Here comes the prey ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: 易烟

Trong đây Mo lớn tuổi hơn K nhó 😂 hoặc là em ta tự nghĩ như vậy =))

-

"Em nói anh nghe, bất quá tam mà, đêm nay em chắc chắn sẽ thành công"

Ôi anh đã nghe câu này đến lần thứ 10 trong ngày rồi, Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào báo cáo số liệu hằng tuần, vẻ mặt vô cảm nói: "Vâng vâng vâng, tối nay em sẽ tiếp tục với cái áo T-shirt trắng và quần ống rộng, và anh cá chắc rằng sẽ vẫn là mấy ông già đó tới bắt chuyện với em cùng mấy cái kịch bản không đổi mà thôi."

Lâm Mặc thở dài: "Sao anh có thể nỡ lòng nói như vậy! Đừng có trù ẻo em, hy vọng rằng em sẽ gọi được món nào đó ngon ngon đi chứ."

Hình ảnh người đàn ông người đầy dầu mỡ ở quán bar lướt qua đầu anh, Lâm Mặc ngẩng đầu, cau mày than thở: "Thế quái nào mà mấy quán bar em biết toàn mấy thể loại như thế vậy? Cái gì mà shall I buy you a drink, e rằng không phải vừa kết thúc luyện tập nói tiếng anh với đứa con gái tối hôm trước, thì cũng sợ là không đủ no bụng." (?)

Lưu Vũ chế nhạo một cái, kiểm tra mấy dòng số cuối cùng xong cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Cho nên? Tối nay vẫn là chiến lược cũ?"

"Em cứ tưởng rằng set này hợp gu với mấy cậu sinh viên đại học trẻ tuổi, ai ngờ đâu toàn thu hút mấy thằng cha không hài lòng với cuộc sống muốn đi tìm tự tin. Không được. Đổi một bộ khác." Lâm Mặc nghĩ nghĩ, ngón trỏ nhanh chóng gõ lên màn hình, hai mắt sáng rực: "Ểi——Hay là tối nay thử phong cách tổng tài này đi! Em sẽ kiếm mấy đứa nhóc ngây thơ để chơi cùng, chưa thử kiểu này bao giờ"

Lần này Lưu Vũ phải trợn tròn mắt, bấm gửi email rồi quay sang nhìn Lâm Mặc, cười nói: "Ồ? Phiếu lương tháng trước vừa được gửi đi, em có cần anh đánh thức em khỏi giấc mộng làm bá đạo tổng tài không?"

Đá chân một cái, chiếc ghế văn phòng lập tức trượt đến chỗ của Lưu Vũ, Lâm Mặc cười rạng rỡ, ngang nhiên nói: "Aiya, sợ gì chứ, không phải còn có anh ở đây sao?"

"Nào," Lâm Mặc lắc cổ tay Lưu Vũ, kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ rưỡi. Anh chớp mắt với Lưu Vũ: "Tan làm thôi ~"

Leisure Time ~

-

Vừa bước chân vào quán bar, Lâm Mặc lập tức cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt từ mọi hướng.
Nhướng mày một cái, anh ngồi xuống vị trí dễ thấy nhất, bắt chéo chân và ra hiệu với người pha chế gọi một ly Bloody Mary.

Lắc lắc ly rượu màu đỏ máu trong tay, Lâm Mặc bình tĩnh nhìn các loại người khác nhau trong quầy bar, hào phóng đón nhận ánh mắt của những người khác. Trang phục ngày hôm nay được Lưu Vũ gọi là tác phẩm đáng tự hào nhất trong mùa. Bộ đồ màu mực được cắt may vừa vặn, tôn lên đôi chân dài và vòng eo thon gọn, đường may vai phẳng và cứng cáp. Mái tóc ngày thường mềm mại và xẹp xuống nay được vén ngược ra sau, để lộ vầng trán mịn màng. Lâm Mặc vốn đã rất trắng, bây giờ đôi lông mày thanh tú của anh càng trở nên sắc bén dưới kiểu tóc mới.

Nhờ có Lưu Vũ, bình thường ngoài công việc, còn thích tham gia vào lĩnh vực thiết kế quần áo, bằng không công nhân viên ở Thượng Hải làm gì có đủ vốn liếng để giả bộ làm tổng tài cơ chứ.

Để cảm tạ, lần sau sẽ tặng anh ấy một bộ sưu tập ếch mới được.

Lâm Mặc vừa nghĩ vừa nới lỏng nút áo sơ mi trên cùng, đúng như dự đoán, liền nghe thấy vài tiếng thở dốc nhẹ xung quanh.

Sau khi nhàn nhạt từ chối vài người không vừa ý mình, Lâm Mặc uống một ngụm đồ uống, thiếu hứng thú nhìn xung quanh. Mặc dù rất thích chơi đùa, nhưng anh cũng là người có tiêu chuẩn cao, và thường không thể tìm được người vừa mắt trong vài tháng liền. Quán Pub này do bạn của anh Trương Gia Nguyên giới thiệu. Cậu ấy nói rằng ban nhạc của mình đã từng chơi ở đây, trải nghiệm cá nhân chính là hốt được một anh soái ca đẹp nhứt nách. Lúc đó cậu ấy đang biểu diễn Bass trên sân khấu, và chưa kịp bày ra vài chiêu để hút khô nơi này, thì thấy được ánh mắt của một anh chàng cao ráo đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh nghe nói đó là màn trình diễn tâm đắc nhất của cậu ấy kể từ thành lập ban nhạc. Tất cả các hormone nóng bỏng mà cậu chàng không dùng hết sau khi chơi mười bài hát đều bị bỏ lại trên giường khách sạn để tìm ra thủ phạm.

Một lần nữa âm thầm dùng ánh mắt cự tuyệt một người tới bắt chuyện, Lâm Mặc lười biếng lắc ly rượu trong tay, cụp mắt nhìn vòng xoáy nhỏ do ly thủy tinh tạo ra. Thằng bạn khờ khạo của anh chắc không nhận ra anh chàng đẹp trai tự mình dâng tới cửa đó chẳng có liên quan gì đến quán Pub này, mục tiêu ban đầu vốn là tay chơi bass mặt tròn nhà anh.

Aish, thật là chán quá đi.

Lâm Mặc một ngụm uống nốt chỗ rượu còn lại, vui vẻ chép miệng. Anh đã ngồi đây quá lâu rồi mà vẫn chưa tìm được con mồi nào hợp ý, và có lẽ cũng sẽ không tìm được gì tối nay.

Anh đặt ly rượu trở lại bàn, chuẩn bị về nhà. Nhưng chỉ khi vừa đứng dậy, liền phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cậu chàng đẹp trai ngồi ngay quầy bar đó đến từ khi nào vậy?

Các nếp gấp như dòng nước chảy của chiếc áo sơ mi lụa đen bị thắt lưng buộc chặt, dưới thắt lưng là cặp đùi có vòng cung căng tròn, đường nét uyển chuyển. Người đàn ông đang cúi đầu đánh máy, khuôn mặt bên dưới mái tóc đen mềm mại trông trắng trẻo và dịu dàng, nhưng cánh tay lúc nâng lên và cái cổ cong lại lộ ra cơ bắp mạnh mẽ.

Lâm Mặc nhìn cậu một hồi, khóe miệng cong lên đầy hứng thú.

Con mồi, xuất hiện rồi.

-

Sau khi chỉnh đốn lại quần áo, Lâm Mặc bước đến chỗ chàng trai cạnh quầy bar, bắt đầu phô diễn tài năng diễn xuất ở đêm chung kết của câu lạc bộ kịch hồi học đại học, tiếp tục thực hiện phong thái tổng tài bá đạo ngày hôm nay. Nghiêng người lên quầy bar, anh lên tiếng khi cậu chàng đẹp trai đang nghỉ ngơi sau khi đánh máy xong: "Tôi ngồi đây được không?"

Chàng trai có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng anh đang nói chuyện với mình thì mới do dự gật đầu.

Tốt lắm, lúc bị điểm danh liền giật bắn mình, mặt mũi cũng trẻ, ắt hẳn là sinh viên lần đầu ra ngoài chơi đây mà.

Lâm Mặc hài lòng gật đầu. Kinh nghiệm của người đã bước ra ngoài xã hội mang đến một cảm giác bí ẩn đầy ưu việt, anh tiếp tục cười nói: "Lần đầu tự ra ngoài chơi? Để tôi mời cậu một ly"

Nhìn thấy sự do dự của đối phương, anh đi trước một bước: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không đụng vào, anh xem người pha chế làm đi". Anh lại chớp chớp mắt, wink một cái với đối phương: "Chỉ là quà gặp mặt cho người đẹp trai mà thôi."

Hai bên má của người trước mặt đây dần dần đỏ ửng lên, cậu đưa tay gãi gãi đầu, giống như không quen với những lời khen ngợi thẳng thắn như vậy. Thoáng do dự một chút, cậu thì thào cảm ơn, cả lỗ tai cũng đỏ ửng lên.

......Đứa bé này ở đâu ra vậy! Còn đỏ mặt nữa kia kìa!

Lâm Mặc quay mặt sang chỗ khác, dùng quyền menu để che đậy sự sung sướng trên mặt khi tìm được con mồi ưa thích của mình. Nhân viên pha chế ở đây rất chuyên nghiệp, nhanh chóng làm xong một ly Mojito và một ly Martini, đẩy cả hai ly ra trước mặt chàng trai, ra hiệu cho cậu chọn trước. Sau khi người đẹp trai chọn Martini, anh nhấc ly Mojito lên rồi uống một ngụm.

Lúc này, người nọ dường như thật sự xác nhận đối phương chỉ tới đây mời đồ uống, Cậu cũng dần dần thả lỏng phòng bị, lộ ra vài phần chân thành mỉm cười. Nhìn thấy cơ hội, Lâm Mặc đã huy động hết các kỹ năng xã hội mà anh đã thực hiện trong hai thập kỷ qua, và tìm hiểu thông tin cơ bản từ những sở thích của cậu.

Cậu chàng điển trai có tên Lưu Chương, dường như đã quen được gọi là AK. Là sinh viên Đại học New York, tranh thủ kỳ nghỉ hè để về thăm gia đình và bạn bè. Mặc dù không đề cập đến điểm chính cụ thể, nhưng có thể ước tính rằng cậu là sinh viên chưa tốt nghiệp dựa trên vẻ ngoài trẻ trung của mình. Thường thích ở nhà và làm âm nhạc, ít khi ra ngoài chơi, hôm nay là lần đầu tiên đến Pub. Một người bạn vốn hẹn gặp ở đây, nhưng đã biến thành bồ câu, vừa rồi cậu là đang gõ máy phỉ nhổ đối phương, mặc cho tất cả tin tức về hắn ta đều đổ sông đổ biển.

"Chắc là lại gây gỗ gì đó với bạn trai," Lưu Chương bỉu môi, "Tôi không hiểu yêu đương thì có gì tốt, toàn yêu vào là lại quên mất bạn bè mình."

Chắc là do uống rượu vào nên mới nói nhiều như vậy, trên cổ Lưu Chương là một tầng đỏ ửng lan đến tận gò má trắng nõn, tựa như một quả đào chín mọng. Lâm Mặc nhìn cậu, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cứ như hai ly rượu vừa uống xong cũng hóa thành vòng xoáy dục vọng trong cơ thể, thiếu chút nữa nuốt chửng bản thân.

Anh chớp chớp mắt: "Vậy để tôi dạy cậu đi?"

Lưu Chương sửng sốt một chút, câu nghi vấn vẫn chưa nói ra thì người trước mặt đã rướn về phía trước, mùi nước hoa nhàn nhạt bao trùm khiến không gian ngưng đọng. Không phải một nụ hôn, khuôn mặt của Lâm Mặc chỉ lướt qua, giống như tình nhân mà vắt tay qua cổ ôm lấy cậu. Những ngón tay dài lướt qua da thịt, và một vật mát lạnh được buộc vào cổ cậu. Không khí ấm nóng phả vào tai, âm thanh của không khí làm cho hai bên tai vốn đã nóng lại càng thêm đỏ đến muốn rỉ máu.

"Tôi là nói, yêu đương có tốt hay không, để tôi dạy cậu, cậu liền hiểu được ngay thôi?"

Người thợ săn đang mãn nguyện không kịp nhìn thấy nét cười bí ẩn trong ánh mắt con mồi mà mình vừa tóm gọn.

-

Khi bị cậu đè lên cửa hôn, tâm trí Lâm Mặc thoáng dao động một chút.

Đứa trẻ này thật sự là lần đầu ra ngoài chơi? Hình như là có hơi biết quá nhiều rồi thì phải?

Nhưng nụ hôn dường như không có kỹ thuật, và hơi thở của hai người dồn dập trong không gian nhỏ hẹp, khuấy động không khí. Lưu Chương hơi lùi về phía sau, nhướng mắt nhìn anh, giống như bị oan ức.

"Lão sư......tôi sẽ không......"

Chết tiệt.

Lâm Mặc bị cái danh "lão sư" này làm cho không khỏi xấu hổ, sự nghi ngờ cậu trai trước mặt này có thật sự là một nam sinh đại học thuần túy hay không lập tức được gói lại và gửi tới Java. Giờ đây anh chỉ muốn phát huy hết tinh thần của bá đạo tổng tài, dạy dỗ cho thật tốt rồi đấu với đối phương một trận 300 hiệp.

Anh đưa tay móc lấy chiếc chocker mà Lưu Chương đeo tối nay, đột nhiên kéo cậu gần lại rồi rướn người liếm lên môi đối phương. Người kia cũng không nhịn được mà đẩy anh lên cửa, cuộn áo khoác ngoài của bộ vest lên rồi thò tay vào, xoa nắn vòng eo rắn chắc.

Cậu rất thích vòng eo thon thả của Lâm Mặc, nhưng trong lòng cố kiềm nén lại một chút. Khi hôn sâu, nó sẽ khẽ run rẩy trong lòng bàn tay, làm cậu liên tưởng đến mình đang nắm lấy một cánh bướm đang vỗ đập.

Là một học sinh giỏi, Lưu Chương rất giỏi trong việc suy luận mọi thứ với nhau, không cần đến sự dạy dỗ của Lâm Mặc vẫn có thể nắm lấy thế chủ động trong tay. Bàn tay vùi dưới lớp quần áo lần mò lên trên, cọ xát lên dây thần kinh nhảy cảm dưới gáy Lâm Mặc ba inches. Người trong tay lập tức run lên, Lưu Chương nhân cơ hội mà cạy mở hàm răng anh ra, nuốt hết không khí bên trong cho đến khi Lâm Mặc cảm thấy ngạt thở vì thiếu oxy.

Khá lắm! Thế quái nào đây có thể là một người mới được!

Lâm Mặc đẩy cậu ra, bản năng động vật mách bảo anh phải quay đầu bỏ chạy. Lưu Chương vươn tay bắt lấy cánh tay anh, với một chút khéo léo kéo người lại rồi ôm vào lòng. Đầu vùi lên vai anh còn tay thì kiên nhẫn hướng ra phía trước cởi bỏ từng cúc áo một.

"Lão sư còn chưa dạy tôi những lợi ích của tình yêu, sao lại vội chạy rồi?"

Cảm nhận được sự run rẩy của người trong tay, cậu vô cùng thích thú vươn tay nâng cái cằm nhỏ của Lâm Mặc lên, tập trung cúi đầu liếm liếm đôi môi thơm mùi rượu ngọt còn sót lại, tựa hồ cảm thấy chưa đủ, liền đi vào khoang miệng ấm nóng, đòi hỏi thêm tác nhân gây ra sự choáng váng này.

Cho dù đó là men rượu hay là bất kỳ thứ gì khác.

Cuối cùng cũng buông Lâm Mặc sắp ngạt thở đến nơi ra, Lưu Chương nhếch miệng ngẩng đầu, nhìn hình phản chiếu của hai người trên cửa kính thủy tinh: "Lão sư sợ gì cơ chứ? Chỉ là tôi không muốn lãng phí ly rượu học phí mà lão sư trả cho thôi."

"Với lại," Cậu nở một nụ cười khó lường, rồi từ từ kéo khóa quần của bộ âu phục xuống, cầm lấy dục vọng sớm đã hưng phấn đến cương cứng của Lâm Mặc, khẽ nghiêng đầu hỏi những câu như thể bản thân thực sự chỉ là một học sinh chăm học: "Lão sư rõ ràng, là đang rất hưởng thủ nha?"



-

"Ưm......"

Lâm Mặc quay lưng về phía bức tường, chân quỳ thành chữ M, thân thể bị lột sạch gần như không còn một mảnh, chỉ có sợi dây xích mỏng manh giữa cổ khẽ rung lên. Hạ thân cọ xát lên ga trải giường, vật nhỏ bị nhét trong hậu huyệt không ngừng đẩy dịch bôi trơn ra ngoài theo cử động của anh, làm ướt một mảng lớn ga trải giường dưới thân.

Lưu Chương đưa ngón tay vào trong huyệt động, đẩy trái trứng rung vừa bị Lâm Mặc ép ra ngoài vào sâu bên trong. Sau đó rút ngón tay ra lau chất lỏng nhớp nháp lên eo anh.

"Vừa rồi là cái thứ ba, nếu là lão sư đây, hẳn là vẫn có thể tiếp tục đúng chứ?"

Bàn tay cậu vuốt ve bắp đùi Lâm Mặc, chiếc choker màu đen mà anh tự tay đeo cho con mồi đêm nay của mình dưới ánh đèn bar mập mờ giờ đang buột chặt lấy cổ tay của chính mình, để lại một vết hằn đỏ nhạt tuyệt đẹp dưới sự kháng cự yếu ớt.

Sự đụng chạm như có như không khiến Lâm Mặc vô thức siết chặt eo, quả cầu buộc ngay miệng cùng màu với chiếc chocker khiến anh không thể nói được gì, chỉ mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ. Một ít nước bọt tràn ra ngoài khóe môi dính lên quả cầu, Lưu Chương vươn tay nắm lấy cằm anh.

"Hiện tại đang rất thoải mái phải không?" Giọng điệu nghiền ngẫm và đều đều khiến Lâm Mặc cảm thấy như mình là duy nhất có thái độ khó chịu ở đây.

Khuôn mặt Lưu Chương đang cách rất gần, Lâm Mặc thoáng sững sờ một chút, anh hiện tại hoàn toàn rối tinh rối mù, không biết vì sao mục đích ban đầu của mình là tìm mấy cậu sinh viên đại học ngây thơ để chơi cùng mà lại trở thành con mồi của người ta. Tuy rằng đã rơi vào tình cảnh này rồi, nhưng sự phấn khích bùng lên trong lòng lại nói với anh rằng ——mình muốn nhiều hơn nữa.

Đối mặt với dục vọng lóe lên trong mắt anh, Lưu Chương hiểu ý tháo quả cầu ra. Môi và lưỡi được giải phóng lập tức không nhịn được tràn ra tiếng thở dốc. Lâm Mặc nhìn cậu chằm chằm, mặt đỏ bừng vì dục vọng, hai chân run lên vì kích thích.

"Cậu sao còn chưa cởi? Hay là không được?"

Lưu Chương bất động. Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cơ thể Lâm Mặc, cậu hài lòng quan sát sự run rẩy và mong muốn được thỏa mãn nhiều hơn của đối phương. Tay còn lại thì tùy tiện cởi hai nút áo sơ mi rồi nhẹ giọng cười.

"Sao lại gấp đến vậy nha, tất nhiên để thao lão sư đây thì phải cởi rồi."

-

Lâm Mặc cảm thấy hôm nay mình hoàn toàn ngã ngựa, vùi đầu vào gối không muốn để ý đến những thay đổi đang diễn ra trên cơ thể mình.

Em muốn tìm những điểm nhạy cảm trên người lão sư, vậy nên không thể cho lão sư cơ hội để giải tỏa được, đương nhiên là phải trói tay lại rồi; Em nghe nói rằng tước bỏ thị giác có thể tăng sự kích thích lên các giác quan khác; Em chỉ có mỗi hai tay thôi, không thể ngó trước ngó sau, vậy nên đành phải dán trứng rung lên điểm đỏ nhạy cảm trước ngực để giúp lão sư thoải mái nha......

Một loạt lý do quang minh chính đại phát ra từ miệng tên nhóc đẹp mã này, tất cả đều nghe có vẻ dịu dàng và đáng tin cậy. Chỉ có mỗi Lâm Mặc đây là bị nuốt chửng trong vòng xoáy dục vọng xấu xa của mình, thăng thăng trầm trầm đến không thở được.

Lâm Mặc cảm thấy được Lưu Chương đang vuốt dọc phía sau lưng mình, ngón tay dính đầy nhiệt ẩm tiến vào bên trong, ép ba trái trứng rung đè lên vách thịt mềm mại, khiến anh toàn thân chấn động.

Khoái cảm tan ra tràn từ những điểm nhạy cảm lan đến tứ chi, anh gấp gáp hít một hơi thật sâu, gần như không thể chịu đựng nổi. Lâm Mặc thở từng ngụm hổn hển, nghiêng đầu tìm kiếm phương hướng thủ phạm. Một lớp vải tulle không đủ để che chắn tầm nhìn, ánh đèn xanh đỏ trong phòng được lọc thành những màu sắc mơ hồ, anh mơ hồ có thể nhìn thấy bố cục của căn phòng và đường nét mờ ảo của người trước mặt.

Cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp, đôi mày rủ xuống gọi tên Lưu Chương.

"KK......"

Âm thanh đủ để trêu chọc lòng người, Lưu Chương đột nhiên cảm thấy thật xứng đáng khi ngồi xổm rồi chờ đợi nhiều ngày liền như vậy.

Cậu ngồi thẳng dậy, vén lớp vải màu đen trên mắt đối phương lên, nhìn chằm chằm Lâm Mặc, và thấy được rằng anh cũng đang dõi theo mình. Vì vậy cậu hướng ánh mắt của Lâm Mặc đặt lên cổ áo sơ mi đen, lần lượt cởi từng cúc áo.

Các nút áo làm bằng kim loại, được đầu ngón tay khẽ vuốt ve, khi bật ra để lại âm thanh giòn giã trên lớp vải. Đúng như dự đoán, khi Lưu Chương cởi đến cúc áo thứ tư, Lâm Mặc nheo mắt, cổ họng nuốt khan một tiếng.

Lưu Chương thế mà lại mỉm cười. Vén hết tóc mái ra đằng sau, hai tay chống lên giường, mảng da trước ngực trắng như tuyết hiện ra trong tầm mắt, "Vậy thì tiếp tục với bài dạy kế tiếp thôi lão sư."

-

Lâm Mặc cảm thấy kích thước của Lưu Chương hoàn toàn không thể vào bên trong anh, nhưng ngay sau đó liền nhận ra sai lầm của mình, dục vọng của đối phương vùi vào bên trong đẩy trứng rung vào sâu hơn nữa. Rung động kịch liệt cùng cảm giác căng đầy khiến mọi sự chú ý của anh đổ dồn vào nơi giao hợp của bọn họ.

"KK......Ahh!" Lưu Chương đột nhiên đẩy hông một cái, cắt ngang lời anh muốn nói.

Anh siết chặt lấy bả vai Lưu Chương, vẻ mặt tràn đầy dục vọng nôn nóng: "......Cho anh"

"Anh muốn gì cơ? Anh không thể có được những gì mình muốn nếu như không nói ra đâu lão sư à." Lưu Chương không nhịn được mà véo lấy đầu vú cương cứng của anh, nghịch ngợm xoa nắn, dụ dỗ anh nói thêm những điều cậu muốn nghe.

"Anh muốn nhiều hơn nữa......" Lâm Mặc choáng váng, mặt đỏ bừng như say rượu, "Nhiều hơn nữa......tất cả của em, cho anh đi......"

Lưu Chương đột ngột đứng dậy, bế thốc anh lên rồi đẩy anh sát vào tường, cúi mặt thật gần và thầm thì, "Mặc cho lão sư có khóc lóc xin tha, em cũng không dừng lại đâu."

Thật ra Lưu Chương trong lòng hiểu rõ, Lâm Mặc sớm đã ăn quen bén mùi*, khả năng thấu hiểu cực mạnh. Quả nhiên là sau nhiều lần vùng vẫy, chống cự cho có lệ, Lâm Mặc thuận lợi tìm được khoái cảm từ việc này, biết đỉnh chỗ nào khiến cho mình sảng khoái nhất.

*Gốc là Thực tủy tri vị (食髓知味): nghĩa đen là khi đã nếm thử vị tủy (thường là của heo hay các loại động vật khác) sẽ cảm thấy mùi vị nó rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần lại muốn làm thêm một lần nữa.

Anh ôm lấy Lưu Chương, phối hợp với động tác ra vào của người trước mặt, chồm đến cắn lên áo sơ mi của cậu, níu lấy lưng cậu, hôn lên vành tai của đối phương, đem bí mật thầm kín trong lòng ghé vào tai cậu cùng tiếng rên khe khẽ.

Anh thở hổn hển nói rằng: "Thật hận không thể cùng em chết trên cái giường này."

Hô hấp Lưu Chương như ngừng trệ, lập tức đè Lâm Mặc xuống dưới thân, "lưỡi dao" sắc bén kịch liệt ra vào trong huyệt động mềm mại ẩm ướt. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Mặc bắt đầu mất hết tiêu cự, sợi dây chuyền bạc trên chiếc cổ mảnh mai khẽ run lên, biểu hiện lơ đễnh và hành động cau mày, cào ga giường cũng giống như trạng thái xuất thần, không còn chỗ nào để trốn.

Đáy mắt Lưu Chương bắt trọn toàn cảnh mọi thứ. Lời nói vừa rồi của Lâm Mặc như xuyên thẳng qua màng nhĩ, tim đập như trống thổi, nỗi muộn phiền không tài nào giải thích được đè nén trong lồng ngực. Cậu muốn được giải phóng, tựa như con thú mắc kẹt trong cánh rừng, bôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net