CHAP XVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ấm quá".

Người kia nói bằng giọng mơ ngủ, hai tay tùy tiện đưa lên gắt gao ôm ghì lấy đối phương, đầu khẽ dụi dụi mấy cái nơi hõm cổ. Kim Ngưu cảm tưởng mình sắp bị siết đến tắt thở tới nơi.

"Thật ấm a".

Xử Nữ lại lần nữa mơ màng nói. Chất giọng khàn khàn cùng trầm ấm, đổi lại là con gái nhà người ta liền sẽ bởi vì sự quyến rũ chết người này mà để mặc anh ta muốn ôm bao nhiêu thì ôm. Đáng tiếc, người kia không may lại là Kim Ngưu lãnh đạm, không tim không phổi.

"Ấm cái đầu anh ấy, trời lạnh âm bao nhiêu độ mà chỉ mặc mỗi áo phông quần đùi, không sợ rét chết sao?"

Kim Ngưu rủa thầm.

Từ lúc cửa mở ra tới giờ hai người vẫn chưa có di chuyển. Một nam một nữ đứng ở cửa ra vào như vậy đã mấy phút đồng hồ.

"Buông ra!".

Kim Ngưu mất kiên nhẫn gằn từng tiếng. Tên dở hơi này ỉ vào đang bị bệnh liền muốn ăn đậu hũ của cô? Vô lại.

"Vừa ấm vừa mềm lại vừa thơm, không buông".

Đối với một người sốt cao tới mê sảng như Xử Nữ hiện tại, khẳng định bản thân đang ôm phải cái gì, chính anh ta còn chẳng rõ.

Kim Ngưu hít một ngụm khí lạnh, tự nhủ bản thân hiện tại đang phải đối phó với một đứa trẻ to xác, lại bị bệnh không nhẹ, tuyệt đối không được kích động đánh người.

"Con trai ngoan, thả ra rồi mẹ đây liền đưa con vào phòng, rất nhanh sẽ ấm lên, chịu không?".

Nói rồi cô nàng cố hết sức dồn lực vào hai cánh tay, dứt khoát đẩy phắt "con sâu dính người" ra xa. Xử Nữ vì vậy mà mất đi điểm tựa, cả người ngã rạp sang một bên.

"F**k, sốt cao mà vẫn khỏe như vậy".

Kim Ngưu thở hắt ra, lẩm bẩm.

Người nọ ngã cả ra sàn vậy mà lại không có lấy một chút phản ứng, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng lên xuống, cô còn tưởng anh ta sắp không xong tới nơi rồi.

Đặt hộp cơm sang một bên, cô nàng bắt lấy một bên cánh tay của Xử Nử đặt vòng qua cổ mình, trải qua vài ba động tác thành công dìu anh đến giường, thả phịch một cái.

"Hừ, nặng chết tôi rồi".

Kim Ngưu hừ lạnh, đưa tay lên vai xoa xoa mấy cái, rồi lại với tay qua chiếc chăn bên cạnh phủ lên người anh.

Nhìn người trước mặt hơi thở khó nhọc,  mặt mũi lúc này đã chuyển sang tái nhợt, cô thật không biết nên làm thế nào. Đường mòn còn chưa sửa xong, làm sao gọi bác sĩ đây. Người gì đâu lại không nói không rằng liền phát sốt như thế, hồi sáng không phải còn chạy bộ rất hăng hái sao?

Nghĩ một lát, cô lục tìm trong ngăn kéo bên đầu giường, lấy ra một cái nhiệt kế điện tử.

"39.5°C!!!"

Kim Ngưu bị mấy con số này làm cho giật mình, chẳng trách anh ta cái gì cũng không nhớ.

"Xử Nữ...Xử Nữ..."

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào má anh, thử gọi mấu tiếng, muốn xem anh còn ý thức hay không.

Xử Nữ bị động chạm khẽ nhíu mày, mí mắt hơi hé mở.

"Anh thấy trong người thế nào? Tôi đi gọi người của anh tới giúp nhé?".

Cô nàng nhẹ giọng hỏi. Đợi một lát vẫn không thấy anh có phản ứng gì, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp.

"Thôi vậy, anh chịu khó ở đây một lát, tôi đi gọi người, rất nhanh sẽ quay lại".

Nói rồi cô xoay người, định bụng ra ngoài thì gấu áo bị người ta nắm chặt. Xử Nữ nằm trên giường, mệt mỏi thì thào.

"Đừng đi...".

"Sao cơ?".

"Đừng đi!"

Ách, không đi thì không đi, kéo áo cô làm cái gì, phương thức làm nũng này ngay cả cháu cô ở nhà cũng không còn dùng nữa là. Rõ ràng là Giám đốc nổi tiếng nghiêm túc khắt khe, còn mắc bệnh sạch sẽ không nhẹ, hẳn là hiện tại sốt cao đến mức đầu óc đều hỏng cả rồi.

"Tôi bị dị ứng với hạt óc chó, cộng thêm cảm lạnh nên mới phát sốt... Khụ khụ... nghỉ một chút sẽ ổn thôi".

Xử Nữ khó nhọc giải thích.

"Dị ứng? Vậy anh có mang theo thuốc ở đây không? Đã uống chưa?".

"Đã uống".

"Vậy được rồi, không gọi người thì không gọi. Anh ở đây đợi, tôi đi lấy nước ấm, trước mắt anh cần hạ nhiệt cái đã".

"Được".

.
.
.

10 phút sau.

Kim Ngưu quay trở lại cùng một chậu nước ấm kèm theo mấy vỉ thuốc hạ sốt.

Xử Nữ nằm trên giường nhắm nghiền mắt, bên tai thi thoảng sẽ vang lên một số âm thanh nhỏ.

"Giám đốc, tôi xin phép".

Kim Ngưu cầm trên tay khăn mềm đã thấm nước, chậm rãi lau mặt cho Xử Nữ, giúp anh hạ nhiệt. Bình thường người nhà đổ bệnh cô thường sẽ làm như vậy, chỉ là lần này hơi khác một chút nên thái độ có chút mất tự nhiên.

Làn da nóng bỏng tiếp xúc với khăn ẩm mang lại xúc cảm man mát, Xử Nữ nhờ vậy mà thoải mái hơn không ít, cơ mặt cũng từ đó mà giãn ra.

Kim Ngưu lau xong ở mặt lại chuyển xuống hai cánh tay. Người bệnh không phân biệt nam nữ, cô vì vậy mà cũng chẳng để tâm quá nhiều lễ tiết, cứ xem như đang chăm sóc em trai ở nhà đi vậy.

Bây giờ cô mới để ý, bàn tay người này rất đẹp. Ngón tay thon dài lại thanh mảnh, khớp xương tinh tế rõ ràng, móng tay cũng được cắt tỉa rất sạch sẽ. Hừm, hoàn toàn không phải là dạng mười ngón tay ẻo lả, ngược lại còn mang theo chút quyến rũ, nam tính... Ách, cô hình như đã để đầu óc đi hơi xa rồi.

"Giám đốc, anh đã ăn gì chưa?"

Kim Ngưu vừa vắt khô chiếc khăn, vừa hỏi. Cô biết anh đã tỉnh từ lâu.

"Vẫn chưa".

Xử Nữ chầm chậm trả lời.

Chậc, không ăn gì thì làm sao uống thuốc. Thức ăn vừa nãy cô mang đến, toàn bộ đều là đồ nướng, không thích hợp cho người bệnh. Nhưng mà bây giờ đi nấu cháo, bao giờ mới ăn được đây, thuốc hạ sốt còn chưa uống đâu.

"Nào, tôi đỡ anh dậy, trước chịu khó ăn ít đồ mềm để uống thuốc đã??? Không ăn gì mà đã uống thuốc sẽ hại bao tử".

Kim Ngưu vừa bước tới đầu giường, đang định vươn tay ra kê gối, giúp anh ngồi dậy thì vạt áo một lần nữa bị người ta nắm lấy.

Xử Nữ mở mắt, miệng thủ thỉ, hai mắt nhìn Kim Ngưu đầy ủy khuất.

"Bụng tôi hiện tại rất khó chịu".

"..."

Lại nữa, lại nữa.

"Kim Ngưu, tôi muốn ăn cháo nóng".

"..."

"Kim Ngưu???".

Ủa alo, giờ anh đang muốn mè nheo với cô đấy à??? Chúng ta chỉ là một cặp tình nhân hàng giả thôi đấy. Cô đây vì ai mà cơm còn chưa ăn đây này.

Không thấy Kim Ngưu trả lời, Xử Nữ lại lay lay vạt áo thêm vài cái, ánh mắt chăm chăm quan sát biểu tình trên mặt cô.

"Kim Ngưu???".

"Rồi rồi, đừng gọi nữa, đợi ở đây đi, tôi xuống nhà bếp một lát".

"Ưm".

Xử Nữ chớp mắt đáp lại, bộ dạng ngoan ngoãn giống như...cháu trai cô vậy. Kim Ngưu nghĩ bụng, chắc do bản thân đói quá hoa mắt.

"Nước ấm ngay đầu giường đấy".

Cô nàng nói vọi vào từ ngoài cửa rồi ầm một cái, biến mất dạng.

Căn phòng liền trở lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu của nó. Xử Nữ nằm trên giường khẽ đưa một tay lên xoa xoa thái dương. Bệnh sạch sẽ của anh vậy mà bị cô nàng kia đem vất qua một bên rồi. Còn anh, làm sao mà chủ động ôm ấp người ta hết lần này đến lần khác, còn...còn ôm rất thoải mái a. Nghĩ tới đây, Xử Nữ bất giác rùng mình. Cảm giác thư thái lại an tâm khi ở cạnh một ai đó là trải nghiệm như thế này sao?Nghẫm thế nào vẫn cảm thấy sai sai, hình như ngay từ lần đầu gặp mặt, kịch bản nam chủ đã sớm bị Kim Ngưu dành lấy mất rồi. Anh đây là cầm nhầm kịch bản nữ chính còn động tâm??? Mấy năm nay anh không qua lại với phụ nữ, nhưng dù sao cũng từng yêu đương qua rồi, loại cảm giác kia sao có thể không rõ ràng được chứ...

.

Kim Ngưu lục đục ở nhà bếp hơn 30 phút, may mắn trong nồi còn có ít cơm nguội, thêm chút rau củ băm nhỏ, cháo nóng thơm phức siêu tốc liền ra lò.

Lúc cô bê cháo đi vào trong, nhìn thấy Xử Nữ ngồi rất ngăn ngắn, lưng tựa vào thành giường thì không hiểu sao lại thấy buồn cười.

"Trong nhà bếp chỉ còn lại ít rau củ, anh xem có bị dị ứng với cái nào không?".

Đặt bát cháo lên tủ đầu giường, cô hỏi. Hương thơm của các loại nguyên liệu kết hợp ngay lập tức kích thích bụng dạ Xử Nữ không khỏi cồn cào một phen.

"Không có, rau củ nào cũng đều ăn tốt".

"Vậy, tôi để cháo cùng thuốc ở đây, anh tự ăn đi nhé".

Kim Ngưu quay qua nhìn anh, nhàn nhạt nói.

"Cô đi bây giờ sao?".

Xử Nữ có chút khẩn trương.

"À, không, tôi đợi anh ăn xong rồi mới đi. Làm sao? Có người ở đây anh không thoải mái à?".

Kim Ngưu luôn nghe nói tới bệnh sạch sẽ, lại bài xích việc ở cùng một chỗ với người lạ của anh ta. Chỉ là, lúc ốm đau mà chỉ có một mình thì sẽ cô đơn lắm.

"Không có gì, cảm ơn cô".

Xử Nữ đáp, còn thuận tiện cười lấy lòng với cô một cái. Kim Ngưu thấy vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống sofa, móc điện thoại từ trong túi áo ra giết thời gian.

Trong phòng một nam một nữ, ai làm việc đó, không ai làm phiền tới ai, tuy tĩnh lặng nhưng không hề có cảm giác gượng gạo gò bó mà ngược lại còn thoang thoảng tư vị thư thái, hòa hợp.

Xử Nữ múc một thìa cháo nhỏ đưa lên miệng, mùi vị thanh thanh ngọt ngọt lại ấm nóng nhẹ nhàng chạm đến đầu lưỡi. Đây rõ ràng không phải bát cháo ngon nhất mà anh từng ăn, nhưng mùi vị của nó, anh chắc chắn sẽ nhớ kỹ.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng.

"Xin lỗi, anh cứ ăn đi tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát".

Là điện thoại của Kim Ngưu. Cô đi tới cửa thì liền bắt máy.

"Alo, Kim Ngưu, cậu đi làm về chưa vậy?".

Loa điện thoại được cô mở hơi lớn, Xử Nữ vì vậy mà vô tình nghe được câu thoại kia. Là đàn ông?!

.

"Ma Kết? Có chuyện gì sao?".

Lời nói tiếp theo từ đầu dây bên kia khiến Kim Ngưu không khỏi ngạc nhiên.

"Lần trước cậu bảo quen biết với bên môi giới bất động sản nào đó rất có tiếng. Tớ muốn xin phương thức liên lạc với người ta".

"Cậu hỏi cho người quen à? Hay như thế nào? Ngày mốt không phải sẽ quay trở lại Seatle sao?".

Kim Ngưu khó hiểu nói.

"Haizzz, chuyện này hơi phức tạp một chút, đại khái là tớ và Bạch Dương quyết định ở lại thành phố Z nên muốn thuê một căn...".

Hai người trao đổi qua lại thêm vài câu rồi cúp máy. Dù không biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng Kim Ngưu cả thấy đây là vấn đề riêng của hai người bọn họ, cô cũng không tiện xen vào, có thể giúp được gì trong khả năng thì giúp vậy.

.

Xử Nữ ở trong phòng đến cháo cũng ăn hết rồi mà người kia vẫn còn chưa quay trở lại. Cháo ngon cũng không cứu nổi tâm tình đang nổi sóng này nha.

"Đã ăn xong rồi à?".

Kim Ngưu vừa bước đã cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa nãy anh ta không phải còn rất cao hứng sao?

"...".

Người nọ không nghe thấy cô hỏi, mắt chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay. Đàn ông bình thường sao có thể cùng con gái nhà người ta nói chuyện lâu như vậy? "Đã đi làm về chưa?" Hỏi vậy là có ý gì đây.

"Vậy anh uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây".

Người kia đã ăn xong, cô cũng không quản nhiều nữa.

"Đợi đã".

Mắt thấy cô nàng sắp sửa rời đi, Xử Nữ thật sự rất muốn hỏi...

"Anh còn chưa no à?".

Ách, Xử Nữ không rõ Kim Ngưu là đang giả ngốc hay là thật sự không hiểu cái gì gọi là phong tình nữa.

Anh thở dài.

"Thôi, bỏ đi, cô về phòng nghỉ ngơi đi".

"Được!".

Người vừa nói đi liền đi luôn rồi. Nhưng anh có thể hỏi cô được cái gì chứ? Bọn họ còn chưa có gì với nhau đâu, anh cũng không thể đi quá giới hạn. Haizzz, đành tự mình điều tra vậy. Xử Nữ anh một khi đã nhắm được mục tiêu thì bằng mọi giá phải hoàn thành nó một cách xuất sắc.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC