Multiverse Of Madness (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

●●●●●●●

Trên đỉnh ngọn đồi hiểm trở bậc nhất Đại Lục, trái ngược với suy nghĩ của mọi người về một nơi hoang vu hẻo lánh với đầy rẫy những sinh vật hoang dã nguy hiểm, đây là nơi tọa lạc của chủ nhân Diệp Mục gia và ngôi nhà mà cô yêu như trân bảo. Ánh sáng của buổi sớm mai đổ lên căn nhà, len lỏi đến từng ngóc ngách bên trong, ngay đến cả căn phòng ngủ của gia chủ hàng ngày được giữ kín như bưng hôm nay cũng không tránh khỏi cuộc đột kích này, và một số trong đó thậm chí còn rọi thẳng vào khuôn mặt tuyệt mĩ của người nằm trên giường.

Đôi mắt cơ linh hơi hơi hé mở, lại như chán ghét ánh sáng mà tiếp tục vùi đầu vào trong chăn lăn lộn thêm mấy vòng.

Nhưng lăn lộn không được bao lâu, xúc giác truyền tới cảm giác mềm mại còn có phần lạnh lẽo làm đám sâu ngủ của Hứa Bạch Tinh bị dọa chạy gần hết, vội vã ngồi bật dậy nhìn sang bên cạnh.

Đập vào mắt nàng là bóng lưng đơn bạc của người kia cùng dáng vẻ cuộn tròn lại như bào thai với hai cánh tay tự ôm lấy bả vai mình, cả người run lên nhè nhẹ.

Là Diệp Mục Tri Hạ.

Hứa Bạch Tinh có chút bất ngờ, vì ngoài là một bác sĩ, hiện giờ Tri Hạ còn đang phải đảm đương cả Tôn thị do Tôn lão gia truyền lại. Hàng ngày đều trước khi trời sáng đã rời khỏi nhà, hoàn toàn trái ngược lại với nàng, vì bị cô chiều hư mà lăn qua lăn lại trên giường chán chê rồi mới chịu xuống nhà làm hiền thê. 

Mới đầu, Hứa Bạch Tinh còn nghĩ hay là hôm nay Tri Hạ muốn lười biếng ở nhà một hôm, lại liền phát hiện ra trạng thái của cô càng lúc càng tồi tệ hơn. 

Hàng lông mày cau chặt, mồ hôi lạnh bên tóc mai không ngừng tuôn ra, ngay đến khuôn mặt cũng tái đi vài phần, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Một màn này làm trái tim Hứa Bạch Tinh như bị thứ gì đó dày xéo, nàng sợ cô xảy ra chuyện gì không hay liền hốt hoảng lại gần, đem một tay phủ lên bàn tay đang siết chặt đến nỗi lòng bàn tay sắp bị đâm thủng, cố gắng tách chúng ra. Một tay ôm lấy sườn mặt Tri Hạ, gấp gáp mà gọi.

"Tri Hạ ?"

"Diệp Mục Tri Hạ ?"

"Em sao vậy ??"

Đột nhiên, bàn tay đang siết chặt kia bỗng lật ngược lại, túm lấy tay Hứa Bạch Tinh, lực đạo của nó lớn tới nỗi nàng cảm nhận được đau nhức. Đôi mắt mới vừa rồi còn nhắm nghiền giờ đã trợn tròn lên mà nhìn chằm chằm Hứa Bạch Tinh, đáy mắt là tràn đầy không thể tin tưởng. Hơi thở vừa mới được buông lỏng một chút đã lại nghẹn ứ nơi cổ họng, cô lắp bắp:

"Ch...Chị ?"

"Ân..."

Hứa Bạch Tinh đáp, tâm trạng đã bởi vì Diệp Mục Tri Hạ tỉnh lại mà thả lỏng ra phần nào. Đầu ngón tay ôn nhu đặt lên mi tâm vẫn còn đang nhăn nhó vuốt ve.

"...Em mơ thấy ác mộng sao ?"

Nhưng người kia không có trả lời lại câu hỏi của Hứa Bạch Tinh ngay, bàn tay nâng lên muốn chạm vào nàng, giống như chưa thể khẳng định được đây là thực hay ảo. Hứa Bạch Tinh cũng hiểu ý, nàng chủ động ghé vào bàn tay thon gầy có phần lạnh lẽo kia, còn cố ý dụi qua dụi lại vài lần.

"Thấy không ? Là hiện thực nha ~"

"Đừng sợ..."

Nàng nói. Chỉ thấy bàn tay kia sau câu nói của nàng liền run lên bần bật. Sau đó chưa để nàng kịp nói gì, Diệp Mục Tri Hạ đã bổ nhào vào lồng ngực nàng, thấp giọng nói.

"Chị cuối cùng cũng chịu trở về gặp em rồi..."

Hứa Bạch Tinh bị ôm đến cả người đều cứng lại. Trở về cái gì cơ ? Mấy hôm nay nàng đâu có ra khỏi nhà ?

Nhưng nhìn bộ dạng khủng hoảng sợ sệt này của Tri Hạ, đáy lòng Hứa Bạch Tinh lại ê ẩm. Nàng vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành, lại dùng cả hai tay nâng mặt cô lên, như cái cách mà nàng vẫn dùng để trấn an Tri Hạ bao nhiêu lần.

"Chị đây."

"Không phải mới hôm qua em còn nói muốn kết hôn sao ?"

"Sao đã trở thành chị không muốn gặp em rồi ?"

"Kết hôn ?"

Tri Hạ bắt được hai từ này xong, ngạc nhiên hỏi lại. Hứa Bạch Tinh lại tưởng cô chưa tỉnh ngủ hẳn, bàn tay nghịch ngợm ngắt nhéo cặp má người kia, nửa đùa nửa trách mà nói.

"Đúng vậy ! Hay là Diệp Mục Tri Hạ em di tình biệt luyến không muốn kết hôn với tôi nữa rồi phải không ??"

Tri Hạ đối với hành động này của Bạch Tinh không hề chống trả, chỉ là ánh mắt cô nhìn nàng đã trầm xuống. Mà Hứa Bạch Tinh, có lẽ là vì chơi đùa đến vui vẻ, cũng không hề để ý đến thứ cảm xúc khác thường vừa vụt qua nơi đáy mắt người kia. 

"Không đúng nha...Tri Hạ..."

"Em cắt tóc lúc nào vậy ?"

Rõ là đêm hôm qua tóc của Tri Hạ vẫn dài tới ngang lưng cơ mà ?!

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Bạch Tinh, Tri Hạ lại chẳng có chút chột dạ nào, ngược lại còn cười với nàng.

"Hôm qua sau khi chị ngủ em đã tự cắt."

"Đẹp không ?"

Vừa nói, cô vừa rướn người lại gần Hứa Bạch Tinh. Cái nhếch môi vừa tự phụ vừa gian xảo cộng hưởng với mái tóc cắt ngắn làm Tri Hạ càng toát nên vẻ phong lưu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hứa Bạch Tinh, như muốn bắt gọn mọi tâm tư của nàng, dù chỉ là một cái nhíu mày thôi cũng luyến tiếc bỏ lỡ. 

Hứa Bạch Tinh đối với câu hỏi của Tri Hạ cũng chỉ bất ngờ một chút, sau đó thật sự đã nghiêm túc đánh giá một lượt.

Ân, tùy hứng mà tĩnh lặng, có nét mềm mại của nữ nhân cũng có loại khí tức ngang tàng trên thương trường, đúng là lão công của ta !

Có khí phách, cũng rất soái khí, nhưng...

"Không đẹp, quá lưu manh !"

"Em sẽ đi câu người khác !"

Suy xét một lúc, Hứa Bạch Tinh trả lời, ngón tay còn thuận tiện gõ nhẹ lên trán người trước mặt một cái. Chỉ thấy Diệp Mục Tri Hạ vì vậy mà thoáng ngơ ngẩn, cuối cùng chỉ cười nhạt để lại cho nàng một câu 'em đi tắm trước' rồi rời khỏi giường.

Bạch Tinh cũng không có ngăn cản Tri Hạ, mãi cho tới khi cô bước tới cánh cửa phòng tắm, nàng mới chợt nhớ ra một vấn đề, liền gọi giật cô lại.

"Tri Hạ, hôm nay em có tới công ty không ?"

Chỉ thấy bóng lưng Diệp Mục Tri Hạ sững lại đôi chút rồi mới quay lại trả lời, với một điệu cười đã treo sẵn trên khóe môi.

"Hôm nay em ở nhà với chị."

Rồi khuất dạng đằng sau cánh cửa kính đã được tráng một lớp màu trắng đục chống nhìn trộm của phòng tắm.

"Ohh..."

Hứa Bạch Tinh ậm ờ đáp lại, trong lòng lại nhiều thêm vài câu nghi vấn.

Dường như hôm nay Tri Hạ cười nhiều hơn hẳn mọi khi...là do được nghỉ sao ?

Nàng nghĩ, nhưng cũng không bận tâm tới nó quá lâu, chỉ một lát sau đó đã trở về bộ dạng háo hức vì cả ngày hôm nay đều có thể ở bên Tri Hạ.

●●●●●●●

Phía bên này, khi cánh cửa nhà tắm vừa đóng lại, nụ cười trên môi 'Diệp Mục Tri Hạ' cũng biến mất. Cô ngước mắt lên nhìn chính mình trong gương, nặng nề thở dài một hơi, giống như một diễn viên kỳ cựu vừa cởi bỏ lớp vỏ diễn xuất của mình. Cái vòi sen được cô hờ hững bật lên, dòng nước lạnh lẽo xối từ đỉnh đầu xuống làm cô tỉnh táo hơn hẳn, cũng đưa ra cho cô một lời khẳng định rằng, chuyện vừa xảy ra hoàn toàn là hiện thực.

"Diệp Mục Tri Hạ...à ?"

Cô vừa vuốt ve từng đường nét trên mặt mình, nhìn bản thân trong gương là một bộ dạng ướt át chật vật tựa như vật cưng bị vứt bỏ, vừa lầm bầm trong cổ họng, rồi lại đột nhiên bật cười thành tiếng như thể vừa nghe được chuyện hoang đường đến cực điểm.

Rõ ràng miệng đang cười, thế nhưng ánh mắt lại tràn ngập đau thương cùng cố chấp, đâu đó còn ẩn hiện cả niềm tuyệt vọng.

Người ngoài kia không phải là Diệp Mục Nam Trúc của cô, mà thuộc về một 'cô' khác - Diệp Mục Tri Hạ, và tất nhiên là hết thảy ôn nhu vừa rồi cũng không phải dành cho cô.

Diệp Mục Nam Mặc không biết lúc này, từ sâu tận đáy lòng, một hạt giống đố kị đã được gieo xuống và sinh trưởng mạnh mẽ. Ánh mắt cô đảo một vòng xung quanh nhà tắm, cuối cùng dừng lại ở đống đồ vệ sinh cá nhân bản thân đã yêu cầu Liêm Thổ Thanh mua sẵn để dự phòng.

--------------------

"Chị xong rồi ?"

Mắt thấy cánh cửa nhà tắm lần nữa bật mở, Diệp Mục Nam Mặc cũng lập tức gấp lại cái laptop ném nó sang một bên. Và đúng như cô đã dự đoán, Hứa Bạch Tinh vừa trông thấy cô để nguyên mái đầu ướt nhẹp không thèm lau hay sấy khô, bao nhiêu bất mãn đều viết hết lên trên mặt, thậm chí còn trực tiếp lại gần mà gõ lên trán cô một cái.

"Không sấy khô tóc còn đợi cái gì ?"

"Đợi chị đó."

"Ấu trĩ..."

Hứa Bạch Tinh lầm bầm, xong vẫn cầm lấy cái máy sấy Nam Mặc đặt sẵn bên cạnh mà ngồi xuống giường, thay cô làm khô tóc.

Tiếng máy sấy vang lên đều đều làm Diệp Mục Nam Mặc bất giác thả lỏng cơ thể ngả về hướng Hứa Bạch Tinh, ngước lên nhìn nàng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Hứa Bạch Tinh đang chăm chú nhìn mình.

Ôn nhu như nước, đáy mắt thanh triệt chỉ phản chiếu lại hình bóng của cô. Mỗi một hành động đều vô cùng cẩn thận, như thể một người thợ kim hoàn với tay nghề lão luyện, còn cô là viên kim cương quý giá nhất của nàng, ai cũng không được phép động vào.

Diệp Mục Nam Mặc nhắm lại hai mắt, nặng nề mà thở dài một hơi, càng ỷ lại vào Hứa Bạch Tinh hơn bao giờ hết.

Quá đỗi dịu dàng, cũng quá mức mê hoặc, làm cô không nhịn được mà càng lúc càng trầm luân vào nó.

Nếu như chị vì em động lòng, có phải cũng sẽ dùng ánh mắt này nhìn em không ?

Diệp Mục Nam Trúc...

-------------------

"Xong rồi..."

"Tri Hạ, hôm nay em muốn ăn gì ?"

Có lẽ là vì cảm giác được Hứa Bạch Tinh ôm trong lòng quá thoải mái, Diệp Mục Nam Mặc thiếp đi từ lúc nào không biết, và chỉ được đánh thức khi nàng lay cô dậy và hỏi ý cô về bữa sáng.

"Chỉ cần là đồ của chị nấu, em đều thích."

Nam Mặc cười, bàn tay lại đưa lên nắm lấy tay của Hứa Bạch Tinh đang đặt trên vai mình. 

"Tri Hạ...hôm nay em rất lạ..."

"Lạ như thế nào cơ ?"

"Kể như...em cười nhiều hơn, dính người hơn...là do cơn ác mộng vừa rồi sao ?"

Bị nói trúng tim đen làm Diệp Mục Nam Mặc trầm xuống trong giây lát, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chỉ là trước khi cô kịp nói gì, cổ đã bị một vòng tay ôm lấy. Hứa Bạch Tinh hai tay vòng qua cổ Nam Mặc, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nàng nói với ngữ khí nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ.

"Đừng sợ."

"Chị sẽ ở bên em, bầu bạn với em cả đời..."

Nam Mặc nghe xong, tay vô thức đưa lên nắm chặt lấy cánh tay ấy, trong lòng lại cười khổ.

Diệp Mục Nam Trúc cũng từng hứa hẹn như vậy với cô, kết quả cuối cùng thì sao ?

Còn không phải là vẫn vứt bỏ cô lại với đống tài sản mà nàng yêu nhất rồi bỏ đi trước sao ?

Nhưng em chỉ cần một mình chị a...

"Chị...sẽ giữ đúng lời hứa chứ ?"

"Tất nhiên rồi !"

Hứa Bạch Tinh nhanh nhẹn đáp. Xong, nàng kéo Nam Mặc đứng dậy, cũng nắm lấy tay cô, dắt cô đi theo mình.

"Đi thôi, hôm nay chị sẽ làm cho em mấy món thanh đạm một chút."

Cứ như thế, Hứa Bạch Tinh đi trước, còn Nam Mặc thì để mặc cho nàng dắt mình vào nhà bếp, cũng để nàng tùy ý đẩy mình ngồi xuống bàn ăn. Tất cả những gì cô làm chỉ là ngồi yên lặng nhìn bóng lưng nàng bận rộn chuẩn bị bữa sáng, ngay cả khi mọi thứ đều đã sẵn sàng và được bày ra trước mặt cũng chẳng động đũa.

"Sao vậy, thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của em sao ?"

Hứa Bạch Tinh nói trong khi tay vẫn gắp thêm nấm đùi gà vào bát Nam Mặc. Cô lại dường như không hề để tâm tới chúng, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chỉ chăm chú nhìn nàng, còn vô cùng tự nhiên mà nói với nàng.

"Nhìn chị em cũng đủ no rồi."

"Nói linh tinh cái gì..."

*Ding!!*

Một tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong nhà. Nó giống như một chiếc phao cứu sinh cho Hứa Bạch Tinh khi cho nàng một lí do để đứng dậy khỏi bàn ăn với khuôn mặt đã chuyển hồng. Nhưng Nam Mặc rõ ràng là không vui vì điều này, điệu cười trên môi cô tắt ngúm vì không gian riêng của hai người bị con người không biết điều ngoài kia quấy phá, dẫn đến việc người ra mở cửa cuối cùng là cô chứ không phải Hứa Bạch Tinh.

Cánh cửa vừa mở ra, người ngoài cửa đã cung kính cúi đầu với Nam Mặc, lễ phép gọi cô một tiếng 'Nhị tiểu thư'. Diệp Mục Nam Mặc mắt nhìn cảnh này đã thành quen cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng. Hứa Bạch Tinh đứng phía sau cô, nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, liền cố sức rướn người nhìn qua vai Nam Mặc, đánh giá người vừa tới.

Chỉ thấy trước cửa là một nam nhân dáng người cao lớn bệ vệ trong bộ âu phục chỉnh tề màu be cùng một cái cặp táp đồng màu được hắn cầm cẩn thận bên tay trái, trông giống như trợ lý, cũng giống như một luật sư.

Hứa Bạch Tinh ban đầu còn ngờ ngợ không dám chắc, xong tới khi nam nhân ấy ngước mặt lên, nàng mới ngạc nhiên gọi.

"Liêm Thế Khuynh ?"

Nam nhân trước mặt vừa thực hiện xong một màn chào hỏi đúng với nghĩa vụ của một trợ lý cũng đứng thẳng dậy. Giây phút hắn nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt cũng vừa lúc tiếp xúc với chủ nhân của nó, cả người trong thoáng chốc đều trở nên đờ đẫn.

"Đ-..."

"Tôi hiểu rồi !"

Như đoán được câu nói tiếp theo của nam nhân, Diệp Mục Nam Mặc đã ngay lập tức lên tiếng chặt đứt. Sau đó giây trước ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo yêu cầu hắn im miệng, giây sau liền quay lại cười với Hứa Bạch Tinh.

"Tỷ, chị có thể lên phòng lấy giúp em chiếc laptop được không ?"

"A...được rồi..."

Và tất nhiên, Hứa Bạch Tinh không thể từ chối bất cứ nguyện vọng nào của 'Tri Hạ' cả. Diệp Mục Nam Trúc cũng kiên nhẫn đợi tới khi bóng lưng nàng hoàn toàn khuất dạng nơi đỉnh cầu thang mới tiếp tục nói chuyện với nam nhân kia.

Nói là nói chuyện, thực chất chỉ có Nam Mặc gấp rút phân phó lại một số việc trong công ty cho hắn, xong xuôi liền giống như không chờ được nữa mà vội vàng muốn rời đi theo hướng của Hứa Bạch Tinh, trước khi đi còn không quên hướng tới nam nhân kia, đặt ngón trỏ lên môi mình ra dấu hiệu im lặng. Hành động nhìn qua rất nhẹ nhàng, xong chỉ có nam nhân mới biết, ánh mắt âm trầm như tu la dưới địa ngục kia của cô đáng sợ biết bao nhiêu.

Mà hắn, tự biết bản thân không có khả năng ngăn lại bước chân của Diệp Mục Nam Mặc cũng không tiếp tục đôi co với cô nữa, chỉ im lặng nhìn dáng vẻ chạy vội về phòng của cô, thở dài một hơi rồi quay lưng rời khỏi căn nhà, trả nó lại với không gian yên ắng vốn có của nó.

--------------------

Diệp Mục Nam Mặc bên này vừa về tới phòng đã trông thấy Hứa Bạch Tinh đứng sững trước bàn làm việc, trên tay còn đang cầm thứ gì đó chuyên chú xem xét liền lên tiếng gọi. 

"Tỷ."

Người kia nghe tiếng gọi cũng quay lại nhìn Nam Mặc, nhưng không phải với ánh mắt cô tham luyến hồi sáng sớm, thay vào đó là một đôi mắt với bao nhiêu cảm xúc trộn lẫn. Nam Mặc thăm dò tiến lên một bước, Hứa Bạch Tinh theo bản năng vô thức lùi lại một bước, đáy mắt càng hỗn loạn đến dữ dội. Cô có thể nhìn ra trong đó sự nghi hoặc, cảnh giác, hoảng loạn và thậm chí là cả sợ hãi, nhưng tuyệt nhiên không hề tìm thấy một chút tình ý nào.

Một chút dấu vết còn sót lại cũng không có.

"Không phải mới sáng chị còn nói muốn kết hôn với em sao ?"

Nam Mặc nói, ngữ khí cùng ánh mắt trầm đi thấy rõ của cô làm Hứa Bạch Tinh bị dọa tới sống lưng đều phát lạnh. Có lẽ đây là lần duy nhất mà cô nói chuyện với nàng mà không có một chút trêu chọc bông đùa nào kể từ khi thức dậy vào sáng nay, cũng làm cho Hứa Bạch Tinh càng thêm chắc chắn về phán đoán hiện tại của mình.

"Câu đó là dành cho Tri Hạ !"

"Cô không phải Tri Hạ..."

"Cô là ai ?"

Hứa Bạch Tinh cứ như vậy chất vấn một tràng. Chỉ thấy Diệp Mục Nam Mặc dường như cũng bị nàng làm cho nghẹn họng mà  không nói thêm được gì, từng bước từng bước lại gần nàng.

Nếu như nói Hứa Bạch Tinh không cảm thấy hoảng loạn trước hành động của người trước mặt, đó chắc chắn là một lời nói dối, và chính trái tim đang căng thẳng đập từng nhịp trong lồng ngực đang bán đứng nàng. 

Nàng không biết người này là ai, và giữa một kẻ địch danh tính không rõ ràng và một kẻ nàng đã  hiểu rõ đến tường tận mọi chân tơ kẽ tóc, thì bao giờ loại người đầu tiên cũng nguy hiểm hơn cả.

Cái duy nhất mà Hứa Bạch Tinh có thể chắc chắn ở đây, là người trước mặt ít nhất cũng sẽ không trực tiếp giết chết nàng, chỉ có vậy thôi.

Mà Diệp Mục Nam Mặc, ngay từ khi đoán được Hứa Bạch Tinh đã trông thấy thứ gì liền phân vân giữa hai lựa chọn. Hoặc là tiếp tục đóng vai 'Diệp Mục Tri Hạ' để tiếp cận Hứa Bạch Tinh, đắm chìm vào thứ tình cảm mà cô vẫn luôn mong ước. Hoặc là trực tiếp thừa nhận sự thật với nàng rồi để nàng rời đi.

Nam Mặc luôn biết, hết thảy ôn nhu ngọt ngào vừa rồi đều không thuộc về mình. Xong, đến khi nghe Bạch Tinh tự mình khẳng định chúng thuộc về người kia, một cỗ ghen tức bỗng lục đục nổi dậy, xâm lấn tâm trí cô.

Dựa vào cái gì, cô ta có người dùng toàn tâm toàn ý quan tâm cùng thương yêu, còn cô ngay cả một ánh nhìn của Nam Trúc cũng không thể có ?

Nam Mặc càng nghĩ, trong lòng lại càng khó chịu. Cô từng bước lại gần Hứa Bạch Tinh nắm lấy cằm nàng nâng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đối mặt với ánh mắt rõ ràng đã bị dọa đến vừa oán trách vừa sợ hãi lại cố chấp tỏ ra kiên cường đó, Diệp Mục Nam Mặc vô thức bật cười, điệu cười điên cuồng hơn bao giờ hết.

Bỏ đi...nếu những tình cảm đó không phải dành cho mình, vậy trực tiếp chiếm lấy là được rồi.

"Đúng vậy, em không phải Diệp Mục Tri Hạ của chị."

"Nhưng em cũng sẽ không để chị rời khỏi đây."

———Tobe Continued———









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net