2. Nhận thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Đằng! Xe không đủ chỗ để trống của anh đâu, anh buộc lên nóc xe đi!"

"Mày giỏi, xe không đủ chỗ chứa mày thì có."

Trương Đằng tức mình đưa tay bóp cổ Trương Gia Nguyên nạt: "Giờ anh đem mày buộc lên nóc xe mày thấy sao?"

Giữa ngày hè nhàn nhã, cả đám quyết định xuất phát tới một thành phố ven biển tham gia cuộc thi dành cho các band nhạc. Thi thố là phụ, cùng nhau đi biển chơi mới là chính.

Một đám thanh niên trẻ tuổi sôi nổi hiển nhiên sẽ hào hứng tới bên bờ biển mở live lộ thiên hơn là ca hát trên sân khấu trong nhà. Thế là cả nhóm nổi hứng bỏ buổi diễn ở quán bar, đặt thiết bị sơ sài bên bãi cát chỉnh lí một chút là có thể bắt đầu hát được rồi.

"Mùa hè đối với mọi người là như nào ạ?"  

Âm lượng của người dẫn chương trình trên radio được Lâm Mặc ngồi trên ghế phụ đẩy lên cao hết mức, trong xe rộn lên tiếng mọi người nói chuyện. Có người bảo mùa hè là những vệt pháo hoa rơi, có người bảo mùa hè là tiếng ve kêu miên man, có người lại bảo mùa hè là những mối tình tan nhanh.

Trương Đằng xuống xe khóa cửa, để lại một mình Lâm Mặc ngồi trên ghế phụ co chân ôm gối, qua lớp cửa kính nhìn về phía trạm nghỉ chân trên đường cao tốc gần đó. Cậu thấy bạn bè mình bước tới mua đồ, lúc nói chuyện khuôn miệng khép mở thật nhanh. Cậu thấy Trương Gia Nguyên, rồi thấy cả Lưu Chương. Hai người họ ôm hai bịch khoai tây chiên cỡ lớn, không biết đang nói chuyện gì mà vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.

Lâm Mặc nhớ lại buổi chiều lần đầu tiên gặp Lưu Chương.

Ngày hôm ấy cậu vừa mới come out với bạn bè mình. Cậu phát hiện ra bản thân có thể yêu bất kì ai.*

Trương Gia Nguyên nghe vậy thì nửa đùa nửa thật kéo cậu lên phòng tập tầng ba đòi hôn cậu. Hôn xong thì bị Lâm Mặc đẩy ra, cậu nhóc còn hỏi Lâm Mặc hay anh có muốn đến với em không, nói rồi mới phát hiện Lâm Mặc ngồi trên bệ cửa sổ ánh mắt đang dán chặt ra phía cửa.

"Trương Gia Nguyên, tụi mình không phải cảm giác ấy."

Cậu chơi với Trương Gia Nguyên, Phó Tư Siêu mấy người trong band nhạc vài năm rồi. Quen nhau từ hồi cùng chung band nhạc của trường cấp ba, sau khi cùng nhau bày tỏ sự chán ghét với dòng nhạc chính quy nhưng lại kiểu cách nặng nề u ám, cả đám quyết định tự mình thành lập band nhạc chuyên môn đi ngược lại với tất cả các quy tắc của trường học rồi cứ thế chơi với nhau tới giờ.

Vậy nên sau khi hôn xong, Lâm Mặc nhắm mắt nghĩ lại những tháng ngày vui vẻ nghịch ngợm cùng nhau, thật lòng trả lời Trương Gia Nguyên, bản thân em cũng biết mà, nếu mình đến được với nhau thì đã đến từ lâu rồi.

Thế còn Lưu Chương thì sao?

Dù cho trước giờ chưa từng là kẻ may mắn, nhưng Lâm Mặc tự nhận thấy giác quan thứ sáu của mình vô cùng chuẩn xác. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Chương, Lâm Mặc đã không thể rời mắt khỏi anh, thậm chí còn có thôi thúc muốn thu hút sự chú ý của đối phương.

Ngày hôm sau khi Lưu Chương chính thức đứng trước mặt cậu giới thiệu bản thân, Lâm Mặc đã tỏ vẻ tự nhiên như chưa từng có gì xảy ra, còn nhân lúc anh nói nhầm mà đùa ngược lại rằng mình tên Lưu Mặc.

Thực tế chứng minh cảm quan của Lâm Mặc không hề sai. Hai người chỉ mới quen nhau chừng hơn một tháng nhưng Lâm Mặc thấy như mình đã đem tất cả những gì có thể nói trong nửa cuộc đời này để nói với anh. Không biết liệu có phải do hiệu ứng thời tiết hay không mà những ngày hè có Lưu Chương xuất hiện trong đời cậu bỗng trôi qua nhanh đến lạ.

Sự bay hơi của các phân tử nhiệt khiến các giác quan của cậu trở nên vô cùng linh hoạt, không chỉ nhận thức về thời gian, nhận thức về không gian, mà còn nhận thức được những xúc cảm kì lạ.

Bãi cát nơi thành phố biển trải dài, cả nhóm có thể tùy ý chọn tới nơi đông đúc náo nhiệt hoặc những chốn thưa thớt bình yên để tổ chức biểu diễn.

Cũng có khi bọn họ tới bên bờ biển mà chẳng hát hò gì cả.

Bờ biển ban đêm chẳng có mấy người, Trương Đằng lái xe xuôi theo hướng gió đưa cả đám tới đây. Ngay cả những xe hàng bán chong chóng, bán kem và xe bán dừa cũng dần dần rời khỏi bãi biển. Mấy đứa nhóc bắt đầu chẳng kiêng dè gì cởi hết quần áo mà lao ra biển.

Biển đêm hòa mình vào sắc đen, bầu trời phản chiếu mặt biển, mặt biển cũng soi lại bầu trời, làm cho người ta chẳng còn phân định rõ bản thân đang được ôm bởi đất hay trời.

Lâm Mặc từ dưới biển bước lên bờ, đem thân mình trần chuồng phơi ra trên một tảng đá lớn, đợi cho gió biển đêm hè hong khô cơ thể ướt nhẹp. Lưu Chương sau khi lên bờ cũng bước tới ngồi cạnh cậu, cả người toàn là cát, nhìn thấy dáng vẻ tự do tự tại của cậu thì đưa tay lên vẩy chút nước biển còn sót lại trên người mình lên mặt Lâm Mặc.

Lâm Mặc cười ầm lên, anh làm gì đó, vừa nói vừa muốn ngăn lại cánh tay đang vung vẩy kia. Nô đùa chốc lát, cả hai cánh tay của Lưu Chương đều bị Lâm Mặc bắt lấy. Cơn gió thổi qua hạ thấp nhiệt độ trên da, hai người chầm chậm cảm nhận từng nhịp đập vang lên trong lồng ngực đối phương.

Nơi ngoài xa ba người kia vẫn đang nghịch ngợm trêu đùa ầm ĩ, vừa cười đùa vừa xô đẩy nhau chìm vào những cơn sóng biển bọt tung trắng xóa, chẳng còn ai để ý tới khung cảnh bên này.

Lưu Chương nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc nhìn lên bầu trời đêm, cậu giật mình thu tay lại, phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa hai người. Anh làm gì đó, Lâm Mặc vừa khúc khích cười vừa đưa tay vốc nắm cát ném về phía Lưu Chương, mấy đầu ngón tay ép hai cánh môi anh lại với nhau cười trêu anh trông như vịt con ngốc nghếch, buông tay ra rồi còn chạm khẽ lên môi anh.

Thời khắc tuyệt đẹp, gió mơn man thổi bên tai, giây phút này nếu như loài người có lỡ kìm lòng không đậu thì cũng sẽ được ân xá chứ nhỉ?

Lâm Mặc vẫn luôn thành thật đối mặt với dục vọng của bản thân.

Cậu hành động dựa trên nhận thức, giờ đây mỗi một tế bào trên cơ thể cậu đều đang kêu gào, mình và Lưu Chương, phải hôn thôi.

Thế là cậu ngồi dậy, ôm lấy khuôn mặt của Lưu Chương, trao cho anh một nụ hôn, mãi cho tới khi cơn sóng vọng lại tiếng bạn bè nô đùa đằng xa, hai người mới chầm chậm buông nhau ra.

-----------------
*chỗ này có thể hiểu em mo come out là bi/pansexual không nhất định phải yêu nam hay nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net