[M] Which one? [Long fic | KiMin, Yoosu, little YunJae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ayumu Rain

Translator: chicken_777 aka KFC @YJP

Editor: Lyucomana @YJP

Cùng sự giúp đỡ vô cùng nhiệt tình của ken @YJP

Pairing: Kimin, Yoosu, little Yunjae

Rating: R

Genre: pink, fluff

Disclaimer: They belong together

Link bản dịch gốc

[QUOTE]Đã được sự đồng ý của tác giả.[/QUOTE]

[spoiler=Cap][/spoiler]

Bản dịch thuộc về YJ Paradise

Forewords

WARNING: Đây là một yaoi fic, đồng nghĩa với khái niệm BOYxBOY, nếu các bạn không thích thể loại này thì xin đừng đọc. Nhưng nếu bạn có thể chấp nhận nó thì hãy thưởng thức ^.~

Diễn viên:

Shim Changmin: Cậu bé dễ thương với nụ cười ngọt ngào, rất YÊU thức ăn. Cậu 17 tuổi, hiện đang sống cùng anh trai Yunho và “vợ” của anh ta – Jaejoong trong một biệt thự lớn. Changmin là cậu bé rất vui vẻ với một tâm hồn ngây thơ, vì vậy mọi người luôn bảo vệ cậu, đặc biệt là Yunho và Jaejoong.

Kim Kibum (18): Hội trưởng hội học sinh, sống một mình trong căn hộ đắt tiền, đối với anh thì cuộc sống hằng ngày rất nhàm chán. Nhưng mọi thứ đều thay đổi kể từ khi anh gặp một cậu bé tên Shim Changmin.

Jung Yunho (22): anh trai của Changmin, anh bảo vệ rất chặt những người mà anh yêu thương. Nếu ai đó làm tổn thương họ, chúng sẽ phải đối mặt với anh – ông trùm mafia nguy hiểm nhất.

Kim (Jung) Jaejoong (22): “vợ” của Yunho, rất dịu dàng và xinh đẹp. Mọi người sẽ mê mẩn khi cậu cười. Nhưng tất cả họ đều biết rằng trái tim cậu chỉ thuộc về một người – ông xã của cậu.

Kim Junsu (17): em trai của Jaejoong và cũng là bạn thân nhất của Changmin. Chỉ bằng một cái nhìn bạn sẽ biết rằng cậu là em trai của Jaejoong vì nụ cười tuyệt đẹp của cậu sẽ làm tan chảy mọi người.

Park Yoochun (18): bạn thân của Kibum (Hội phó hội học sinh), anh luôn mang một gương mặt lạnh vì không muốn người khác biết điểm yếu của mình, nhưng sự lạnh lùng này đã từ từ biến mất kể từ khi anh gặp một cậu bé với nụ cười dễ thương nhất.

Cùng những thành viên còn lại của Suju và nhiều người khác nữa.

Summary:

Con quái vật thực phẩm đã rơi vào tình yêu với thứ gì đó không phải là thực phẩm. Và cái thứ đó chính là người con trai tên Kim Ki Bum, Hội trưởng đẹp trai của hội học sinh.

Chapter 1

Quái vật thực phẩm gặp gỡ Chủ tịch

Đó là giờ ăn trưa của ngày thứ tư, hai cậu bé đang ngồi trên sân thượng và thưởng thức bữa trưa của họ. Một người thì uống nước cam trong khi kẻ còn lại đang ôm cả một núi thức ăn.

“Changmin, ăn từ từ thôi, không ai cướp những thứ đó của cậu đâu.” cậu bé có mái tóc màu nâu đậm đưa một ánh mắt khó chịu và nói với đứa bạn thân của mình.

“Ai biết được.” cậu bé tên Changmin hồn nhiên trả lời, vẫn tiếp tục ăn, mặc cho kẻ còn lại đang trợn tròn mắt vì câu nói đó.

“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Im lặng nào Junsu. Nhân tiện, cậu vẫn còn muốn miếng sandwich đó chứ?” cậu hỏi trong khi đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng bánh của Junsu. Biết cái kẻ háu ăn kia muốn gì, Junsu nhanh chóng ôm lấy cái bánh như thể nó là cuộc sống của mình rồi nói bằng cái giọng the thé :

“KHÔNG! CỦA TỚ!, CẬU CHẮC CHẮN RẰNG SẼ KHÔNG ĂN NÓ CHỨ, OK?”

“Không thèm.” Changmin bĩu môi và lè lưỡi trêu ngươi cái vẻ mặt tức cười của tên đối diện. “Tớ tự mua, tớ sẽ đi và mua thêm.”

“Thêm ư? Cậu đã ăn cả tấn thức ăn rồi đấy!”

“Tớ không thể làm khác được, tớ đói.”

“Cậu thì lúc nào chả đói.” Junsu lầm bầm.

“Tớ nghe đấy.”

“Sao cũng được~” Junsu lại le lưỡi một lần nữa, cậu đôi khi – không, LUÔN LUÔN tự hỏi làm thế nào tên kia ăn nhiều đến vậy mà chẳng mập lên tí nào.

“Tớ sẽ đi mua thêm bánh mì, cậu có muốn thứ gì không?”

“Thêm nước cam luôn nha.”

Changmin gật đầu và đi đến quán ăn tự phục vụ, để lại một mình Junsu trên sân thượng.

—————-

Sau khi mua được bánh mì cho cậu và nước cam cho Junsu, Changmin vội vã quay về sân thượng. Cậu chạy nhanh và không để ý nên bị ai đó va phải làm cậu té rầm xuống sàn.

“Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?” người đâm vào Changmin hỏi. Chàng trai bị sốc khi nghe những tiếng khóc thổn thức phát ra từ cậu bé. “Tôi-Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm đau cậu.”

“C-Của tôi *thút thít* Của tôi *thút thít*”

“Của cậu?” chàng trai bối rối.

“Của tôi *thút thít* ĐỒ ĂNNNNNNNNNNN của tôi!!! Yah~~~~

“Huh? Đồ ăn?” chàng trai lúc này bối rối hơn bao giờ hết. Sau đó anh nhìn quanh và thấy có rất nhiều bánh mì trên sàn. ‘Cậu ta khóc vì điều này?’ anh nghĩ.

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ mua đền cho cậu, làm đơn đừng khóc nữa.”

“T-Thật không?” *thút thút*

“Thật.”

“Yeahh~!” Kẻ vài phút trước còn thút thít nay nghe thấy hai chữ ”đồ ăn” thì ngoắt cái đã thay đổi toàn tập và nhìn chàng trai với một đôi mắt cún con . Hành động trẻ con này đã làm chàng trai kia sốc và không khỏi những suy nghĩ thú vị về cậu nhóc này . ”Đi thôi, trước khi tiệm đóng cửa.” Cứ thế, cậu chụp lấy cánh tay của người kia và lôi thẳng đến quán ăn.

—————————–

“Làm ơn cho sáu bánh mì và hai nước cam.” Changmin nói với ông lão.

“Nhiều hơn ư ?” có lẽ ông lão bị sốc vì đây đã là lần thứ 20 trong ngày changmin đến mua đồ ăn.

"Bác biết cháu đói nhiều đến nào mà, hehehe.” Changmin gãi đầu cười gượng.

“Đây là bánh mì và nước của cháu– ô chào Hội trưởng.” ông lão ngạc nhiên khi thấy anh chàng bên cạnh Changmin.

“Chào bác Han.” anh ta nói và cúi đầu chào. “Làm ơn gọi cháu là Kibum, bác đừng khách sáo vậy, cứ như cháu ở tầng lớp thượng lưu ấy.”

“Hahaha, Hội trưởng là Hội trưởng, thế hôm nay cháu muốn ăn gì?”

“À, cháu ở đây chỉ để mua bánh mì cho cậu bé này thôi.” Anh nói, đôi mắt liếc nhìn về phía Changmin đang ăn bánh mì như thể không có ngày mai.

“Tôi luôn tự hỏi làm thế nào mà cậu bé đó có thể ăn nhiều đến vậy.” ông Han vừa nói vừa lắc đầu.

“Bác biết cậu ta sao?”

“Cậu ta tên Changmin, đó là tất cả những gì bác biết. Cậu ta luôn đến đây cùng bạn mình để mua bữa trưa.”

“Ra là thế… À cháu cần trả tiền cho những cái bánh mì đó nữa chứ.” Kibum vừa nói vừa lấy ví ra và trả tiền cho những món ăn của Changmin, sau đó anh đi đến nơi Changmin đang ngồi và yên vị bên cạnh cậu.

“Nãy giờ tôi quên giới thiệu về mình. Tôi tên Kim Kibum, rất vui được gặp cậu.” Anh nở một nụ cười và nói với cậu.

“Còn tôi là Changmin, Shim Changmin.” Changmin tươi cười, hậu quả là Kibum đã chết sững mất một vài giây. ‘Đó là thứ mà mình gọi là nụ cười tỏa nắng.’ Anh nghĩ.

“Nụ cười của cậu rất đáng yêu.” Kibum nói mà không suy nghĩ, làm cậu bé đỏ cả mặt.

“C-Cảm ơn… Tôi đoán vậy.” Changmin lắp bắp. “Anh có vẻ rất nổi tiếng.” Cậu đột nhiên lên tiếng phá cái không khí gượng gạo hiện tại.

“Huh?”

“Thì, ai cũng đang nhìn anh kìa.” Kibum nhìn quanh và thấy Changmin đã đúng, mọi người trong quán đều nhìn anh.

“Ồ, tôi không biết rằng tôi lại nổi tiếng thế này.” Anh nói và cười khúc khích.

” Sao bác Han lại gọi anh là Hội trưởng vậy? Anh là thủ lĩnh trường này à?” Changmin ngu ngơ hỏi, nhưng điều đó trông rất đáng yêu trong mắt Kibum.

“Cậu không biết tôi?” Kibum vô cùng ngạc nhiên. Mọi người trong trường đều biết anh, thậm chí cả những người ngoài.

“Không, tôi và tên bạn thân vừa mới chuyển đến đây vào thứ hai nên chưa biết gì về trường cả.”

“À ra thế… tôi không phải thủ lĩnh mà là Hội trưởng hội học sinh của trường- Chắc đó cũng là lí do tôi trở nên nổi tiếng.”

“Hahaha.” Changmin cười cái vẻ mặt hài hước mà Kibum đang làm.

Hai người tiếp tục ngồi trong quán trò chuyện và ăn uống… Thật ra chỉ có Changmin ăn trong khi Kibum thì quan sát cậu bé ăn một cách vui vẻ. Nhưng có điều gì đó đang quấy rầy Changmin, thứ gì đó rất quan trọng mà cậu đã quên khuấy.

————Trong khi đó, trên sân thượng————–

“Changmin đáng chết.” Junsu rít lên giận dữ. Cậu đã chờ Changmin trở về từ tiệm ăn được hai mươi phút rồi, chuông sắp reo mà chẳng thấy tăm hơi cậu ta đâu. Junsu hằn học lộ rõ vẻ bực bội và đi về lớp, cố lờ đi tiếng ồn ào do cái dạ dày phát ra.

Chapter 2

Tái ngộ

Changmin đang đi đến phòng học của mình trong khi hai bàn tay đầy ắp thức ăn và kẹo. Cậu lấy chân khẽ gạt cửa và không để ý Junsu đang giận giữ nhìn chằm chằm vào mình.

“Tớ thấy cậu ăn uống rất vui vẻ.” Cậu nói. Đôi mắt Changmin mở to khi vừa nhớ ra cái gì đó.

“Ôi, tớ quên mang nước ép lên sân thượng cho cậu!”

“Thật mừng vì cậu còn nhớ nó.”

“Xin lỗi, he he .” Changmin làm bộ và cười ngây ngô.

“Đừng có ‘hehe’ với tớ, cậu có biết dạ dày của tớ kêu liên hồi không?” Junsu bĩu môi và xoa xoa cái bụng của mình.

“Xin lỗi, đây, mấy cái bánh mì và bánh bông lan vẫn còn, cho cậu nè.” Changmin nói và chìa chiếc bánh trước mặt Junsu.

Junsu vội vàng chộp lấy và ăn thật nhanh trước khi giáo viên đến.

Hết giờ học Changmin và Junsu đứng trước cổng trường chờ Jaejoong đến đón. Một lúc sau chiếc ô tô màu đỏ đắt tiền đỗ trước mặt họ.

“Hai đứa đợi lâu không?” Một chàng trai có mái tóc đen hỏi, anh tháo cái kính mát ra, để lộ đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của mình, đôi môi đỏ hồng cherry vẽ nên một nụ cười thiên thần.

“Anh đã ở đâu vậy? …hay đúng hơn, anh đã làm ‘cái gì’ với Yunho hyung vậy?” Junsu nói và cười điệu, làm chàng trai xinh đẹp đỏ bừng cả mặt.

“I-Im lặng và lên xe.”

“Rõ thưa đội trưởng!” Changmin và Junsu đồng thanh, nhanh chóng bước vào xe.

——————-

Họ cuối cùng cũng về đến nhà sau một chuyến đi dài với Jaejoong. Cũng đã là 19h30, Changmin và Junsu mệt mỏi đi vào nhà trong khi Jaejoong thì cười hạnh phúc cùng đôi tay đầy những túi đồ.

“Lần tới tớ sẽ đón xe buýt.” Junsu nói và ngồi xuống ghế sofa. Changmin cũng làm điều tương tự và buông một tiếng thở dài. Sau đó cậu lấy cái cặp đi học của mình đang đặt trên bàn và lôi ra vài quyển sách dày cộp.

“Aish tớ ghét bài tập về nhà.” Junsu rên rỉ.

“Cậu có mười hai giờ để hoàn thành nó— Khỉ thật.”

“Huh? Gì thế?” Junsu lập tức hỏi và nhìn về phía Changmin nhưng chỉ trông thấy cái đầu người kia đã bị lọt thõm trong túi, Junsu lúc này nhìn cậu một cách khó hiểu. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?”

“Aish, tớ bỏ quên cuốn sách lịch sử rồi. Tớ phải quay trở lại trường.” Cậu trả lời và đứng dậy, Junsu cũng đứng dậy theo cậu.

“Tớ sẽ đi với cậu.”

“Không cần đâu, nói với Jae hyung là tớ sẽ về trước bữa tối.”

“Thôi được.” Sau khi nghe câu trả lời của Junsu cậu nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, lấy chiếc xe đạp và phóng thật nhanh đến trường.

————————–

Changmin dựng xe đạp trước cổng sau đó đi đến lớp. Dãy hành lang đến lớp của cậu quá tối đến nỗi cậu không thể nhìn thấy gì cả, cậu khẽ rùng mình lo sợ như có điều bất an sắp xảy ra.

“Đáng lẽ mình nên để Junsu đi cùng.” Cậu cắn môi tự nhủ.

*Cộp cộp*

Changmin ngừng lại khi nghe tiếng bước chân phía sau, cậu nhanh chóng quay lại để xem là cái gì, nhưng chẳng có thứ gì ở đó. cậu giật thót mình, cậu muốn ra khỏi đây ngay bây giờ!

“Không, còn cuốn sách.” Cậu tự nhắc nhở bản thân và cố níu đôi chân bước tới.

Sau khi lấy được cuốn sách trong hộc bàn của mình, Changmin vội vã quay lại và bắt đầu đi nhanh, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt! Cậu chỉ muốn về nhà và thưởng thức những món ăn mà jaejoong nấu.

Lúc này cậu lại ở trong hành lang tối đen một lần nữa. Tiếng gió và cây xào xạc làm cậu nhóc càng sợ hơn.

*Cộp cộp*

Những tiếng bước chân đó lại vang lên, mặt cậu toát hết mồ hôi và thở thật nặng nề. Cậu không thể chịu được nữa, cậu ép bản thân mình chạy về phía trước và không biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng , một thứ gì đó hay một ai đó đã chụp lấy tay cậu và kéo cậu vào phía sau bức màn lớn đủ che được vài người. Changmin muốn hét lên nhưng đã có một bàn tay bịt miệng cậu lại.

‘Ah!! Cái gì thế này? Trộm?! Hắn sẽ giết mình? Mình sẽ chết? Không! Mình vẫn chưa ăn tối!’ Cậu gào lên trong đầu và nhắm mắt thật chặt. Cậu sợ, thật sự rất sợ, nhưng có điều gì đó không đúng ở đây. Thay vì sợ hãi, cậu lại cảm thấy… an toàn?

“Hội trưởng! Hội trưởng!!” ai đó hét lên bằng chất giọng khàn khàn đầy giận dữ. Nhưng tâm trí của Changmin không nghĩ về kẻ đó mà nghĩ về điều mà hắn vừa nói. ‘Hội trưởng? Không lẽ…’

“Kibum?” Cậu thì thầm.

“Hey.”Kibum chào cậu cùng với một nụ cười hiền khô trên môi, vừa kéo Changmin sát lại mình, thật sát, đến nỗi Changmin có thể cảm thấy hơi thở của anh phả vào mặt cậu, nóng bừng.

“K-Kibum c-cái gì–”

“Suỵt…” Kibum ra dấu im lặng và Changmin ngoan ngoãn làm theo. Cậu nín thinh khi những tiếng bước chân ngày càng tiến gần về phía họ, cắn cắn môi dưới một cách lo lắng.

“Aish! Ngày mai tôi sẽ đá vào mông cậu ta.” Kẻ đó nói và đi ngang qua họ. Kibum và Changmin thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu làm gì ở đây vào giờ này? Cậu không biết là đã muộn lắm rồi sao?” Kibum hỏi và dần buông lỏng Changmin ra.

“Tôi bỏ quên cuốn sách lịch sử, nên tôi đến lấy.” Changmin giải thích. “Còn anh? Anh làm gì ở đây?” Changmin hỏi ngược lại.

“Hội học sinh còn một số công việc cần giải quyết, vì vậy tôi ở lại muộn.”

“Còn người đó?”

“Cậu ta là Hội phó và cũng là bạn thân của tôi, tôi đoán cậu ta nổi điên vì tôi đã trốn việc.” anh cười nhẹ.

“Hahaha, anh là một kẻ xấu xa.” Changmin đùa.

“Yah! Tôi không xấu xa.” Kibum bĩu môi làm trái tim ai đó khẽ rung động. Một Kibum lạnh lùng sao có thể trở nên đáng yêu thế này!

‘Aish! Cái quái gì xảy ra với mình vậy? Chỉ cần nhìn vào mặt anh ta là trái tim mình đập như điên! Mình chưa bao giờ có cảm giác này trước đây, kể cả với những món ăn yêu dấu. Điều này là tốt?… hay xấu? Mình đang bị đau tim? Ôi không! Mình phải nói với Yunho và Jae hyung để họ đưa mình đến bệnh viện. Chắc mình bị bệnh gì đó rồi’

Trong khi Changmin đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu không hề biết rằng có một người đang nhìn cậu và cười.

‘Cuộc sống của mình sau này sẽ không nhàm chán nữa.’ Kibum nghĩ.

——————————————–

Chapter 3

Gặp gỡ gia đình của cậu ấy

“…bum… Kibum… Kibummie~ Bummie~” Changmin đã gọi Kibum được một lúc, nhưng dường như anh chàng đang chìm đắm tận chín tầng mây. “BUMMIE~!!!!” Cuối cùng Changmin đành hét lên để mang anh về hiện thực.

“Hả? Bummie?” Kibum bối rối và hơi ngạc nhiên. Sau đó anh nhìn Changmin, người lúc này đang bĩu môi.

“Tôi gọi nãy giờ mà anh không trả lời, anh đang nghĩ gì thế?”

“À, cũng chẳng có gì, tôi chỉ nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu tôi được về nhà ngay bây giờ.” Kibum nói dối. Sự thật là anh chẳng muốn về chút nào, bởi vì chẳng có ai chờ anh ở nhà. Nó thật tẻ nhạt.

“Ôi, nhắc đến nhà mới nhớ, tôi trễ bữa tối rồi! Về nhé, tạm biệt!” Changmin đang định rảo bước thì Kibum đã kịp kéo lấy tay cậu.

“Chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

“Không đời nào tôi để cậu về nhà một mình, đã trễ lắm rồi.”

“Đừng lo, tôi đi xe đạp nên chỉ cần mười phút là về đến nhà rồi.” Changmin cười.

“Không, tôi sẽ đi với cậu.” ‘Tôi muốn biết cậu sống ở đâu.’ Kibum nghĩ thầm.

“Được thôi, nếu anh muốn điều đó.”

“Có, tôi muốn.” Kibum trả lời và khẽ mỉm cười làm trái tim Changmin lỡ nhịp.

————————-

Họ đang đứng trước nhà họ Jung, Kibum quá đỗi ngạc nhiên về kích thước của ngôi nhà . Đó là một ngôi biệt thự rất to và đẹp, y như một toà lâu đài vậy!

“Wow.”Kibum trầm trồ hét lên.

“Đẹp chứ?” Changmin nhe răng cười.

“Quá đẹp, wow!” Hai người im lặng một lúc và Kibum lên tiếng : “Um, à, tôi không phiền cậu nữa, cũng đến lúc tạm biệt rồi nhỉ?”

“Đ-Đ-Đợi đã, anh có muốn ăn tối cùng chúng tôi không?” Changmin đột ngột hỏi mà không suy nghĩ. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu không muốn nói lời tạm biệt lúc này, cả Kibum cũng thế.

“O-Ok, nếu cậu không phiền.”

“Tất nhiên là không phiền rồi, đi nào!” Cậu hồ hởi nói và nắm tay Kibum và kéo xộc anh vào nhà.

“Hyung, em về rồi!” Changmin hét lên để cả căn biệt thự đều có thể nghe thấy, sau đó những tiến bước chân tiến lại gần. Yunho, Jaejoong và Junsu chạy về phía Changmin với gương mặt thể hiện họ đã lo lắng đến thế nào.

“Changminnie!!” Yunho là người đầu tiên lên tiếng. “Em đã đi đâu vậy? Có biết mọi người lo lắng lắm không?” Anh nói và nhìn khắp thân thể em trai mình, đảm bảo rằng nó vẫn ổn.

“Hyung~ Em không sao.” Changmin rên rỉ.

“Cậu đã muộn bữa tối!” Đến phiên Junsu hét.

“Chỉ mới có năm phút mà.” Changmin bình tĩnh đáp.

“Phải rồi! Năm phút! Cậu chưa từng trễ hẹn với thức ăn, dù chỉ một giây!” Junsu chỉ ngón tay mũm mĩm của mình vào mặt Changmin làm cậu nhóc thấy khó chịu.

“Sao cũng được… làm ơn đừng làm tớ mất mặt nữa… Và mọi người không thấy là chúng ta có khách à?” Sáu con mắt đều đổ dồn về phía Kibum, người đang mỉm cười một cách ái ngại.

“Chào?” Kibum e dè chào. Sau đó một điều bất ngờ đã xảy ra…

“Cậu là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu? Có bao nhiêu anh chị em? Có sống một mình không?” Yunho hỏi dồn dập, làm Kibum càng lo sợ hơn.

“Hyung! Làm ơn dừng lại, anh đang dọa anh ấy đấy.” Changmin vừa nói vừa vòng tay mình qua tay Kibum. Cảnh đó làm ba người kia bị sốc nặng. Yunho lập tức kéo Changmin ra khỏi Kibum và ôm chặt cậu để che chở.

“Cậu là ai?” Yunho hỏi bằng giọng nghiêm trọng và chỉ vào Kibum. Changmin thở dài.

“Anh ấy tên Kim Kibum, là— ”

“Jaejoong đi kiểm tra lý lịch của cậu ta, Junsu bảo vệ Changmin!” Yunho ngắt lời Changmin trong khi cậu chưa kịp nói hết câu.

“Yes sir!” Junsu và Jaejoong đồng thanh. Rồi Jaejoong chạy đi đâu đó và Yunho đẩy Changmin về phía Junsu. Junsu lập tức bảo vệ cậu như thể đang bảo vệ mạng sống của mình vậy. Kibum chỉ có thể đứng yên đó, bất động. Tia nhìn lạnh lẽo của Yunho quét từ đầu xuống chân làm anh rùng mình sợ hãi.

‘Mình sắp chết?!’ Anh gào lên trong đầu.

Vài phút sau Jaejoong trở lại với vài tờ giấy trong tay, mọi người chăm chú nhìn chàng trai xinh đẹp.

“Kim Kibum, 18 tuổi, Hội trưởng Hội học sinh của trường trung học Seoul. Có hai chị em gái, Kim Ha Be (3) và Kim Sae Yoo (22). Mẹ tên Sae In (35) và cha là Bum Hee (38). Sống một mình trong một căn hộ trong khi ba mẹ và các chị em sống ở Mĩ. Bla bla bla and bla bla bla.”

Mắt Kibum mở to ngạc nhiên khi nghe Jaejoong nói. ‘Làm sao anh ta biết những điều đó?’ Anh nghĩ. ‘Hai chị em gái? Tất cả những gì mình nhớ là mình chỉ có duy nhất một người chị… Nhưng mình đã không liên lạc với họ năm năm rồi. Nhưng họ có thể gọi điện nói rằng có thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net