5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lâm Mặc cứ thế mà nằm nghe Lưu Chương đọc thơ, thình thoảng có vấp một chút, nhưng người kia cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đọc tiếp, tuy vậy Lâm Mặc vẫn vô cùng vui vẻ chăm chú lắng nghe.

Còn 2 ngày nữa sẽ đến kì phát tình, Lâm Mặc tỉnh giấc, cả người cứ bồn chồn lo lắng, cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, nhưng lại không có biểu hiện gì rõ ràng nên Lâm Mặc vẫn phải đến công ty thực tập.

Khoảng chừng đến giờ nghỉ trưa, Lâm Mặc nhận ra bản thân có chút kì lạ, không lẽ kì phát tình đến sớm, không được, Lâm Mặc bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, cậu cậu đẩy mạnh cửa buồng vào bên trong rồi nhanh tay khóa lại.

Cậu chợt nghe thấy có người đang mở cửa tiến vào, Lâm Mặc toàn thân vô cùng khó chịu lại phải cố gắng dùng tay ngăn chặn từng tiếng thở gấp gáp sắp lọt ra ngoài.

Tiếng bước chân càng gần, cả người Lâm Mặc như có dòng điện chạy dọc sống lưng, mồ hôi tuôn như mưa, thấm ướt cả một mảng lớn trên áo sơ mi trắng. Tiếng bước chân dừng lại, tiếng gõ cửa bắt đầu vang lên, "cộc cộc", một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Hoàng Kì Lâm cậu ở trong đó sao?"

Lâm Mặc không trả lời, cậu cắn cả ngón tay để ngăn tiếng thở phát ra.

"Hoàng Kì Lâm có sao không?" Lưu Chương từ gõ cửa chuyển sang đập cửa

"Cậu không lên tiếng là tôi phá cửa vào đấy"

Lâm Mặc lúc này ở bên trong bắt đầu chìm dần vào cơ mê man, cậu muốn lên tiếng trả lời Lưu Chương nhưng lại không thể. Lưu Chương không nghe thấy tiếng trả lời, gấp gáp phá cửa xông vào.

Mùi tin tức tố lúc nãy chỉ thoang thoảng phơn phớt, Lưu Chương đã đoán có chuyện không ổn lúc Lâm Mặc chạy ngang anh. Khi cửa vừa mở ra, mùi tin tức tố hương vani xộc thẳng vào mũi Lưu Chương, anh cảm thấy toàn thân khó chịu khi nhìn thấy Lâm Mặc ngồi đó, áo sơ mi  trắng ướt đẫm lộ ra mảng da thịt trắng muốt nhìn anh.

Lâm Mặc trong lúc mất bình tĩnh, câu đưa tay kéo cà vạt Lưu Chương, giật mạnh anh về phía mình, hai mắt long lanh như có nước, khẽ nói

"Tôi khó chịu"

"Nhìn cậu như vậy, tôi cũng khó chịu"

Lưu Chương dường như sắp mất kiểm soát với tin tức tố của chính mình, anh thả lỏng, ôm lấy Lâm Mặc vào trong lòng, bao trùm cả người cậu bằng mùi hương cam thoang thoảng dễ chịu.

Lâm Mặc khẽ đẩy Lưu Chương ra, hai tay cậu ôm lấy mặt Lưu Chương nhanh chóng đem môi mình áp lên môi anh, Lưu Chương khẽ run. Anh giữ lấy bả vai cậu, đẩy cậu ra xa, rồi cởi áo khoác khoác lên người cậu, giữ bình tĩnh cho chính mình, giam lại tin tức tố vừa thả lúc nãy.

"Cậu ở yên đây, tôi đi tìm thuốc ức chế" Lưu Chương nói

Lâm Mặc cứ nắm lấy tay anh, không cho Lưu Chương đi, lắc đầu nguầy nguậy bảo anh không được đi, cậu rất khó chịu

Lưu Chương tiến thoái lưỡng nan, cầm lấy đôi tay đang níu tay chặt tay mình vỗ về dặn dò.

"Cậu ở yên đây, tôi sẽ quay lại ngay, ngoan, nghe lời chút"

Lâm Mặc mơ hồ gật đầu một cái, khẽ buông tay Lưu Chương

Lưu Chương quay đi không quên khóa chặt cửa, đi vội về phòng tìm thuốc ức chế. Tự cho bản thân một viên, rồi cầm lấy lọ thuốc đi tìm kẻ đang mê man trong nhà vệ sinh kia.

Lâm Mặc cực kì quấy phá, hai mắt lim dim mơ màng, tay thì cứ díu chặt lại tay áo Lưu Chương, dán sát cả người vào người anh, tay cậu sau khi bị Lưu Chương gỡ ra thì lập tức di chuyển lên phía cổ anh, vòng tay qua ghì chặt khiến Lưu Chương vô cùng căng thẳng.

"Hoàng Kỳ Lâm có thể đừng thách thức tôi không?"

"Tôi không phải là người giỏi kìm chế"

"Kỳ Lâm mau uống thuốc đi, buông cổ áo tôi ra"

Cả quá trình đều là Lưu Chương tự mình độc thoại, Lâm Mặc cuối cùng sau 7749 lần dỗ dành của anh cũng đã chịu uống thuốc ức chế.

Sau khi uống, cậu dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, phả ra nhẹ nhàng. Lưu Chương phải thầm cảm thán bản thân mình đúng là một chính nhắn quân tử, không hề thừa nước đục thả câu.

Lưu Chương đứng đó nhìn Lâm Mặc ngồi bệt dưới sàn, tựa đầu lên cửa mà ngủ ngon lành, nghĩ đến nghĩ lui anh quyết định đóng cửa bỏ Lâm Mặc trong đó, lúc đi ra còn cẩn thận khép cửa lại cho cậu, Lưu Chương tìm một cái biển ghi "Đang sửa chữa vui lòng không vào" treo trước cửa nhà vệ sinh.

Hoàng hôn dần buông xuống, Lâm Mặc cuối cùng cũng tỉnh giấc, cậu quờ quạng xung quanh, dụi đôi mắt đang híp cả lại của cậu. Lâm Mặc chống tay đứng dậy, mở cửa buồng bước ra liền thấy bản thân trong gương, quần áo thì sộc sệt, trên người còn được choàng một cái áo. Cậu cầm áo đưa lên mũi ngửi một chút, cái mùi này quen lắm, rất quen... Là mùi của Trưởng phòng Lưu, đúng vậy chính là mùi của Lưu Chương.

Tất cả kí ức ban sáng ngay lập tức ùa về, cậu phát tình, rồi Lưu Chương phát hiện ra, cậu liền bày ra bộ dàng mơ mơ màng màng, còn nắm lấy cổ áo, kéo người ta tới mà hôn nữa... Lâm Mặc sụp đổ ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tai, thôi xong, chuyến này mặt mũi đâu mà đi làm nữa, nhưng cũng không thể nghỉ ngang được, rối rắm thật sự...

Hơn nửa tiếng ngồi ngẫm nghĩ Lâm Mặc quyết định đứng dậy đi về nhà rồi nghĩ tiếp, cậu đến trạm xe mới nhớ ra trạm xe chỗ công ty cậu qua 7h tối là đã ngừng chạy rồi, Lâm Mặc nhớ đến AK, hôm nay trời không mưa liệu anh ấy có thể đến đón cậu không? Nhưng nghĩ lại thôi, cậu nên đi taxi về thì hơn, không thể làm phiền anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net