Khởi đầu của cam kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung hoàn toàn không nhìn thấy gì phía trước. Trời tối đen như mực, cô không phân biệt nổi mình đang ở đâu, phải căng mắt để nhìn xung quanh. Nhưng trước mắt cô chỉ là một màu đen. Ở một mình giữa nơi tăm tối, nỗi sợ hãi bao trùm khiến đôi chân run lập cập, cô dò dẫm chạy trong bóng tới với mong ước duy nhất là nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Trực giác mách bảo có cái gì đó dang đuổi theo phía sau, Chaeyoung ngoái lại nhìn và cô lập tức hối hận về hành động đó. Một vật thể đen ngòm đang đuổi theo sát nút. Chaeyoung hét lên và cố sức chạy nhanh hơn. Tim đập thình thịch, miệng thở hổn hển, cơn buồn nôn như đã trào lên tận cổ họng. Đôi chân run rẩy, mỗi bước chân đạp lên đất trở nên khó nhọc nhưng Chaeyoung không giảm tốc độ mà dồn hết tinh lực để bỏ chạy.
" Á!"
Chưa được bao lâu mà cô đã bị vật thể đen ngòm phía sau tóm được. Một bóng đen không rõ hình thù túm lấy chân cô, không thả ra, Chaeyoung ngã ập xuống tại chỗ. Cơn đau khiến cô muốn bật khóc, nhưng điều này vẫn chưa thấm tháp gì so với nỗi sợ hãi đang ngập tràn. Mình muốn sống. Mình muốn sống. Mình không muốn chết ở một nơi như thế này. Chaeyoung run rẩy, đưa hai tay che mặt, cô chỉ mong có một ai đó đến cứu mình dù bất kể đó là ai.
" Để tôi cứu cô nhé...?"
Một giọng nói quyến rũ vang lên, Chaeyoung khẽ quay đầu lại phía sau. Kẻ có giọng nói mê hoặc vang lên từ trong bóng tối nhấc bổng người cô lên và cứ thế siết chặt cổ. Nỗi sợ hãi khiến lưỡi cô như tê cứng lại, hơn nữa cổ bị thít chặt không thể thở khiên cô không thể trả lời. Chaeyoung cố sức để phát ra thành tiếng nhưng không được. Không trả lời, cô có thể bị chủ nhân giọng nói mê hoặc kia giết chết ngay tức khắc. Chaeyoung dồn hết chút sức tàn để hét lên.
" Cứu, cứu tôi..."
" Rầm!"
"Á."
Chaeyoung đột ngột ngã lăn từ trên giường xuống đất, lưng đập mạnh xuống sàn nhà, cơn đau từ lưng và eo làm cô nhăn nhó. Chaeyoung ngồi dậy mở to mắt ngạc nhiên khi nhận ra mình đang ở nhà.
" Mình về nhà từ lúc nào thế nhỉ...?"
Rõ ràng vừa rồi mới ở trước cổng trường, nhưng sau khi trấn tunhx lại, Chaeyoung lại thấy mình đang ở trong phòng. Cô vội vàng, sờ khắp người để chắc chắn chuyện vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.
" Chẳng có gì lạ cả!"
Trên người hoàn toàn không có gì đặc biệt, Chaeyoung mở to mắt tụe trấn an mình, cô giơ thẳng hai tay lên trời và keu to.
" Thì ra mọi thứ chỉ là mơ!"
Nhận ra mọi chuyện mình vừa trải qua chỉ là giấc mơ, Chaeyoung nở nụ cười sảng khoái. Cô vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm bất mãn vì cơn ác mộng vô nghĩa khiến mình lăn từ trên giường xuống đất. Ra đến phòng khách, nhìn lên đồng hồ, mặt cô dần biến sắc.
" 8h rồi ư?"
Chaeyoung dụi dụi mắt nhìn lại đồng hồ nhưng kim giừ vẫn kiên định chỉ vào số 8. Cô thường bắt đầu rời khỏi nhà vào lúc 7h50 để đến trường, nếu đồng hồ không bị hỏng thì chắc chắn cô sẽ bị muộn giờ. Lao ra ngoài phòng khách, cô kêu lên.
" Bà ơi! Sao bà không gọi cháu dậy?"
Chợt nhận ra phòng khách không có ai, Chaeyoung khựng người, miệng mím chặt.
" Không có ai mà, thật là!"
Bà của cô đã thành người của thế giới khác. Bà ra đi đã được một tháng nhưng sáng sáng cô vẫn giữ thói quen tỉnh dậy là chạy đi tìm bà. Phòng khách lạnh lẽo không một bóng người khiến Chaeyoung trào nước mắt.
" Mình đừng như thế này nữa!"
Mình thật ngốc nghếch khi ngày nào cũng nhớ đến ngừoi đã khôn còn, Chaeyoung hạ giọng lẩm bẩm và gõ gõ vào đầu.
" Một mình mày vẫn có thể sống tốt mà, Park Chaeyoung."
Từ lúc sinh ra Chaeyoung đã không còn bố mẹ. Người nuôi cô là bà và chú. Hơn nữa, vì phải cưu mang cháu từ nhỏ, mẹ hìa, người chú phải đi làm từ rất sớm nên ngoại trừ lúc còn nhỏ xíu, hầu như Chaeyoung hiếm khi nhìn thấy mặt ông. Có lẽ vì vậy mà tỉnh cảm của cô đối với người chú mình không nhiều.
Mùa đông giá lạnh, nhưng vì muốn gột hết mọi suy nghĩ vẩn vơ, Chaeyoung gội đầu, rửa mặt bằng nước lạnh rồi vội vã chuẩn bị đến trường. Cổ nhẩm tính tiết học đầu tiên là 8h30', nếu đi taxi vẫn có thể vào lớp trước khi giờ học bắt đầu. Chaeyoung vội vã chuẩn bị với tốc độ của siêu nhân và ngồi lên taxi.
" Chaeyoung ơi, ở đây!"
Có vẻ hôm nay là một ngày may mắn, nhiều học sinh vẫn đang tập trung tại sân vận động cho nghi thức buổi sáng. Nghe thấy bạn gọi vào xếp hành, Chaeyoung vội chạy tới cuối hàng lớp mình và lén cô giáo chủ nhiệm đứng vào hàng. Trong khoảnh khắc hú hồn vì không bị phát hiện đến muộn, giọng thầy hiệu trưởng đập vào tai cô.
" Tôi rất đau buồn khi phải thông báo, một học sinh trường ta đã bị Ma cà rồng sát hại..."
Tên học sinh đáng thương không được nêu đích danh nhưng ngay khi thầy hiệu trưởng vừa nói đó là học sinh trường mình thì không khó để Chaeyoung có thể suy đoán người đó là Mina.
" Đó không phải là mơ sao...?"
Chaeyoung cười méo xệch. Đã nghĩ chuyện Mina bị hiết và tất cả những gì mình nếm trải chỉ là mơ nhưng qua lời thầy hiẹu trưởng, cô đau đớn nhận ra đó đều là sự thật.
" Chaeyoung à, cậu nghe chuyện Mina chưa?"
" Mọi người nói không phải chỉ có một mình Mina bị hại đâu. Jehwan lớp 4 cũng.."
Thường ngày Chaeyoung khá thân với Mina nên học sinh cùng lớ nhất loạt vây quanh Chaeyoun và hỏi cô về chuyện của Mina. Nhưng Chaeyoung không thể nói gì, cô ngây tại chỗ nhue người mất trí.
' Nếu đó là sự thật... Nếu thật sự mọi chuyện mình trải qua là sự thật!'
Chaeyoung giật mạnh bím tóc và thu mình ngồi phịch xuống đất. Tuy đã thực sự bị dồn đến tình thế nguy hiểm tính mạng, bất đắc dĩ phải đồng ý giúp đỡ tên quái vật ăn thịt người, nhưng lòng cô vẫn trĩu nặng khi nghĩ lại quyết định ấy.
" Chaeyoung à, em gặp cô một chút nhé?"
Người lên tiếng gọi Chaeyoung đang ngồi co rúm tự trách mình là cô chủ nhiệm. Cô giáo không gọi ai mà chỉ đích danh mình khiến Chaeyoung nghĩ cô giáo đã biết điều gì đó. Mặt căng thẳng, Chaeyoung lầm lũ theo sau cô. Cô chủ nhiệm đưa Chaeyoung đến phòng tư vấn. Cô bảo Chaeyoung ngồi xuống và đưa cho cô cốc trà.
" Nghe nói hôm qua em có hẹn voeis Mina? Em có thể nói cho cô biết đã có chuyện gì xảy ra với Mina không?"
Nghe giọng thuyết phục đấy dịu dàng của cô giái, cảm xúc dồn nén cực điểm, suýt chuý nữa Chaeyoung đã buột miệng kể hết mọi chuyện nhưng đột nhiên nhớ ra, cô khum tay che miệng lại. Giọng nói hôm qua đã đe doạ sẽ giết chết cô nếu kể cho người khác về hắn. Mặc dù không có mặt chủ nhân của giọng nói đó ở đây nhưng chẳng biết hắn ta sẽ xuất hiện khi nào, ra sao, đó lại là Ma cà rồng. Chaeyoung quyết tâm im lặng, miệng mím chặt.
Thấy vậy cô chủ nhiểm khẽ lay vai Chaeyoung, tiếp tục hỏi:
" Em cứ giữ mỗi lo lắng một mình như vậy cũng có thay đổi được gì không? Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Em hãy kể tất cả với cô cho nhẹ lòng."
" Cô, cô ơi.."
Chaeyoung run rẩy như sắp khóc và nói. Thường ngày Chaeyoung không thực sự quý cô giáo nhiều nhưng khi được cô động viên bằng những lời nói và cử chỉ đầy tình cảm như vậy, nước mắt cô bé bỗng trào ra. Cô muốn kể hết tất cả chi cô giáo nghe và hỏi cô cách giải quyết nhưng cô họng nghẹn lại vì cảm giác bất lực.
" Có chuyện gì mà em không thể chia sẻ với cô, dù là việc gì em cứ nói cho cô biết..." - Cô chủ nhiệm kiên trì thuyết phục Chaeyoung bằng giọng ngọt ngào. Nhưng nỗi kinh hoàng ám ảnh từ hôm qua vẫn lấn át, Chaeyoung nhắm chặt mắt lại và bỏ qua tai lời bói ngọt ngào ấy. Cỏ vẻ bực bội vì đã cố gắng thuyết phục hết mức nhưng học sinh vẫn kiên quyết giữ yên lặng, cô giáo đấm đấm ngự để giải toả bức bối và mân mê tách trà. Cả hai cô trò cùng im lặng, trong căn phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhẫn nại tích tắc, tích tắc.
Nước mắt Chaeyoung dâng trào, phá vỡ âm thanh đều đều đó. Từng giọt nước mắt trong veo đọng trên bờ mi, rơi lách tách xioongs ướt mu bàn tay, hoà điệu với âm thanh kim đồng hồ đều đều. Nhìn cảnh Chaeyoung cắn chặt môi đến ứa máu để cố không bật ra tiếng khóc, cô giáo chủ nhiệm hít một hơi thật dâu và nhẹ nhàng ôm lấy vai cô bé.
" Chaeyoung à."
Cô giáo hạ giọng, khẽ gọi tên Chaeyoung. Không muốn để cô thấy bộ dạng khóc lóc của mình, Chaeyoung vội lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt và ngẩng đầu lên.
" Nếu có chuyện gì xảy ra nhất định em phải đến báo ngay với cô. Cô lúc nào cũng đứng về phía em."
" Cô ơi.."
Nghe giọng nói ấm áp của cô, nước mắt Chaeyoung lại ào ạt tuôn rơi như dòng thác, chẳng khác nào vòi nước bị hỏng không thể khoá lại. Cô giáo cười hiền từ, khẽ lay vai cô bé, ba lần và noi.
" Khi nào tâm lý ổn định thì em hãy ra ngoài nhé."
Còn lại một mình trong phòng tư vấn, Chaeyoung lấy tay lau đôi mắt đỏ ngầu vì khóc. Đúng như cô giáo nói, giữ một mình trong lòng không giải quyết được gì nhưng việc này cũng không thể kể cho người khác biết. Cô giáo không biết rõ sự việc nên có thể dễ dàng nói những lời như vậy. Nếu biết Chaeyoung đã cam kết giúp đỡ Ma cà rồng, chắc chắn cô giáo sẽ xa lánh Chaeyoung ngay cả khi cô vừa quả quyết sẽ luôn ủng hộ cô bé.
" Dù vậy mình cũng không thể cứ khóc thế này được."
Nếu chỉ cần khóc lóc mà giải quyết được mọi chuyện thì cô sẵn sàng để nước mắt rơi cả ngày. Nhưng chẳng thể dùng nước mắt để giải quyết khó khăn, Chaeyoung nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm, và giơ lên theo tư thế " chiến đấu" để tự động viên mình.
" A..a! Cố lên, Park Chae..."
" Cô đang làm trò gì vậy?"
Vốn tưởng chỉ còn một mình trong phòng tư vấn, Chaeyoung giật mình khi đột ngột nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau, cô tư từ quay đầu lại và nhìn trân trối.
" Chào?"
Phía sau là một thiếu niên với vẻ ngoài quyến rũ. Mái tóc đen huyền như bầu trời đêm, làn da trắng mịn đối nghịch với màu tóc. Gương mặt thanh tú với làn môi đỏ mọng mềm mại nổi bật trên nước da trắng không tì vết. Chaeyoung căng thẳng tới mức phải nuốt nước nọt trấn tĩnh, tâm trạng này khác hẳn với lúc sợ hãi.
" Sao cô lại đứng ngây ra vậy?"
Chủ nhân của giọng nói là một thiếu niên trẻ trung hoen rất nhiều so với trí tưởng tượng khiến Chaeyoung đờ đẫn nhìn, nghe giọng nói cứng rắn ấy, cô giật mình quay đi hướng khác. Thiếu niên khẽ nhếch một bên khoé môi mỉm cười. Rõ ràng cậu ta đang cười nhưng từ nụ chời đó lại toả ra một sức mạnh chế ngự khó cưỡng khiến Chaeyoung bất giác thu mình lại.
" Tôi không cần nói mình là ai cô cũng hiểu đúng không?"
Thiếu niên nhìn thẳng vào Chaeyoung và từ từ tiến lại hần. Bước chuyển động hết sức thanh lịch và mềm mại nhưng ánh mắt đỏ vằn gợi lên hình ảnh môth kẻ hung bạo chẳng khác nào con thú ăn thịt đang săn mồi. Chaeyoung co người và lẩn tránh ánh mắt ấy.
" Ma..cà.. rồng."
" Cô đã từng nhìn thấy Ma cà rồng chưa? Hay chỉ võ đoán."
Khác với vẻ bề ngoài trẻ trung, cách nói nhue ông già mấy trăm tuổi ẩn chứa một sự hài hước kỳ lạ khiến Chaeyoung bớt căng thẳng đôi chút và bật cười. Thật khó tin thiếu niên trẻ tuổi kia chính là Ma cà rồng, kẻ đang đẩy con người trên toàn thế giới vào nỗi kinh hoàng.
" Gì mà thiếu niên trẻ tuổi, nhìn tôi vậy thôi chứ tôi sống nhiều hơn cô cả 500 năm đấy?"
Đột ngột bị phát hiện suy nghĩ trong lòng, Chaeyoung giật mình ngạc nhiên và quay đầu lại. Làm thế nào mà hắn ta có thể hiểu mình đang nghĩ gì nhỉ. Các Ma cà rồng xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh đều có một khả năng phi thường nào đó. Phải chăng tên này cũng có năng lực đặc biệt như vây, Chaeyoung thầm nghĩ và liếc nhìn thiếu niên. Thấy vậy thiếu niên cụp đôi hàng mi dài tuyệt đẹp và lắc đầu.
" Làm thế nào mà con người lại biết về khả năng đặc biệt của bọn ta như vậy nhỉ?"
Có vẻ hắn ta thực sự dở hữu năng lức đặc biệt. Chaeyoung vui vui vì suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, cô khẽ reo " Tuyệt!" trong lòng. Thiếu niên bỗng nheo mắt tựa mảnh trăng đầu tháng và nhếch mép cười.
' Hức! Cậu ta đọc được cả ý nghĩ này sao?'
Chaeyoung ngượng ngùng khi thấy thiếu niên đọc được tâm trạng reo vui của mình khi phán đoán đúng, hai má cô ửng hông.
" Tên tôi là Kim Yugyeom. Cô là người đã đồng ý sẽ giúp tôi nên cứ gọi là Yugyeom cũng được."
Không biết từ lúc nào Yugyeom đã tiến tới sát mặt cô. Tâm trí Chaeyoung hoàn toàn bay biến trước vẻ ngoài tuyệt đẹp của người đang đứng ngay trước mắt mình. Nhìn vào đôi đồng tử màu đỏ, sáng lấp lánh như phản chiếu trọn hình dáng của mình trong đó, Chaeyoung thấy tim mình như bị tê liệt, ngây dại, cô cẩn thận nắm chặt hai tay và kéo lên giữ chặt ngực.
" Trên mặt tôi có dính gì à?"
Câu nói của người thiếu niên khiến Chaeyoung bừng tỉnh, cô lén nhìn Yugyeom dò xét, sợ rằng cậu ta sẽ bực bội vì bị nhind chằm chằm quá lâu. Thật may, Yugyeom không có vẻ khó chịu, Chaeyoung thở ra yên tâm và khi đã bình tâm trở lại, cô bắt đầu tò mò về mục đích Yugyeom tìm đến mình. Rõ ràng cậu ta đã nói cần sự giúp đỡ của cô. Không thể tự lý giải tại sao một Ma cà rồng như Yugyeom lại cần tới sự giúp đỡ từ người bình thường là mình, Chaeyoung thận trọng hỏi.
" Tôi phải làm gì để giúp ngài?"
" Cứ nói chuyện thoải mái đi. Ngoại trừ việc cô là người cam kết sẽ giúp đỡ tôi thì mọi thứ giữa chúng ta đều bình đẳng."
' Ma cà rồng và con người bình đẳng' thật khó tin, Chaeyoung nhìn Yugyeom cười khẩy, nhưng ngay lập tức nụ cười biến mất, cô nuốt nước bọt. Thiếu niên đứng trước mặt mình nhìn rất trẻ trung nhưng dù sao vẫn là Ma cà rồng. Chỉ cần hắn ta muốn thì có thể giết chết cô trong nháy mắt. Suy nghĩ đó gắn chặt trong đầu Chaeyoung, miệng cô như khô lại.
' Không thể tưởng tượng một thiếu niên trẻ trung như thế này lại là Ma cà rồng'
Dù nhìn thế nào vẫn là một nhân vật ngoài sức tưởng tượng. Ma cà rồng mà cô vẫn biết là những chàng trai có vẻ ngoài quyến rũ, có thể cướp đi linh hồn của cô gái trong nháy mắt nhờ vẻ ngoài tuyệt mĩ của mình. Thiếu niên tên Kim Yugyeom này cũng có vẻ đẹp mê hoặc, thu hút người khác ngay tức khắc nhưng không đến mức khiến người ta muốn kết thân hoặc yêu đương. Nếu nhìn kỹ sẽ có cảm giác như một con búp bê được chế tác khéo léo. '' Bây giờ Ma cà rồng đang ở trước mặt mà mình lại suy nghĩ lung tung gì thế này!'
Chaeyoung lắc đầu, cố gạt đi những ý nghĩ hỗn độn. Việc cô bị mê hoặc như thế cũng chỉ bởi cậu ta là Ma cà rồng. Chaeyoung không định nhìn Yugyeom nhưng cô không thể ngăn được ánh mắt mình tự động chạy sang phía đó.
" Vậy.. chính xác việc tôi có thể giúp là gì?"
Mặc dù chưa quen nói trống không với Ma cà rồng nhưng Chaeyoung đã kịp ngăn chữ "ạ" ở cuối cậu.Khi đó Yugyeom khẽ nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp, thở một hơi dài và hé đôi môi đỏ tươi chậm rãi nói.
" Tôi đang đi tìm một loài hoa."
" Hoa...?"
Ma cà rồng cần sự trợ giúp của một người bình thường như cô để đi tìm một bông hoa, thật khó tin, Chaeyoung chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Yugyeom trân trối. Như đọc được suy nghĩ ấy, Yugyeom nở nụ cười, có vẻ cậu cũng cho rằng việc Chaeyoung có suy nghĩ như vậy là điều đương nhiên.
" Tôi không rõ bông hoa đó có hình dạng như thế nào, tồn tại ra sao. Chỉ biết rằng đó là một bông hoa. Chính vì vậy tôi cần sự giúp đỡ của cô. Chỉ một mình tôi sẽ thật khó để tìm ra."
Cậu ta không biết bông hoa có hình thái gì, tồn tại thế nào mà vẫn phải mượn tay con nguời để đi tìm, chắc chắn cái gọi là hoa đó phải là một thứ rất quan trọng với một Ma cà rồng như Yugyeom. Chaeyoung thử mường tượng về một bông hoa đáng để Ma cà rồng tìm kiếm, cô lục tung trí nhớ về tên các loài thực vật mà mình biết nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra cái tên nào thỏa đáng.
" Không lẽ.. vì một bông hoa mà Ma cà rồng tấn công con người?"
Đó cũng là một suy đoán bằng trực giác của mình. Nếu cái gọi là bông hóa đó là vật quan trọng với một Ma cà rồng như Yugyeom thì có lẽ nó cũng quan trọng với các Ma cà rồng khác? Vậy lý do chúng tấn công con người cũng là vì..
Tuy Yugyeom không thẳng thắn thừa nhận nhưng cũng không phủ định mà chỉ giữ im lặng, riêng điều đó thôi cũng trở thành câu trả lời đầy đủ cho nghi vấn của Chaeyoung. Nếu họ tấn công con người vì bông hoa thì cũng có thể cho rằng người nào đó đã đánh cắp bông hoa đó. Chính vì vậy, cậu ta mới tìm tới sự trợ giúp của một người như cô. Vừa nghĩ " Thế quái nào...", trong đầu cô hiện lên một ý khó lý giải và nhanh chóng chuyển tành câu nghi vấn. Rõ ràng trước khi trực tiếp lộ diện, sự tồn tại của Ma cà rồng không hề được biết tới trên thế gian này. Nhưng nếu kẻ lấy đi bông hoa là đồ vật quan trọng của họ chính là con người thì làm thế nào người đó lại biết được sự tồn tại của Ma cà rồng?
' Nếu vậy quả nhiên lời của Yugyeom là sự thật?'
Chính phủ thông báo rằng bỗng một ngày Ma cà rồng bắt đầu tấn công con người. Nhưng nếu đúng như lời Yugyeom nói thì không phải Ma cà rộng tập kích con người trước mà chính con người đã tấn công trước.
Rốt cuộc không thể phân biệt được lời bên nào là sự thật, bên nào là dối trá, Chaeyoung cau mày bực bội. Đột nhiên rơi vào tình huống khó hiểu, trong lòng cô xuất hiện một dòng xoáy nghi vẫn và dòng xoáy ấy dần dần mở rộng nhiều liên tưởng. Khi Chaeyoung đang lắc đầu chán nản vì những nghi ngờ liên tiếp nối đuôi nhau hiện lên trong đầu, cô nghe thấy giọng nói bực dọc của Yugyeom.
" Sao tôi có thể lừa một người như cô được?"
Giọng nói đó có gì mỉa mai châm chọc nhưng đúng là cứ theo lời đó thì cậu ta chẳng có lý do gì để lừa cô nên Chaeyoung không thể phản bác lại. Dù vậy cũng không thể tùy tiện tin lời Ma cà rồng được. Trong lúc Chaeyoung còn đang suy nghĩ tìm phương án xử trí hợp lý thì Yugyeom đột ngột mở lời trước.
" Cánh hoa..."
" Hả?"
" Cánh hoa ấy đỏ hơn máu, hương hoa ma mị tới mức thu hút bất cứ loài Ma cà rồng nào. Chỉ cần nếm một chút hoa, mọi vết thương sẽ được chữa lành, ai sở hữu bông hoa đó trong tay sẽ có quyền năng chế ngự mọi Ma cà rồng."
Không khó để Chaeyoung đoán ra bông hoa mà cậu ta đang nhắc tới chính là hoa Ma cà rồng mà các Ma cà rồng đang tìm kiếm, cô im lặng đợi Yugyeom nói tiếp.
" Hoa Ma cà rồng là vật quan trọng để lựa chọn chúa tể của thế giới Ma cà rồng. Vì thế, chúa tể trước đây coi đó là vật báu vô giá và cất giữ ở nơi kín đáo nhất."
" Cậu nói chúa tể trước đây... nghĩa là không phải chúa tể hiện tại phải không?"
" Đúng vậy, ngôi vị đang bỏ trống. Nếu không có bông hoa thì chúa tể không thể tồn tại."Những lời giải thích ấy đã phần nào giúp Chaeyoung chắc chắn hơn bông hoa đó là vật quan trọng tới mức nào đối với những Ma cà rồng như Yugyeom. Theo đúng lời cậu ta nói, nếu hoa Ma cà rồng là bảo vật để lựa chọn người đứng đầu thì cũng thật dễ hiểu khi các Ma cà rồng đang nổi điên đi tìm bắt kẻ đã đánh cắp bông hoa đó.
" Thì ra người đó có lỗi trước.. lại là chúng tôi."
Chaeyoung hạ thấp giọng nói xen lẫn tiếng thở dài. Rõ ràng Ma cà rồng đang tấn công con người vô tội vạ. Nhưng mọi hiện tượng đều có khởi nguồn và lần này chính con người trực tiếp tạo ra nguyên cớ ấy. Dù là ai đã mang bông hoa đó đi, Chaeyoung cũng hy vọng bông hoa sẽ nhanh chóng được trở trả lại cho Ma cà rồng để mọi thức được yên bình trở lại.
" Đúng như trong tài liệu con người đã ghi lại, chúng tôi bị hạn chế hoạt động vào ban ngày."
" Ma cà rồng không được nhín vào ánh sáng mặt trời?"
" Không hẳn là tuyệt đối nhưng chúng tôi không thể mặc nhiên đi lại dưới ánh sáng như con người."
Quả nhiên Yugyeom đang đứng trong góc tối, nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới.
Cậu ta cau mày cảnh giác với ánh nắng mặt trời ấm áp xiên qua cửa sổ vào trong phòng.
" Ban ngày cô đừng bám theo tôi. Hãy đi tìm giúp tôi bông hoa con người đã đánh cắp."
Yugyeom yêu cầu cô đi tìm bông hoa mà chính bản thân cậu cũng không biết rõ hình thù, hay kẻ nào đã mang đi. Chaeyoung ngơ ngác nhìn Yugyeom như nhấn mạnh điều đó là vô lý.
" Cái đó.."
Cốc cốc...
" Chaeyoung à? Còn ai nữa trong phòng tư vấn vậy?"
" Không, không có ai ạ! Em ra ngay đây ạ!"
Nếu cô giáo phát hiện ra Yugyeom thì chắc chắn sẽ lớn chuyện, Chaeyoung vội vàng khóa cửa nhưng đó là hành động vô ích. Sau khi khóa cửa và quay lại phía sau, cô thấy cửa sổ mở toang, rèm phấp phới tung bay, Yugyeom đã biến mất không để lại dấu vết.

" Nhanh, nhanh thật đấy."" Tôi không thể để con người bắt gặp. Cô nói mình là Chaeyoung đúng không? Ban đêm tôi sẽ đến tìm cô, cứ đợi nhé."
Tiếng thì thầm vang lên trong đầu Chaeyoung, cô vội vã nhìn qua cửa sổ ra sân thể dục với suy nghĩ có thể Yugyeom vẫn còn ở ngoài kia, nhưng sân thể dục chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net