chờ đợi một hồi lâu cũng không thấy người kia hồi âm, Lâm Mặc cũng bỏ điện thoại xuống không chờ nữa. Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng của Lâm Mặc chính là vực dậy tinh thần chuẩn bị cho ngày đi thực tập đầu tiên của cậu vào sáng ngày mai.

Sáng sớm, đúng 7 giờ Lâm Mặc đã chạy đến trạm xe buýt để bắt xe đến công ti. Là ngày đầu tiên đi làm cậu không thể đến trễ gây ấn tượng xấu được, nhiều khi còn bị trừ điểm vào hồ sơ thực tập. Lâm Mặc hớt ha hớt hải chạy đến trạm xe, không để ý, cậu vô tình va phải người khác, túi trái cây trên tay người nọ đổ hết ra ngoài, Lâm Mặc lúi cúi xin lỗi rồi giúp người ta nhặt hộ trái cây.

Đến khi xin lỗi rồi nhặt trái cây xong thì xe buýt đã đi xa rồi, Lâm Mặc khóc thầm trong bụng, cảm thán cho số phận mình sao đen đủi thế không biết, lận đận từ tình duyên cho đến sự nghiệp.

Lâm Mặc đứng đó phân vân nên bắt taxi hay đợi chuyến tiếp theo, cứ vậy mất thêm 15 phút nữa, cuối cùng Lâm Mặc chọn bắt taxi đến công ti. Đến nơi cũng đã 8 giờ hơn, cậu nghĩ phải nhanh nhanh chân, không được chậm trễ nữa.

Vừa chạy đến trước cửa phòng của trưởng phòng để trình diện nhân sự thực tập mới. Lâm Mặc đã thấy mọi người đều đến đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu. Lâm Mặc nhắm mắt từ từ rón rén đứng vào hàng, nhẩm trong đầu thần chú "Mình không thấy họ, họ không thấy mình".

Đến chừng mở mắt, mọi người đã đi đâu mất rồi, chỉ còn mỗi một người đứng trước mặt cậu. Người này trông khá cao chắc chắn là một alpha, mặt mũi không tệ có thể nói là khá đẹp trai, anh ta cứ đứng đó khoanh tay nhìn cậu. Cả người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, Lâm Mặc vẫn chưa ngửi được đó chính xác là mùi gì, chỉ biết đó là một mùi hương rất dễ chịu, cậu rất thích.

Lưu Chương nhận thấy rằng Lâm Mặc cứ nhìn chằm chằm anh, chợt nghĩ con mèo nhỏ này đi đâu mà trông ngốc nghếc thế này, cứ đứng nhìn anh mãi, chỉ thiếu mỗi cái kính hiển vi để soi cho rõ.

Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng hỏi " Cho hỏi mọi người đi đâu hết rồi?"

"Mọi người đi làm việc rồi" Lưu Chương trầm ổn đáp

"Anh có thấy trưởng phòng không? Tôi phải đi gặp trưởng phòng" Lâm Mặc vừa nói vừa quay dọc quay ngang tìm kiếm.

"Tôi là trưởng phòng đây" Lưu Chương nghiêm mặt hạ thấp tông giọng

Lâm Mặc giật mình, cả người đứng khép nép, thẳng lưng như đang chào cờ.

"Dạ, dạ em chào trưởng phòng ạ" Lâm Mặc chớp chớp mắt nhìn Lưu Chương

"Tôi là Lưu Chương, có thể gọi tôi là trưởng phòng Lưu, từ giờ tôi là người chịu trách nhiệm quản lí sinh viên thực tập. Có gì thắc mắc có thể hỏi tôi. À mà lần đầu bỏ qua, lần sau còn đến trễ tôi sẽ trừ thẳng vào hồ sơ của cậu" Nói xong Lưu Chương quay lưng bỏ đi, còn dặn cậu tìm thư kí mà nhận việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net