[M] Which one? [Long fic | KiMin, Yoosu, little YunJae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhớ về những gì đã xảy ra hôm nay. Cậu đã hẹn hò với anh chàng đẹp trai nhất thế giới! Cậu vẫn còn nhớ cách anh nói, cách anh cười– ‘À, anh ta không cười thật sự.’ Junsu nghĩ. ‘Anh chàng đó trống rỗng.’ Cậu phì cười khi nói thế. ‘Nhưng anh ta vẫn rất đẹp trai— AH!! Mình bị gì vậy? Sao không thể ngưng suy nghĩ về anh ta?… À chỉ là mày không thể quên được gương mặt điển trai của anh ta— Ah!! Mày KHÔNG được nghĩ về anh ta nữa, KHÔNG nghĩ nữa!’ Cậu tự lảm nhảm với bản thân mình, nhưng có vẻ như nó không mấy tác dụng.

“Aish, tất cả là lỗi của anh, Park Yoochun.” Junsu bĩu môi khi đang lăn qua lăn lại trên giường.

Suốt đêm đó Junsu không thể chợp mắt được, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là về anh chàng mang tên Park Yoochun và cậu không thể chờ cho đến khi gặp lại anh ta.

—————————————–

Chapter 7

Buổi sáng tươi mới

Kibum mở mắt khi cảm thấy có gì đó nằng nặng đè lên bụng, và rồi anh nhìn thấy cậu bé đáng yêu nhất thế giới đang mỉm cười với mình.

“Chào buổi sáng Bummie.” Changmin cúi xuống hôn lên má Kibum. Mắt Kibum trợn tròn, Changmin lại hôn anh lần nữa sao?!

“Ơ… xin lỗi.” Changmin vội xin lỗi khi thấy gương mặt đơ ra của Kibum. “Chúng tôi luôn tặng nhau cái hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Tôi đoán nó đã trở thành thói quen rồi.” Cậu nói mà mặt đỏ ửng. Và gương mặt đang đơ ra của Kibum vẽ nên một nụ cười rộng.

“Tôi hiểu… Vậy tôi cũng có thể tặng cậu một nụ hôn chào buổi sáng phải không?”

“K-Không, anh không cần phải làm thế đâu.” Changmin hốt hoảng nói, mặt cậu càng đỏ hơn nữa.

“Nhưng tôi muốn, tôi đã có lời chào buổi sáng của mình, giờ thì đến lượt cậu.” Kibum cười đểu, kéo đầu của cậu bé lại gần mình hơn. Changmin nhắm chặt mắt, chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vài giây sau cậu cảm thấy có một thứ mềm mềm chạm vào má trái, là môi của Kibum. Changmin khẽ rùng mình, trái tim cậu đập điên cuồng và cơ thể nóng dần lên.

‘Ngừng lại nào trái tim ngu ngốc!’ Cậu rít lên trong đầu.

“Cậu không sao chứ? Mặt đỏ cả rồi, người lại hơi nóng. Cậu sốt phải không.” Kibum lo lắng hỏi.

“T-Tôi ổn.” Changmin trả lời và nhanh chóng nhích xa khỏi Kibum. “Anh đi đánh răng nhanh lên. Bữa sáng sắp sẵn sàng rồi.” Và cậu xông ra khỏi phòng, bỏ lại Kibum đứng lặng một mình.

“Cậu ấy bị bệnh à?… hay…” Sau đó một nụ cười toét miệng nở trên mặt anh. “Thật đáng yêu làm sao!” Đó là câu cuối cùng trước khi anh đi vào phòng tắm với bộ đồng phục trên tay.

Khi Kibum xuống tới bếp thì mọi người đã có mặt ở bàn ăn. Yunho đang ngồi tại vị trí quen thuộc của mình, uống cà phê và đọc báo trong khi Junsu ngồi cạnh anh và Changmin ở phía đối diện đang ăn sáng.

“Chào buổi sáng Kibum.” Giọng nói đến từ phía sau anh. Anh quay người lại và thấy Jaejoong đang mỉm cười với mình. “Bữa sáng của cậu đây, chúc ngon miệng.” Jaejoong đưa đĩa thức ăn cho Kibum rồi hôn lên má anh trước khi đi về phía Yunho và ngồi vào lòng anh ta.

“Chào buổi sáng.” Yunho và Junsu đồng loạt nói trong khi Changmin chỉ cười với anh. Cậu không nói gì được vì miệng đã đầy thức ăn rồi.

Kibum rất kinh ngạc, đã lâu rồi mới có người đánh thức anh dậy, tặng anh một nụ hôn buổi sáng, mới có người nói lời chào buổi sáng với anh, thật sự là rất lâu và anh nhớ nó lắm.

“Yah, nhóc, đừng đứng đó nữa, đến đây ngồi cùng chúng tôi nào.” Yunho, người đang đặt cằm lên vai Jaejoong, nói. (T/N: thật ra nguyên văn là từ cẳng chân chứ không phải cằm, nhưng mình nghĩ chắc au viết nhầm, đành mạn phép sửa lại cho câu văn nó… bình thường tí >.<)

‘Được rồi Kibum, chỉ cần giữ bình tĩnh thôi. Mày sẽ sớm quen với điều này.’ Anh tự nói với bản thân sau đó đi về phía chiếc bàn và ngồi xuống cạnh Changmin.

“C-Chào buổi sáng.” Anh e dè nói. Sau đó là những tiếng cười khúc khích có thể nghe được. “Gì thế?” Anh hỏi.

“Giọng anh lúc nãy nghe buồn cười quá, nó rất cao.” Changmin trả lời giữa những tràng cười của mình và mọi người gật đầu đồng ý. Mặt Kibum trở thành một màu hồng phớt. ‘Aish! Xấu hổ quá đi mất! Nếu Yoochun nhìn thấy, mình dám cá cậu ta sẽ cười vào mũi mình.’

“Em ăn xong rồi.” Junsu đột nhiên lên tiếng.

“Em đi ngay à? Có muốn anh chở đi không?” Jaejoong hỏi.

“Không cần đâu ạ, có người sẽ đến đón em.”

“Ok.” Và thế là Junsu chạy ra khỏi nhà, mặt cậu đỏ như trái cà chua. Những suy nghĩ về việc sẽ gặp lại anh chàng đẹp trai kia làm cho tim cậu đập điên cuồng.

Vừa rời khỏi nhà cậu đã thấy ngay một anh chàng cao ráo đứng trước cổng nhà mình với chiếc xe hơi đắt tiền bên cạnh. Anh ta trông thật tuyệt khi gió cứ thổi qua mái tóc của anh. Junsu không thể không đỏ mặt.

‘Aish, ngừng lại đi trái tim ngu ngốc. Anh ta cũng chỉ là một thằng con trai thôi, cũng như bao người mà, không có gì phải hồi hộp cả.’ Cậu tự nói với bản thân, sau nó hít một hơi thật sâu. ‘Được rồi, Junsu, đi thôi.’

“Chào buổi sáng~!” Cậu nói lớn, anh chàng cao hơn quay lại nhìn.

“Chào.” Chất giọng khàn khan nói mà không có chút cảm xúc làm Junsu bĩu môi.

“Biết gì không, thường thì anh phải cười khi chào ai đó.” Junsu nói.

“Tôi không thích.” Câu trả lời đơn giản đến từ người con trai cao hơn khiến môi Junsu càng nhăn nhó.

“Sao lại không? Thôi nào, cười~” Junsu nói và trưng ra nụ cười tuyệt nhất của mình. “Thấy chưa? Như thế này này.” Cậu cười tươi hơn nữa.

“Làm ơn đừng cười như thế.” Anh nói và cắn cắn môi mình trong khi gương mặt hơi đỏ lên.

“Sẽ không có chuyện đó cho đến khi anh chịu cười.” Junsu bướng bỉnh nói và le lưỡi, cậu không biết rằng hành động đó làm trái tim anh chàng kia đập như điên và nghĩ rằng sao cậu có thể đáng yêu đến thế.

“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Anh thở dài và cố gắng cười. Khi Junsu thấy điều có cậu không thể không bật cười.

“Eu KyangKyangKyang! Cái gì thế kia? Đó là cách anh cười đó hả? Eu KyangKyangKyang!” Lúc này Junsu chảy cả nước mắt vì cười quá nhiều, không để ý rằng người kia đang đỏ bừng cả mặt nhưng khi thấy nụ cười của Junsu thì anh không thể không cười nhẹ.

‘Cậu ấy đáng yêu quá… Nhưng cái giọng cười kì quái này là gì vậy? Một con cá heo?’ Anh nghĩ.

“Á à, chúng ta có gì ở đây vậy? Park Yoochun lạnh lùng đang cười, thật dễ thương làm sao.” Giọng nói quen thuộc vang lên, Yoochun nhanh chóng nhìn lên và thấy Kibum đang nhếch môi cùng Changmin đang cười tươi đi về phía họ.

“Kibum? Cậu làm gì ở đây?” Anh hỏi, bất ngờ khi gặp Kibum.

“Tớ? Tớ đang sống ở đây, vậy CẬU làm gì ở đây?” Kibum hỏi lại.

“Cái gì?” Yoochun lúc này đang thực sự, thực sự rất sốc. “Sống ở đây? Cậu?” Anh chỉ vào Kibum và Kibum gật đầu. “Cậu? Làm thế nào? Khi nào?” Yoochun càng bị sốc hơn nữa.

“Aish, cậu hỏi nhiều quá đấy, hãy trả lời câu hỏi của tớ đi. Sao cậu lại ở đây?” Kibum rít lên.

“Tớ? Tớ đến đây để đón cậu bé của tớ.” Yoochun trả lời và vòng cánh tay qua vai Junsu.

“Cậu bé của cậu/anh?!” Ba người kia đồng thanh hỏi nhưng Junsu là người duy nhất đỏ mặt.

“Ừ, chúng tớ đã hẹn hò ngày hôm qua.” Yoochun tiếp tục.

“Hẹn hò?!” Họ đồng loạt nói một lần nữa.

“C-Chờ đã! Đ-Đó không phải là hẹn hò, nó chỉ—“ Cậu nói nhưng bị Changmin ngắt lời.

“J-Junsu, cậu… bạn trai… hẹn hò—A!!! Tớ phải kể cho Jae hyung và Yunho hyung.”

“KHÔNGGG!!!” Junsu nhảy bổ vào Changmin trước khi cậu có thể chạy vào nhà, làm cả hai té xuống nền đất, Junsu nằm đè trên người Changmin.

“A! Đau quá! Xuống đi!” Changmin hét.

“Không, trước khi cậu thề sẽ không kể cho Jea hyung hay Yunho hyung.” Junsu đe dọa.

“Sao lại không? JAE HYUNG!! HYUNG!!! HYU—UMM!!!!” Junsu bịt miệng Changmin bằng tay mình, cậu không muốn người kia hét lên.

“Cậu sẽ im lặng chứ?” Cậu rít.

“UMM!! UMM!!” Changmin cố vùng vẫy nhưng Junsu vẫn không chịu thả cậu ra.

“Nếu cậu không im lặng tớ sẽ…” Junsu cúi xuống thì thầm vào tai Changmin. Mắt Changmin mở to vì bất ngờ khi cậu nghe được điều Junsu vừa nói, mặt cậu lúc này đỏ như cà chua, sau đó Junsu nhếch môi cười. “Thỏa thuận không?” Changmin nhanh chóng gật đầu. “Tốt.” Junsu nói và buông cậu ra. Changmin nhanh nhẹn đứng dậy, mặt vẫn đỏ.

“Cậu thật bỉ ổi, tớ ghét cậu.” Changmin bĩu môi nói.

“Tớ cũng yêu cậu~” Junsu nhe răng cười và hôn vào má Changmin, sau đó cậu đi về phía Yoochun.

“Đi chứ?” Cậu hỏi với một nụ cười toe toét nhưng Yoochun không trả lời, anh vẫn còn đang cứng đờ vì cảnh tượng khi nãy. Junsu đè lên người một cậu bé đáng yêu rồi hôn cậu ta và nói ‘Tớ yêu cậu’ với cậu ta, điều đó làm tim anh vỡ ra thành từng mảnh và anh cảm thấy rất… ‘Ghen tỵ?’ Anh tự hỏi mình. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, và anh không thích nó tí nào! ‘Cậu ta là ai? Mối liên hệ giữa cậu ta và cậu bé xinh đẹp của mình là gì?’ Anh nói trong đầu trong khi mắt dán chặt vào người tóc nâu đứng cạnh Kibum.

“YOOCHUN!!” Tiếng hét của Junsu làm anh quay về thực tại.

“V-Vâng?”

“Đừng nói ‘vâng?’ với tôi. Đi thôi.” Và thế là Junsu nắm lấy cổ tay và kéo anh vào chiếc xe của mình.

“Anh ấy thật đáng sợ.” Changmin đột nhiên nói khi Yoochun và Junsu đã biến mất khỏi tầm nhìn.

“Ai? Ý cậu là Yoochun à?” Kibum hỏi và Changmin gật đầu.

“Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.” Changmin nhăn mặt.

“Haha, đừng lo, cậu ấy là người tốt, cậu ta sẽ không làm đau cậu đâu.” Kibum cười, nụ cười làm trái tim của cậu bé kia đập loạn nhịp. “Nhưng nếu cậu ta làm thế, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Anh nói thêm.

“Hứa chứ?”

“Hứa.” Changmin mỉm cười khi cậu nghe điều Kibum nói, những lời nói của anh làm cậu cảm thấy rất ấm áp. “Ô, chờ đã.” Kibum nói đột ngột. “Junsu đã nói gì với cậu vậy? Mặt cậu đã đỏ lên khi Junsu thì thầm vào tai.” Sau đó mặt Changmin đỏ bừng, điều Junsu đã nói với cậu là thứ Kibum không thể biết được!

“Xem thời gian kìa, chúng ta sẽ trễ nếu không nhanh lên.” Và rồi cậu chạy đi, bỏ lại Kibum một mình.

“N-Này! Chờ với!” Kibum gọi lớn khi nhận ra Changmin đã đi cách mình khá xa. “Này! Tôi bảo cậu chờ tôi với!” và sau đó anh nhanh chóng chạy theo Changmin, không để ý rằng có hai cặp mắt đã theo dõi họ từ nãy giờ.

“Em hi vọng chúng sẽ ổn.” Chàng trai xinh đẹp thở dài.

——————————————–

@minhmai: tình hình thì tớ hok phải au của fic, chỉ là dịch lại fic cho mọi ng' xem thôi ^^~

Chapter 8

Người yêu?

“ Nói đi nào.” Yoochun rít lên và đập tay xuống bàn làm người kia ngẩng lên nhìn anh.

“ Nói cái gì?” Kibum hỏi, nhìn Yoochun bằng ánh mắt ngây thơ.

“ Đừng có ‘cái gì?’ Cậu chuyển đến sống trong căn nhà TO ĐÙNG đó từ khi nào?”

“ Từ khi cậu ấy hỏi, và tớ không thể nói không trước vẻ mặt đáng yêu đó.” Kibum trả lời, cười toe toét như một thằng ngốc.

“ Hả? Cậu ấy hỏi cậu có muốn đến sống chung không và cậu đồng ý như thế sao?”

“ Ừ.” Kibum gật đầu, vẫn cười toe. Yoochun thở dài ngao ngán.

“ … Vậy cậu ấy là ai?” Yoochun hỏi tiếp sau một khoảng im lặng kéo dài. “ Là con ‘quái vật’ mà cậu tương tư suốt hôm qua à?”

“ Ừ. Cậu ấy rất đáng yêu đúng không?” Kibum mơ màng, không chú ý đến sự khó chịu Yoochun đang thể hiện trên mặt. “ Cậu ấy có đôi mắt nai to tròn, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng ngần… chỉ một từ thôi, cậu ấy thật đẹp.” Mắt Yoochun trợn tròn, những gì Kibum vừa nói hoàn toàn đúng với cậu bé tuyệt vời của anh.

“ Đừng có chạm vào cậu bé CỦA TÔI.” Yoochun nói bằng tông giọng nguy hiểm khi đập tay lên bàn lần nữa, làm Kibum khẽ giật mình.

“ C-Cái gì? Cậu bé CỦA CẬU?” Kibum sửng sốt, nhưng sau đó vài giây anh liền hiểu ra mọi chuyện, anh cười. “ Yoochun, tớ nghĩ cậu hiểu nhầm rồi.”

“ Hả?” Yoochun bối rối.

“ Người tớ đang nói đến là Changmin, KHÔNG PHẢI Junsu.” anh giải thích.

“ Changmin?”

“ Ừ, cậu biết đấy, cậu bé lúc sáng.”

“ À…” Yoochun buông ra một tiếng thở phào, nhưng vẫn có thứ gì đó làm phiền anh. “ Umm… Kibum… Cậu ta có quan hệ thế nào với Junsu vậy?” Anh hỏi.

“ Hả? À, họ là bạn thân, nên cậu không cần ghen tuông đâu.” Kibum nhếch môi cười.

“ Ghen? Tớ? Không đời nào.” Yoochun cãi lại mà mặt ửng hồng. Kibum cười phá lên khi thấy điều đó, đâu phải ngày nào anh cũng được xem vẻ mặt đỏ bừng của Park Yoochun lạnh lùng.

“ Nếu cậu nói thế~”

“ Hả? Cậu đi đâu vậy?” Yoochun hỏi khi nhìn thấy Kibum đứng lên và bước về phía cửa.

“ Cậu nghĩ sao? Đây là giờ ăn trưa, dĩ nhiên là tớ đi ăn rồi.” Kibum nói trước khi đóng cửa, bỏ lại Yoochun một mình trong phòng.

Kibum đang đi trên dãy hành lang dẫn đến quán ăn, nhưng anh đứng lại khi thấy một cậu bé trên cầu thang. Cậu ta đang mang thức ăn của mình bằng cả hai tay và không nhìn thấy mình đang đi đâu. Cậu ta bước hụt chân và té xuống. Kibum liền nhanh chân chạy lại đỡ lấy.

“ A!” họ rên rỉ. Mắt Kibum mở lớn vì ngạc nhiên khi nhận ra khoảng cách giữa hai gương mặt của họ cùng lúc đó trái tim anh đập thình thịch khi nhìn người kia, là Changmin.

“ O-Omo! Kibummie?!” Changmin lắp bắp vì kinh ngạc. “ T-Tôi xin lỗi! Anh không sao chứ?!” cậu nhanh chóng đứng lên khi nhìn thấy gương mặt đau đớn của người kia.

“ Ừ, tôi không sao.” Kibum trả lời và cũng ngồi dậy.

“ Tôi xin lỗi.” Changmin lặp lại lần nữa, mặt cúi xuống sàn nhà.

“ Tôi ổn mà, đừng lo.” Kibum xoa nhẹ đầu cậu rồi hỏi. “ Cậu ăn trưa à?”

“ Ừm!” Changmin trả lời và ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tuyệt vời hơn bao giờ hết. Kibum cười thầm vì sự dễ thương của cậu bé.

“ Chắc cậu đang đói nhỉ?”

“ Ưm, rất, rất đói.” cậu trả lời bằng chất giọng đáng yêu, khiến Kibum chỉ muốn ôm vào lòng và nói cho cậu biết cậu dễ thương đến thế nào, và cái nụ cười đó cũng chả giúp ích được gì!! Cuối cùng, mất kiềm chế, anh bước lại gần Changmin và ôm cậu thật chặt.

“ Ago~ cậu đáng yêu quá!”

“ C-Cái gì? K-Kibummie?” Changmin lắp bắp, mặt đỏ như cà chua.

“ Và vì cậu quá đáng yêu, tôi sẽ mời cậu ăn trưa.” anh kéo Changmin đi đến quán ăn, không quan tâm những gì mà người kia nói với mình.

—————————————

Junsu đang ngồi trên sân thượng như thường lệ, chờ Changmin. Đã mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy người kia trở về.

“ Đây là lần cuối cùng mình nhờ cậu ấy đi mua bữa trưa.” cậu tự nói với bản thân và nằm dài xuống sàn, bĩu môi. “ Đói quá… Không có tiền.” cậu nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc mơ của mình.

———————————————-

“ Vậy…” người đàn ông lớn tuổi nói và nhìn cậu bé đối diện.

“ Dạ, hai phần nữa ạ.” Kibum gãi đầu. Đây là lần thứ sáu Kibum đến mua thức ăn, và tất cả đều dành cho Changmin, con quái vật thực phẩm. “ Của cậu~” anh nói, đặt cái đĩa lên bàn.

“ Cám ơn anh~!” Changmin vui vẻ nói và cắm đầu ăn trong khi Kibum chỉ ngồi ngắm cậu đánh vật với đống thức ăn.

“ Hử? Anh không ăn nữa à Kibummie?” Changmin hỏi khi thấy người kia không đụng vào phần ăn của mình.

“ Không, tôi không đói.” câu trả lời làm Changmin cau mày. “ Gì vậy?” Kibum lo lắm hỏi cậu.

“ Anh phải ăn, Jae huyng bảo là nếu không ăn anh sẽ bị bệnh.” cậu nói. “ Và đó là lý do vì sao tôi ăn rất nhiều, tôi không muốn bị bệnh.” cậu cười. Kibum không thể không phì cười.

‘ Cậu thật ngây thơ!’ anh nghĩ và vò rối đầu Changmin.

“ G-Gì?” Changmin sững người.

“ Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ăn, nhưng…” Anh nhếch mép khiến Changmin càng sững người hơn nữa.

“ Nhưng?”

“ Cậu phải đút tôi.” Kibum nháy mắt, lúc đầu Changmin hơi choáng trước hành động đó nhưng rồi cậu cười.

“ Thế thôi sao? Anh chỉ muốn tôi đút anh? Anh nói đấy.”

“ Vậy cậu sẽ đút tôi?” Kibum cười toe toét.

“ Dĩ nhiên rồi, nào, nói a đi~”

“ A~” Kibum làm theo lời Changmin, anh mở miệng ra cho Changmin đút.

“ Thế nào?”

“ Ngon… và ngọt.” Kibum liếm môi.

“ Hay quá! Ăn thêm nữa đi!” Changmin dịu dàng đút thức ăn cho Kibum và người kia thưởng thức nó. Cả hai không để ý có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ suốt.

“ Kyaa~! Đó chẳng phải là Hội trưởng sao?” Một đứa con gái hỏi bạn mình trong khi mắt vẫn dán vào cặp đôi.

“ Ừ, và cậu bé đó là ai vậy? Đáng yêu quá~!” Đứa con gái khác rú lên.

“ Mình không biết, có lẽ là em trai của Hội trưởng.”

“ Nếu vậy thì mình không ngạc nhiên tí nào, Hội trưởng quá đẹp trai nên dĩ nhiên em trai của anh ấy cũng phải thế.”

“ Ừ, nhưng có một vấn đề, Hội trưởng không có em trai, chỉ có một chị gái thôi.”

“ Rốt cuộc người đó là ai? Không phải là người yêu của anh ấy đó chứ?”

“ Ai biết được, nhưng mình nghĩ họ đẹp đôi lắm.”

“ Ừ, cậu nói đúng.”

Họ không biết rằng Kibum và Changmin đã nghe thấy những lời họ đang nói.

“ Mọi người nghĩ chúng ta là tình nhân đấy.” Changmin thì thầm, gương mặt đỏ bừng.

“ Ừ, tôi nghe rồi.” Kibum cười toe, tin đồn anh và cậu bé đáng yêu này yêu nhau nghe thật tuyệt. Changmin mở miệng, cậu định nói gì đó nhưng lại thôi, vì vậy cậu khép miệng và tiếp tục đút Kibum.

—————————————

Chapter 9

Ghen tuông

Junsu lầm bầm khó chịu khi nghe tiếng chuông vào học, cậu chầm chậm mở mắt nhưng sau đó giật mình vì cảnh tượng trước mặt. Yoochun đang nhìn cậu chăm chú bằng cặp mắt tuyệt đẹp của anh. Rồi cậu nhận ra điều gì đó còn làm cậu sốc hơn nữa. Cậu đã ngủ trong lòng Yoochun! ‘ N-Nhưng làm sao mà…? Và từ lúc nào?!’ Nhiều câu hỏi bật ra trong tâm trí và gương mặt cậu thì đỏ bừng.

“ Nếu cậu tỉnh rồi thì đứng dậy đi, chân tôi bị chuột rút.” Yoochun đột nhiên nói, kéo Junsu trở lại hiện thực. Junsu bối rối đứng lên thật nhanh và nhích xa người kia một chút trong khi mắt vẫn hướng xuống sàn, không muốn nhìn vào mắt Yoochun. ‘ Mình đã ngủ trong lòng anh ấy bao lâu rồi?’ Cậu nghĩ. Và như đọc được suy nghĩ ấy, Yoochun trả lời.

“ Đủ lâu đề làm đau nhức chân tôi.”

“ X-Xin lỗi.” Junsu xin lỗi, mặt vẫn cúi gằm xuống. ‘ Anh ấy giận.’ Junsu sợ hãi, Yoochun thật đáng sợ nên anh trông sẽ thế nào nếu nổi giận đây? Suy nghĩ về một Yoochun tức giận khiến cậu rùng mình.

“ Sao cậu lại rùng mình?” Yoochun hỏi khi thấy một Junsu nhợt nhạt đang run rẩy.

“ A-Anh giận sao?” Cậu hỏi lại.

” Giận? Tại sao?” Yoochun lúng túng.

“ Vì tôi làm chân anh bị đau.”

“ Hả? Cậu.. cái gì? Sao tôi lại phải tức giận vì điều đó chứ?” Yoochun cười. Junsu ngẩng mặt lên và nhìn người con trai lớn tuổi hơn,YooChun thực sự trông rất đẹp trai khi cười. ‘ Không phải bây giờ mình mới thấy điều đó, chỉ là như thế này thì anh ấy đẹp hơn nhiều.’ Cậu nghĩ.

“ Vậy anh không giận phải không?”

“ Không, dĩ nhiên là không.” Yoochun nói và xoa đầu Junsu làm cho tóc cậu rối bù. Junsu rất ngạc nhiên và bất ngờ vì hành động của anh, nhưng ngay sau đó cậu liền khép mắt lại, để cho bàn tay dịu dàng ấy chạm vào đầu mình.

*Ding Dong~!*

Âm thanh của cái chuông trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC