Chương 41 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sĩ cứ thế đi qua sau lưng Tiểu Ngưu. Khi Tiểu Ngưu đến đầu con ngõ nhỏ thì hai tên đạo sĩ kia đã đi đến cổng nhà huyện lệnh rồi.

Tiểu Ngưu quay đầu lại, nhìn phía sau lưng hai tên đó mà nhổ một bãi nước bọt rồi hậm hực nói: "Hai tên lỗ mũi trâu kia, bước ra khỏi nhà, cầu cho ngựa đá các ngươi đến chết, chó cắn các ngươi đến chết, lừa giẫm các ngươi đến chết, khỉ phá các ngươi đến chết, nước làm các ngươi nghẹt thở đến chết.

" Trong lòng hắn cảm thấy rất bất mãn với hai tên kia. Không ngờ, khi nói đến đoạn sau, giọng hắn trở nên lớn hẳn lên. Thái Thanh loáng thoáng nghe thấy, quay phắt đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bộ mặt oán hận của Tiểu Ngưu. Thái Thanh hét lớn: "

Tiểu tử nhà ngươi, Ngụy Tiểu Ngưu. Thì ra ngươi ở đây. Sư phụ ngày nào cũng nhớ đến ngươi đó.

"

Tiểu Ngưu quay đầu bỏ chạy, miệng còn mắng lại: "

Lão nhớ ta nhưng ta lại chẳng muốn nhớ đến lão. Ta có nhớ đến cái thứ trời đánh thánh vật nào đi nữa cũng chẳng thèm nhớ đến lão." Miệng thì chửi, chân thì chạy thật nhanh, chỉ sợ rơi vào tay tên mấy tên tiểu đạo sĩ.

Tên Thái Nhạc vừa quay đầu lại nhìn cũng lập tức nhận ra. Hai tên quay mặt nhìn nhau rồi đồng loạt nhảy xổ tới, dốc toàn lực mà truy đuổi Tiểu Ngưu. Bọn chúng đều muốn bắt được Tiểu Ngưu. Nếu có thể bắt được tên tiểu tử đó, sư phụ nhất định sẽ rất mừng. Sư phụ từng nói, chỉ cần tóm được Tiểu Ngưu thì có thể tìm được Ma đao. Một khi lấy được Ma đao thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Sư phụ vì Thái Sơn mà tranh giành, sau này thanh bảo đao đó chẳng phải của phái ta sao?

Hai người càng nghĩ càng thấy quá tuyệt vời nên cũng càng đuổi nhanh hơn. Có điều khinh công của Tiểu Ngưu chẳng thể đùa được còn hai tên tiểu đạo sĩ thì chưa luyện được thuật phi hành, bởi vậy bọn chúng chỉ có thể dùng phương pháp chạy mà đối phó với Tiểu Ngưu. Càng tệ hơn nữa là bọn chúng cũng giống như Tiểu Ngưu, chưa hề luyện tập pháp thuật. Tuy bọn chúng nhập môn đã bấy nhiêu năm rồi, nhưng do thiên tư tầm thường nên vẫn chưa có tư cách học những công phu cao siêu. Ngay cả đến Nhất Huyền Tử mỗi khi nghĩ đến chuyện đó cũng phải than thầm. Chỉ còn biết trách số mình không tốt, thu nhầm hai tên phế vật làm đồ đệ.

Lại nói về Tiểu Ngưu, dốc hết sức mà chạy, cứ như cá tìm cách thoát lưới. Hắn thật ra chẳng sợ gì hai tên tiểu tử kia. Hắn chỉ sợ một khi khởi sự đánh nhau sẽ thú hút lão già kia đến. Bởi vậy, phương châm của Tiểu Ngưu vẫn chỉ là chạy, chạy càng xa càng tốt, chạy càng xa càng an toàn. Cái lão lỗ mũi trâu đó mà ra tay, có đến mười đứa như mình cũng chẳng phải là đối thủ.

Cũng may, con ngõ nhỏ đó cũng không dài lắm, chẳng mấy chốc đã hết. Chỉ ngoặt sang phải là đến đường lớn. Tiểu Ngưu ra khỏi con ngõ thì hai kẻ kia cũng theo ra khỏi ngõ.

Chỉ có điều khi chúng ra khỏi ngõ thì lập tức thất kinh, không biết phải truy tìm theo hướng nào. Bởi vì vừa ra khỏi ngõ thì bọn chúng cũng mất hút mục tiêu. Chúng lập tức dừng hẳn lại, hoang mang nhìn bốn phía, sục sạo tìm trong đám đông, dò xét trong những chiếc xe, ngẫm nghĩ xem tên tiểu tử kia có thể trốn vào chỗ nào. Để tên tiểu tử đó thoát khỏi tầm mắt quá dễ dàng như vậy, nếu để sư phụ biết được, người lại nổi nóng lên. Đã hai lần để hắn sổng khỏi tay, lần này không thể lại nói để hắn chạy mất được.

Trong số hai tên, Thái Thanh xem ra có linh mẫn hơn. Thái Thanh nhìn thấy một chiếc xe bò chở cỏ đang đi về hướng nam liền nói: "Thái Nhạc, ta thấy có thể hắn đang ẩn trên xe. Gần đây chẳng có chỗ nào để hắn nấp cả.

" Thái Nhạc vội mở to mắt mà nhìn, thấy chiếc xe bò đó chở một đống cỏ rất cao, cứ như một hòn núi nhỏ. Một người muốn nấp trong đống cỏ đó thì quá dễ dàng.

Thái Nhạc liền nói: "

Vậy chúng ta đến đó xem rồi lôi tên tiểu tử đó từ trong đống cỏ ra. Lôi được nó ra, không đấm nó mấy cái không được. Cái tên tiểu tử thúi đó, chơi chúng ta mấy lần rồi.

"

Hai người nói vậy xong, thân hình lập tức chuyển động, lao đuổi theo chiếc xe chở cỏ. Chỉ trong chớp mắt hai người đã chặn chiếc xe chở cỏ lại. Người điều khiển xe là một lão đầu mũi to, vội vội vàng vàng dừng xe lại rồi hấp tấp hỏi hai người có phải muốn mua cỏ không?

Thái Nhạc đứng trước mặt con bò còn Thái Thanh xẹt đến phía trước hỏi: "

Lão đầu, ông có thấy một tên tiểu tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi vừa chạy ngang qua ông không?

"

Lão đầu chớp chớp mắt, nắm chặt cây roi nói: "

Không thấy.

" Ông ta đã quá già, trời thì đã bắt đầu tối. Mà nếu không, ông cũng không nhìn rõ được.

Thái Thanh ngắm nghía đống cỏ trên xe rồi hỏi: "

Trên xe của ông chỉ toàn là cỏ thôi sao?

"

Lão đầu đáp: "

Đúng vậy. Chỉ là cỏ thôi. Cỏ để nhóm lửa, cỏ lót chuồng heo, cỏ lót ổ chó. Lão vào thành cả ngày rồi, mới bán được có một ít. Hai vị tiểu ca nếu muốn mua thì thương lượng giá cả thôi.

" Lão đầu bắt đầu bàn đến chuyện làm ăn của mình.

Thái Thanh nghe xong thì lập tức nhíu mày nói: "

Lão đầu à, ta hoài nghi trong đống cỏ này có giấu người.

"

Lão đầu quay lại nhìn đống cỏ của mình một cái rồi nói: "

Sao có thể được. Mà này, đó là người như thế nào vậy? Ở trong đó làm gì?

"

Thái Thanh lộ ra vẻ mặt giảo hoạt nói: "

Lão đầu, ta nói cho ông biết. Tên tiểu tử đó tuy tuổi chưa bao nhiêu nhưng chẳng phải là đứa tốt lành gì. Thật đúng là một cái ung trên đầu, cái nhọt dưới chân, hết sức xấu xa. Hắn là một tên trộm, trên người ông có bao nhiêu tiền hắn đều moi hết cả. Hắn còn là một tên dâm tặc nữa. Ông có bao nhiêu nữ nhi đều sẽ bị hắn làm ô uế hết. Hắn còn là một tên sát nhân không gớm tay***. Hắn bảo ông đưa cái gì, nếu ông không đưa, hắn một đao chém rơi đầu ông ngay.

" Thái Thanh cố hết sức bêu xấu hình ảnh của Tiểu Ngưu, nghĩ rằng sẽ thu được hiệu quả ngay tức thì. Nếu lão đầu thật sự biết Tiểu Ngưu ở đâu, chắc chắn sẽ nói ra ngay tức khắc.

Lão đầu vừa nghe xong, liền bật cười hồn hậu, đúng cái vẻ chân thật nhà nông. Lão đầu nói: "

Nói thật với các ngươi, lão đầu ta là kẻ khốn khó nhất trong thôn.

" Lão đầu chỉ vào cái mũ rơm rách nát của mình nói: "

Ngươi bảo tên tiểu tử đó chẳng phải là thứ tốt lành gì, chuyện đó thì quan hệ gì với ta? Y tìm ta để kiếm tiền à? Nếu ta có tiền đã chẳng phải đi bán cỏ. Y là dâm tặc à? Nhưng ta đến lão bà còn không có, lấy đâu ra cô nương? Ngươi bảo hắn sát nhân không gớm tay, nhưng cũng chẳng thèm giết đến lão đầu như ta. Ta và y vô oán vô cừu, y việc gì phải kiếm chuyện với ta? Ngươi bảo y muốn lấy thứ gì đó, vậy thì cũng chẳng tìm đến ta. Lão đầu ta hiện giờ đến chỗ ở còn không có, đang phải thuê chỗ để ngủ đây.

"

Thái Thanh nghe mà thấy đau đầu, không nhẫn nại nổi nữa: "

Lão đầu, không nói tầm xàm nữa. Dỡ hết đống cỏ của lão ra, chúng ta muốn khám xét.

" Lão đầu từ trên xe nhảy xuống la to: "

Hai tên nhóc kia, các ngươi chẳng phải là người của quan phủ, vì sao ta phải cho các ngươi khám xét chứ? Chẳng lẽ dưới trời này chẳng còn vương pháp nữa sao? Các ngươi là lũ ác nhân, muốn làm gì thì làm sao? Ta thấy các ngươi mới là lũ trộm, các ngươi mới là dâm tặc, các ngươi mới là lũ sát nhân không gớm tay.

"

Vừa nghe xong mấy lời đó, Thái Thanh nhảy dựng lên, tay múa may thủ thế như muốn đấm vào màng tang lão đầu. Lão đầu cũng nổi nóng, hét lớn: "

Đồ súc sanh, ngươi không biết phải tôn trọng người già sao? Đồ súc sanh nhà ai, sao mà vô giáo dục như thế chứ.

" Mắng chửi xong, lão đầu lấy từ trên xe xuống một cây búa, giơ lên thật cao rồi trừng mắt nhìn Thái Thanh

Bọn họ la hét ồn ào như thế ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của những người chung quanh. Mọi người thấy hai tên tiểu đạo sĩ bắt nạt một lão đầu nên đều bàn tán náo nhiệt, chỉ trích hai tên tiểu đạo sĩ là đồ không ra gì.

Thái Thanh thấy tình thế không ổn liền lấy lại vẻ mặt tươi cười nói: "

Lão nhân gia à, hai chúng tôi vì quá nôn nóng bắt tên dâm tặc nên mới mạo phạm đến lão nhân gia. Thật là không phải với lão. Xin lão nhân gia người đại nhân đại lượng đừng chấp nê lũ tiểu bối chúng tôi.

"

Lão đầu nghe thấy thế thì hài lòng, buông búa xuống đáp: "

Nói vậy mới có lý chứ. Ngươi cứ nói như thế từ trước, đã chẳng sinh chuyện như thế này.

" Thái Thanh nghe hơi ngứa tai nhưng lúc này đại sự gấp gáp, đành phải nhẫn nhịn. Y rút từ trong người ra mấy lượng bạc rồi nói: "

Lão nhân gia, ta mua đống cỏ này của người. Đây là tiền mua cỏ.

"

Lão đầu nhìn thấy tiền lập tức mặt mày rạng rỡ, nói ngay: "

Không nhiều như thế đâu.

" Nói xong, đưa tay ra nhận. Thái Thanh rụt ngay tay lại nói: "

Tiền thì là của lão rồi. Bất quá, lão phải giúp chúng tôi một việc.

" Lão đầu hỏi lại: "

Giúp việc gì?

"

Thái Thanh nghiêm mặt lại nói: "

Lão cứ dỡ hết cỏ xuống, chúng ta cần phải khám xét. Chỉ cần lão giúp chúng tôi tìm được người, chúng tôi sẽ còn thưởng thêm cho lão.

" Nói xong, đặt tiền vào trong tay lão.

Vừa thấy tiền, tinh thần lão đầu trở nên phấn chấn. Lão vội ném búa sang một bên rồi cất tiền cẩn thận, chỉ sợ người ta đổi ý. Sau đó lão đầu nói lớn: "

Chỉ cần tiền vào tay, muốn gì cũng được.

" Miệng vừa lẩm bẩm vừa rút cào cỏ từ trên xe xuống, vội vàng dỡ cỏ thật nhanh.

Thái Thanh vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm vào đống cỏ, nhủ thầm, Ngụy Tiểu Ngưu ơi, Ngụy Tiểu Ngưu à, ngươi mà ở trên xe thì để ta xem xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát.

...

CHƯƠNG 42: LA SÁT

Lão đầu nhảy lên chiếc xe bò, múa may cái cào cỏ như gió thổi mây tan. Chỉ ra tay một lúc đã đưa hết đống cỏ trên xe xuống đất. Kết quả khiến hai tên tiểu đạo sĩ Thái Thanh và Thái Nhạc hết sức thất vọng. Trong đống cỏ đó chẳng hề có tiểu tử thúi Ngụy Tiểu Ngưu mà chúng đang tìm.

Thái Nhạc đến bên cạnh Thái Thanh hỏi: 

"Giờ làm sao đây?"

Thái Thanh cứ hết nhìn đống cỏ dưới đất lại nhìn lên chiếc xe bò, lắc đầu nói: 

"Tên tiểu tử này thật quá giảo hoạt. Lần này lại để nó trốn thoát nữa rồi. Chúng ta mau quay về thôi. Nếu về trễ, sư phụ sẽ trách phạt đó. Nhớ, chuyện này không được tiết lộ ra. Sư phụ mà biết, chắc chắn sẽ nổi giận."

Thái Nhạc giương mặt lên nói: 

"Ngươi cứ yên tâm đi. Ta giữ mồm miệng kín kẽ lắm."

 Nói xong, hai người đi luôn một mạch. Thì ra hai người vốn vẫn đợi sư phụ ở bên ngoài. Sau khi theo sư phụ đến biệt thự của quan huyện lệnh, Nhất Huyền Tử vừa ngồi xuống thì chợt nhớ ra huyện lệnh vừa tặng cho lão một chiếc bình cổ mà quên cầm theo, do đó mới sai hai tên đồ đệ quay lại để lấy. Nào ngờ giữa đường lại gặp phải Ngụy Tiểu Ngưu, rồi lại để Tiểu Ngưu chạy thoát. Bọn họ không tìm thấy Tiểu Ngưu. Không biết sau khi ra khỏi con hẻm đó xong, rốt cuộc Tiểu Ngưu trốn theo hướng nào? Sau khi hai tên tiểu đạo sĩ Thái Thanh Thái Nhạc rời khỏi, lão đầu vừa mắng chửi um xùm vừa chất lại đống cỏ lên xe. Một bóng người từ bên dưới xe chui ra. Chui ra xong thì vươn tay vươn chân, miệng thì càm ràm: 

"Mẹ bà nó chứ, hai tên tiểu tử này thật không phải là người, hại lão tử phải chịu cực hình cả buổi. Hai con rùa con này mà không đi, lão tử thật cũng không chịu thêm được nữa."

 Kẻ này đúng là Tiểu Ngưu.

Lão đầu thất kinh, lập tức ngừng tay hỏi: 

"Ngươi là ai? Ngươi chui xuống dưới xe ta từ lúc nào vậy?"

 Tiểu Ngưu bật cười khanh khách mấy tiếng rồi nói: 

"Hai tên oắt con kia không chỉ không chịu trả nợ, lại còn đánh cả người đi đòi nợ của ta. Ta chạy từ trong ngõ ra, chẳng có chỗ nào để trốn cả nên chui ngay vào bên dưới xe của ông. Nếu không, chắc chắn đã bị hai tên oắt kia bắt được rồi."

Lão đầu nghi hoặc hỏi lại: 

"Dưới gầm xe của ta đâu có móc, ngươi đu vào đâu được chứ. Mà xe của ta lại còn di chuyển nữa?"

 Tiểu Ngưu giải thích: 

"Lão nhân gia à, ông có biết võ công không?"

Lão đầu lắc đầu đáp: 

"Ta không biết võ công. Ta biết trồng rau, làm đất, nuôi heo, làm bất cứ cái gì để kiếm sống."

 Tiểu Ngưu lại nghênh mặt lên mà nói: 

"Ta chui xuống dưới gầm xe ông rồi, mặt quay lên trên, như con thằn lằn bám bốn chân vào gầm xe."

Lão đầu không hiểu hỏi lại: 

"Mặt ngươi quay lên gầm xe, như vậy chẳng lẽ ngươi không rơi xuống sao? Sao có thể như thế được? Lão đây đã sống qua bao nhiêu năm, chưa từng nghe qua chuyện gì quái lạ như vậy."

Tiểu Ngưu lại nói: 

"Đó là một loại võ công. Ta đã nói với ông rồi mà ông vẫn không hiểu sao."

 Lão đầu đề nghị:

"Vậy ngươi làm thử cho ta xem nào."

 Không ít bách tính chung quanh cũng hò hét theo, muốn yêu cầu Tiểu Ngưu làm thử.

Tiểu Ngưu không biết làm sao nữa. Lần này hắn không bò vào trong mà như một con ếch, búng một cái lao vào gầm xe. Vào đến bên trong, thân người còn chưa chạm đất, lập tức xoay lật lại, tứ chi bám lấy gầm xe, thân người từ từ dán chặt vào gầm xe. Thật cũng có mấy phần giống với thằn lằn.

Những người chung quanh nhìn thấy liền hò reo vang dội, khen ngợi Tiểu Ngưu đúng là cao nhân. Cả đến lão đầu cũng tròn xoe mắt, không dám tin sự thật trước mắt.

Thực ra, chiêu này Tiểu Ngưu đã học từ hồi còn ở Hàng Châu. Có điều lúc đó chỉ học để trộm gà bắt chó, bày trò phá phách với đồng bạn chứ không nghĩ có thể dùng để thoát thân. Khác biệt chỉ là, vào lúc đó công lực của hắn kém hơn nhiều, giữ như thế chẳng được bao lâu. Hôm nay, hắn có thể giữ được lâu như thế mà không bị rơi, quả thật là một sự tiến bộ rất đáng mừng. Hắn mong sao càng tiến bộ nhanh hơn nữa để sớm được học pháp thuật.

Tiểu Ngưu chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây. Hắn chào mọi người rồi cất bước nhanh về phía ngoài thành. Hiện giờ hắn chẳng có chỗ nào để trú ngụ cả, đành phải ra ngoài thành tìm một nơi để nghỉ ngơi. Hắn tự nhủ, nếu không được, tìm đại một cây đại thụ nào đó leo lên, vậy cũng ngủ được rồi.

Khi hắn ra khỏi thành, đến được một nơi hoang vắng thì trời đã tối sập xuống rồi. Cũng may, trên bầu trời vẫn còn một vầng trăng tròn vàng ệch tỏa ánh sáng dìu dịu có thể tạm thời soi đường cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhớ lại cái dịp cùng sư nương tản bộ dưới ánh trăng, thật vẫn còn bàng hoàng như trong mộng.

Tiểu Ngưu tìm được một gốc cây để ngồi, ngẩng đầu lên ngắm trăng. Trên vầng trăng sáng kia thấy rõ những điểm đen. Cổ nhân nói thật đúng: Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương (Hai câu trong bài 

"Tĩnh dạ tứ"

 của Lý Bạch (701 - 762) - Dịch: Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương - Tương Như). Tiểu Ngưu lập tức thấy nhớ nhà.

Giờ này, mọi người ở nhà chắc cũng đang nhớ đến mình chứ? Lần này mình đi suốt một thời gian dài, không biết Điềm Nữu bọn họ liệu có oán trách mình không?

Lại nhớ đến hai tên tiểu đạo sĩ vừa truy đuổi không tha, thực căm hận đầy một bụng. Tiểu Ngưu lẩm bẩm:

"Hai tên súc sanh đó quả đúng là oan hồn không tan. Cũng may là mạng số của mình lớn nên bọn chúng mới không bắt được mình. Nếu sư phụ của chúng mà đến thì mình toi rồi."

 Nói đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy có chút đắc ý. Đúng lúc còn đang đắc ý thì một giọng nói vang lên bên tai hắn: 

"Bọn chúng bắt không được ngươi là do bọn chúng bất tài, không có nghĩa là mạng số ngươi lớn. Hiện tại chẳng phải ngươi đã rơi vào tay ta rồi sao?"

 Cùng với giọng nói, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu vừa nghe thì giật nảy mình, theo phản xạ muốn nhảy chồm lên. Có điều bàn tay đó như một hòn núi đè trên vai hắn khiến Tiểu Ngưu không sao bắt đầu được cái hành động đó chứ đừng nói đến chuyện hoàn thành được nó.

Tiểu Ngưu hỏi: 

"Ngươi là ai?"

 Vừa nói đầu vừa khẽ quay sang bên phải.

Người kia lạnh lùng cười nói: 

"Xem ra mắt của ngươi cũng không tinh lắm nhỉ?"

 Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại êm ái, rõ ràng là giọng nói của một nữ tử còn trẻ.

Tiểu Ngưu vừa nghe thấy giọng nói này thì đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn đã kịp nhìn gương mặt người đó. Dưới ánh trăng trong sáng, khuôn mặt người đó thật xinh đẹp, ánh mắt sáng như sao. Có điều lúc này chúng đang tràn đầy một nỗi bi phẫn, như ánh mắt của một con báo đang muốn phục thù. Người kia chẳng phải kẻ xa lạ, chính là người mà mới đây không lâu mình đã lợi dụng được, Bắc Hải La Sát Mộ Dung Mỹ. Vừa nhìn thấy nàng ta, Tiểu Ngưu liền cảm thấy đầu choáng váng nhưng hắn vẫn còn đứng vững. Trước mặt mỹ nữ mà như thế thì thật quá mất mặt.

Tiểu Ngưu bật cười ha hả rất tự nhiên rồi nói: 

"Hai ngày rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?"

Mộ Dung Mỹ rút tay về, quay sang nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngưu, cười lạnh nói: 

"Khỏe chứ. Có điều cứ hễ nhớ đến tên tiểu dâm tặc nhà ngươi là chẳng còn thấy khỏe chút nào nữa."

Tiểu Ngưu lo lắng đứng dậy nói: 

"Chuyện ấy nàng không thể trách mình ta được. Lúc đó ta chẳng hề bức bách gì nàng cả. Chúng ta như nhau cả. Nàng cũng nguyện ý mà."

Mộ Dung Mỹ rầu rĩ trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: 

"Nói bậy bạ. Ta căn bản không hề nguyện ý. Ta chỉ bị ngươi bức bách mà thôi. Ngươi nói xem, có cô nương nào nguyện ý để bị nam nhân làm nhục chứ?"

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: 

"Đừng nói khó nghe thế chứ. Gì mà làm nhục với không làm nhục. Cái đó chứng minh chúng ta có duyên phu thê thôi mà."

 Lúc này không thích hợp tranh cãi với nàng ta. Hay nhất là nghĩ cách làm chuyển biến tâm tình nàng ta. Mỹ nữ chỉ cần chuyển biến tâm tình cho tốt thì sẽ không làm gì hại đến mình.

Mộ Dung Mỹ vừa nghe đến 

"Phu thê"

 thì thừ người ra một lúc, cảm thấy như nghe được một điều mới mẻ. Nàng ta lặp lại: 

"Phu thê à?"

Tiểu Ngưu giải thích: 

"Đúng vậy. Nếu như nàng nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể gả cho ta. Dù gì chúng ta thực tế cũng đã làm cái chuyện 'phu thê' đó rồi. Ta thấy nàng rất đẹp, lại có bản lĩnh nữa. Nếu để ta lấy nàng, ta hoàn toàn nguyện ý đó."

 Nhằm đánh tan cái ý niệm muốn báo cừu của Mộ Dung Mỹ, Tiểu Ngưu moi ra cái chiêu bài này. Mộ Dung Mỹ hiển nhiên chưa từng nghĩ đến cái vấn đề đó. Nàng ta bước mấy bước tránh sang một bên, quay lưng về phía Tiểu Ngưu trầm mặc cả một lúc lâu, rõ ràng là đang ngẫm nghĩ vấn đề đó. Ở bên cạnh, Tiểu Ngưu thấy nàng ta đã động lòng, liền tiếp tục mồi thêm lửa, thổi thêm gió. Hắn bảo: 

"Mộ Dung tiểu thư à, ta vừa gặp nàng lần đầu là đã thích nàng vô cùng rồi. Chỉ đáng tiếc là ta thì vô tài vô đức, mặt mũi lại không được dễ coi. Có muốn tiếp cận cũng không sao có cơ hội. Trong lòng ta từ lâu đã muốn cưới nàng. Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta có thể định ước với nhau."

Mộ Dung Mỹ quay đầu lại rất nhanh, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngưu hỏi: 

"Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta định ước sao? Nguyện ý cưới ta sao?"

Tiểu Ngưu lấy vẻ mặt hết sức chân thành và cương quyết nói: 

"Ngụy Tiểu Ngưu ta tuy có hàng đống những thứ tật xấu nhưng trước mặt mỹ nữ không bao giờ nói lung tung. Ta nói nguyện ý cưới nàng chính xác là nói từ tận đáy lòng. Không ai có thể bắt ta làm một việc mà ta không nguyện ý cả."

Mộ Dung Mỹ lấy vẻ mặt nghiêm trang, nói lớn: 

"Ngươi nói thực dễ dàng quá. Chuyện này quá tốt cho ngươi rồi. Ngươi vũ nhục ta, ta lại chẳng tìm ngươi báo cừu, trái lại còn chịu theo ngươi nữa. Chẳng phải quá tốt cho ngươi sao? Chẳng phải ta quá mức không giữ thể diện sao?"

Tiểu Ngưu hỏi lại: 

"Vậy nàng tính sao đây? Chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn giết ta à?"

Mộ Dung Mỹ gằn giọng: 

"Ngươi nói đúng lắm. Hiện tại ta còn muốn đập nát cái đầu của ngươi nữa đó."

 Vừa nói xong thì thân hình nàng khẽ lóe lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net