Chương VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thâm Bất Tri Xứ khung cảnh so với năm xưa cũng không khác nhau quá nhiều. Giang Trừng đứng tựa vào thành cầu gỗ bắt ngang qua con suối nhỏ. Hắn nhìn vào làn nước trong veo có những con cá lặng lẽ bơi lội, ánh mắt ngưng đọng lại, miên mang mà nhớ đến chuyện vừa rồi. Thì ra cái gọi là bạn lữ linh hồn tưởng chừng vô hình mà lại mạnh mẽ đến như thế.

Lam Hi Thần của khi ấy, khác xa với những gì hắn đã từng thấy qua. Dòng lệ của bất lực ấy vẫn còn như rát bỏng trên làn môi của hắn. Nhìn Lam Hi Thần như thế, nếu hỏi hắn cảm thấy ra sao. Giang Trừng chỉ cảm thấy sâu trong tim hắn có duy nhất một từ đau mà thôi.

Giang Trừng chưa bao giờ trách số mệnh bất công với mình. Các nỗi đau trên đời này hắn đã từng nếm qua rất nhiều. Mất đi phụ thân và mẫu thân, hắn đau. Mất đi tỷ tỷ, hắn đau. Mất đi Ngụy Vô Tiện, hắn đau. Trên thế gian này, chẳng có nỗi đau nào bằng việc chứng kiến những người thân lần lượt qua đời. Giang Trừng cứ ngỡ rằng lồng ngực hắn sẽ chẳng còn nếm trải cảm giác ấy thêm một lẫn nào nữa. Nhưng số mệnh đáng nguyền rủa này lại không buông tha Giang Trừng mà tiếp tục trêu ngươi hắn.

Rồi khoảnh khắc hắn điên rồ muốn trêu chọc kiểu người luôn đoan chính là Lam Hi Thần. Thì y lại dùng chân tâm mà đối với hắn. Một chút dịu dàng, một chút ấm áp, cứ như thế chẳng biết từ khi nào mà hắn đã để Lam Hi Thần bước vào cuộc đời mình. Cũng chẳng biết từ khi nào đã nguyện ý nắm lấy đôi bàn tay ấy.

Thế nhưng, bạn lữ của Lam Hi Thần đã xuất hiện. Liệu rằng Lam Hi Thần có đau khổ không? Liệu rằng Lam Hi Thần có buông đôi bàn tay ra? Hoặc là Lam Hi Thần sẽ quên đi bản thân đã từng nói yêu hắn? Lam Hi Thần  sẽ quên đi đã từng muốn cùng hắn bái đường? Rồi một ngày nào đó lướt qua nhau cả hai chỉ là những người xa lạ? Trong đầu Giang Trừng lại hiện ra hàng trăm hàng vạn câu hỏi. Chỉ cần nghĩ như thế thôi, là trái tim hắn bất giác đau âm ỉ. Đau như thể trái tim này chẳng còn là của hắn nữa.

Giang Trừng đưa tay ôm mặt. Hắn chẳng biết trên mặt mình có bao nhiêu thống khổ, Giang Trừng chỉ muốn ngăn mình rơi nước mắt như một kẻ yếu hèn.

“Giang tông chủ.”

Giọng Lam Khải Nhân vang lên. Giang Trừng giật mình, quay lưng bái lễ với Lam Khải Nhân.

“Lam tiên sinh.”

Hắn rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ kiên định như mọi khi. Mà đối với Lam Khải Nhân mà nói, đôi vai cô độc khi nãy của hắn đã bị y nhìn thấy. Nào che giấu được đây?

Lam Khải Nhân lên tiếng:

“Hi Thần, đã ngủ rồi. Giang tông chủ không cần quá lo lắng.”

“Vãn bối không lo lắng.”

Nghe Giang Trừng nói, Lam Khải Nhân cũng không muốn nói sâu về sự tình của hắn và Lam Hi Thần. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, không thể cưỡng cầu. Chỉ có thể xem vào duyên phận của cả hai mà thôi.

“Vậy ngươi hãy vào dùng bữa rồi nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Giang Trừng đi theo Lam Khải Nhân. Hắn ngồi dùng bữa, món ăn Lam gia vốn dĩ đã thanh đạm có chút khó ăn. Nhưng Giang Trừng cũng chẳng còn tâm tư mà để biết được bữa ăn hôm nay là xanh hay trắng là khó ăn hay dễ ăn. Điều đơn giản hắn làm là nhai và nuốt, còn tâm tư đã không còn ở đây nữa rồi. Cũng không biết trong bao lâu, hắn ăn xong cũng đã sẫm tối.

Lúc này, Lam Tư Truy đưa hắn về khách phòng nghỉ ngơi. Vân Thâm yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng chân của hắn và Lam Tư Truy đi trên sàn gỗ. Giang Trừng lên tiếng:

“Người đến cầu học đâu rồi?”

Lam Tư Truy nghe thấy liền đáp:

“Đã được Lam lão tiên sinh sắp xếp ở nơi khác.” Nghĩ nghĩ Lam Tư Truy lại bồi thêm một câu “Nơi đó cách rất xa Hàn Thất và khách phòng.”

Giang Trừng đoán ra chuyện này đã được lan truyền trong Lam gia. Hắn không trả lời. Trước khi bước vào phòng, hắn nói một câu với Lam Tư Truy:

“Đối tốt với Kim Lăng một chút.”
Nhìn cánh cửa đóng lại, Lam Tư Truy mới kịp hiểu ra câu nói của Giang Trừng mà vâng một tiếng. Lam Tư Truy cũng chỉ vừa phát hiện giữa Lam tông chủ và Giang tông chủ có tâm ý với nhau.

Rồi cả hai sẽ ra sao đây?

Lam Tư Truy xoay lưng trở về, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa… Y không thể hiểu được thế gian sao ái tình lại phức tạp đến thế. Nếu bọn họ giống như y và Kim Lăng có lẽ sẽ dễ dàng hơn rồi.

***

Đêm dần khuya, Giang Trừng không thể nào chợp mắt. Hắn ngồi trên ghế nhìn cành lá khẽ lay bên ngoài cửa sổ. Chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng lời thì thầm của hai tiểu bối Lam gia:

“Hắn từ xa như vậy mà chạy đến được Hàn Thất.”

“Suỵt! Không được nghị luận sau lưng người khác.”

“Ừ. Nhưng vài người đi canh đêm đều là Càn Nguyên, mùi hương của hắn quá nồng. Không biết Trung Dung bọn họ đã đến chưa.”

“Đi thôi. Đừng nhiều lời.”

Giang Trừng nghe hết chuyện. Tay nắm chặt Tam Độc, không nghĩ ngợi mà ngự kiếm đến Hàn Thất. Vừa khéo, hắn đáp xuống cũng là lúc hai môn sinh Trung Dung đến, bọn họ bái lễ rồi toan muốn chạy vào trong. Hắn phất tay chặn lại:

“Để ta vào.”

Bọn họ ngập ngừng nhưng rồi cũng đứng ở bên ngoài. Giang Trừng vào trong, hắn đứng trong bóng tối dưới tán cây cổ thụ. Cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này đây là Lạc Hi trong tư thế quỳ bám lấy cửa phòng của Lam Hi Thần.

Lúc này đây, Lam Hi Thần đã tỉnh táo hơn sau cơn phát tình. Y muốn gặp Giang Trừng, nhưng y lại không muốn hắn nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này. Có lẽ ngày mai đến gặp Giang Trừng sẽ tốt hơn.

Đột nhiên, một cỗ mùi hương ngọt lịm len lỏi vào phòng. Lam Hi Thần mở bừng mắt, nhìn ra cửa là bóng người đang dựa vào cửa. Y chậm chậm bước đến gần nhưng không dám mở cánh cửa ấy ra. Tựa lưng trượt dài xuống, Lam Hi Thần lên tiếng, y chẳng màn đến cái gọi là đoan chính:

“Đi mau.”

Vọng vào là âm thanh yếu mềm của Lạc Hi:

“Lam tông chủ… Ta rất khó chịu…”

Khó chịu ư? Nghĩ rằng y sẽ quan tâm sao? Cảm giác của y lúc này mới gọi là khó chịu tột cùng! Càn Nguyên và Khôn Trạch. Thật buồn cười làm sao khi vừa gặp gỡ lại làm như đã quen biết từ lâu. Đôi bàn tay này muốn ôm lấy người ngoài kia, muốn cắn lấy người ngoài kia để lưu lại dấu răng mãi mãi. Lam Hi Thần run rẩy nhìn bàn tay mình, y gằn giọng:

“Đi.”

“Ta muốn gặp người… Mùi hương này, làm ơn hãy mở cửa…”

Lạc Hi cứ thế bám víu vỗ lấy cánh cửa. Hắn chẳng biết cảm giác lúc này là gì. Chỉ biết mình muốn Lam Hi Thần, muốn được ôm lấy, được vuốt ve. Cơn phát tình đối với Khôn Trạch rất đáng sợ.
Lam Hi Thần có gắng bình tĩnh lại. Lạc công tử ngoài kia là Khôn Trạch cũng đã đủ đáng thương rồi. Số mệnh này cũng không phải do hắn muốn. Cũng không thể nào mà y lại ích kỷ trút giận lên người hắn bằng lời lẽ khó nghe. Y xoay người đẩy nhẹ cửa mở ra, trước mặt y là dáng vẻ đáng thương hại của Lạc Hi đang ngồi thẳng. Hai gò má ửng hồng, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt nhìn y rưng rưng như muốn rơi lệ. Mùi hương của hắn lại nồng đậm hơn rất nhiều lần.

Lạc Hi thì thầm:

“Lam tông chủ có thể…chấp nhận ta không?”

Lam Hi Thần che mũi mình lại:

“Ngươi rất xinh đẹp, nhưng tại hạ chỉ đặt một người trong tim. Còn vận mệnh này, là do ta quyết định.”

“Ta… ta…”

Giọng Lạc Hi như muốn bật khóc rồi đôi mắt mơ màng bất tỉnh ngã vào người Lam Hi Thần. Y dùng răng cắn chặt tay mình ngăn lại ham muốn muốn chạm vào người trước mặt, theo bản năng mà vồ cắn lấy con mồi. Y thấy lễ dùng một tay đẩy hắn ra khỏi người mình.

Giang Trừng nhìn một màn này liền xoay lưng rời đi. Đôi môi không khỏi nhếch lên một ý cười, vận mệnh ngang trái này vốn dĩ không bao giờ dừng lại. Đến cuối cùng, hắn vẫn không thể chọn lấy hạnh phúc cho riêng mình…

Phía sau lưng hắn, sớm thôi. Bọn họ sẽ không thể dừng lại mà gắn kết với nhau. Hắn làm gì có tư cách ích kỷ giành lấy Lam Hi Thần. Ngay khi vận mệnh của y ở ngay đây? Tương lại của Lam Hi Thần chính là không có hắn. Lam Hi Thần của sau này sẽ có một gia đình mà không có sự hiện diện của hắn.

Giang Trừng mặc kệ ngoài kia đã là đêm khuya, mặc kệ là gió hay sương. Cứ thế mà trở về Vân Mộng. Nơi mà có thể làm hắn dừng lại một chút sự chao đảo này…

Lúc này, hai môn sinh mới chạy vào thì Lam Hi Thần đã đóng chặt cửa phòng. Bọn họ kéo Lạc Hi lên rồi cách cánh cửa bái lễ:

“Tụi con đến trễ. Mà Giang tông chủ cũng vừa rời đi.”

Lam Hi Thần nghe đến tên Giang Trừng thì chỉ biết khổ sở cười.

Hắn đã nhìn thấy những gì rồi?

Lẽ ra hôm nay sẽ rất vui vẻ, tại sao thành một mớ hỗn độn thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net