All Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này là quà giật tem sớm của cô -GumiNgc347- nha. Bảo bảo mau vào nhận quà nè!!!!
_____________________
Giang Trừng có một bí mật.
Bí mật này lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Một tuần trước khi bọn họ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, Giang Trừng phát hiện bản thân bắt đầu ở trên đầu những người xung quanh thấy được một cái bản tí hon của bọn họ.
Trên đầu của Nguỵ Vô Tiện là một tiểu Nguỵ Anh, trên đầu a tỷ là một tiểu Yếm Ly, trên đầu ai cũng có, kể cả a nương hay a cha hay các môn sinh cũng đều có. Điều kỳ lạ là, các tiểu tiểu này tựa như là một bản sao thu nhỏ của chính mọi người vậy, có điều cảm xúc của chúng đều được thể hiện vô cùng rõ nét trên mặt. Nhờ vậy mà dạo này Giang Trừng biết thêm nhiều thứ lắm, tỷ như việc a nương sẽ buồn mỗi lần cãi nhau với cha xong này, hoặc là a nương thích ăn đồ ngọt, hoặc là a tỷ mỗi lần thấy màu vàng đều sẽ nhớ đến Kim Tử Hiên mà đỏ mặt,...
Giang Trừng không bày tỏ nhiều, mấy hôm đầu y còn hoang mang, đến bây giờ thì nhìn quen rồi.
Vân Thâm Bất Tri Xứ núi non chập chùng, nơi đây có Cô Tô Lam thị nằm mờ ảo phía sau làn sương mù dày đặc, không khí nơi đây cũng là lãnh hơn so với Vân Mộng. Giang Trừng dẫn theo Nguỵ Anh và ba tên môn sinh nữa đến Lam gia tham gia cầu học giành cho các công tử thế gia. Lam gia nổi tiếng nghiêm khắc về lễ nghĩa, đừng hỏi sao họ biết, gia quy 3000 điều là một huyền thoại truyền bao đời rồi. Mới đến, bọn họ liền được yêu cầu thay ra gia phục màu trắng của Lam gia, chỉ thiếu mỗi đeo mạt ngạch nữa thôi là thành môn sinh Lam gia rồi. Đón tiếp họ tại cổng là một trong Cô Tô Song Bích nổi tiếng khắp Tu Chân giới, công tử xếp hạng một bảng xếp hạng công tử thế gia, Lam đại công tử Trạch Vu Quân Lam Hi Thần. Giang Trừng lén lút mà nhìn lên trên đầu hắn, quả nhiên là có một tiểu Lam Hoán ở trên, chỉ là khác với Lam Hi Thần, tiểu Lam Hoán lại có vẻ không ưa cười, cả khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lại để lộ ra một bộ thần sắc buồn chán mà nhìn bọn họ. Kỳ lạ thay, ngay khi nhìn đến Giang Trừng, tiểu Lam Hoán hai mắt bỗng sáng lên như nhìn thấy trân bảo, ngay lập tức bay về phía y. Tiểu Nguỵ Anh có vẻ cũng thấy ý định của tiểu Lam Hoán, thấy vậy liền lao lên muốn cản người, kết quả chỉ thấy cả hai tiểu Lam Nguỵ đang hưng phấn mà bay đâm vào người nhau mà ngã về phía sau, cái trán bị đụng đỏ lên một mảnh. Giang Trừng nhìn hai tiểu ngốc nghếch kia, nhịn không được mà khẽ cười, thấp thoáng còn thấy lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má trái. Tiểu Lam Hoán thì ngây ngốc mà nhìn y, tiểu Nguỵ Anh lại là một mặt đỏ bừng bừng, không biết vẫn là tức giận vẫn là ngượng ngùng. Trên thực tế, Lam Hi Thần và Nguỵ Vô Tiện cũng không khác biệt mấy. Lam Hi Thần mặt khẽ đỏ lên mà nhìn tiếu dung của người trước mắt, Nguỵ Vô Tiện lại là một mặt tràn đầy tức giận cùng không thể tin mà nhìn.
Tối hôm đó.....
Giang Trừng lén lút đứng ở bờ tường, canh giúp cho Nguỵ Vô Tiện đanh ở trấn dưới đi mua rượu. Vốn dĩ y không định đi, chẳng hiểu sao lúc Nguỵ Vô Tiện bảo y muốn xuống trấn dưới mua nổi danh nhất Cô Tô Thiên Tử Tiếu, tiểu Nguỵ Anh trên đầu hắn lại không hề cam lòng, bay khỏi đầu hắn muốn kéo người lại, hết từ kéo tóc lại chuyển sang đẩy. Giang Trừng mắt giật mấy cái nhìn tiểu Nguỵ Anh một mặt không cam lòng muốn kéo chủ nhân lại, cảm thấy có điềm gì đó không lành, quyết định đi theo để giải quyết rắc rối giùm cho họ Nguỵ kia. Kết quả, đúng như trực giác của y, Nguỵ Vô Tiện kia quá giờ giới nghiêm rồi còn chưa thấy mặt đâu. Nơi Giang Trừng đứng là một góc tường gần Tĩnh Thất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng cảm thấy may mắn vì Cô Tô Lam nhị công tử Lam Vong Cơ đang bế quan, mà môn sinh Lam thị thì chỉ dám đi qua chỗ này một hai lần để kiểm tra, dù sao thì chẳng ai liều lĩnh đến mức đến cạnh phòng của trưởng phạt để phạm quy cả. Giang Trừng hai tay chắp sau lưng, quay lưng úp mặt vào tường, vừa gặm điểm tâm a tỷ chuẩn bị cho vừa thầm nghĩ lần sau y nhất quyết không giúp Nguỵ Vô Tiện thằng nhóc này thu gom rắc rối nữa! Giang Trừng khẽ gật đầu, trong thâm tâm khẽ nắm nắm tay nhỏ đầy quyết tâm, Giang nhị công tử vừa mới giơ tay quyết tâm xong, quay mặt lại đã nhìn thấy một thân ảnh màu trắng.
Giang Trừng:.....Quả nhiên giúp Nguỵ Vô Tiện liền sẽ gặp truyện!
Lam Vong Cơ:.......
Giang Trừng thầm nhìn trên đầu Lam Vong Cơ, quả nhiên liền thấy một tiểu Lam Trạm ở đấy. Tiểu Lam Trạm cũng là một bộ lạnh lùng, thế nhưng cái bộ dáng lạnh lùng nghiêm khắc này, kết hợp với cái khuôn mặt búng ra sữa của tiểu Lam Trạm, nhìn thế nào cũng là bộ ông cụ non dáng vẻ. Giang Trừng nhìn thấy xong tim đều muốn nhũn ra rồi, sinh vật bé con này sao lại đáng yêu hơn cả mấy bẻ cẩu mà y hay nuôi vậy? Đã thế, không giống Lam Vong Cơ, tiểu Lam Trạm tuy cũng là lạnh mặt, cơ mà tò mò trong mắt cũng vô cùng rõ ràng đấy! Giang Trừng nhìn tiểu Lam Trạm chú ý tới điểm tâm trong tay mình, một bộ tham ăn dáng vẻ liền hiện ra, khả ái muốn chết!

Quên nói, Giang nhị thiếu là một kẻ mao khống, cũng rất thích mấy thứ bé con dễ thương. Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng hai mắt toả sáng nhìn mình, khoé miệng còn nở một nụ cười đầy ôn nhu, tim bất giác nhũn ra. Y yên lặng một lúc nhìn người trước mắt, dù có đáng yêu đến đâu, phạm quy thì vẫn phải phạt:
- Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi đêm, gia quy 3 lần. Ngày mai, Tàng Thư Các!
Giang Trừng còn đang ngơ ngẩn, nghe đến đây liền sực tỉnh, còn chưa nghĩ rõ ràng đã buột miệng:
- Ta cho ngươi ăn thử điểm tâm, tha cho ta được không?
-......
Giang Trừng nói xong thì mặt hơi tái rồi, sao y lại nói vậy chứ, này là định hối lộ Lam Vong Cơ tiểu cũ kỹ này sao? Chết chắc rồi, Lam nhị thẩn nào cũng bắt y chép thêm cho xem! Giang Trừng còn đang nghĩ làm thế nào để sửa sai, gia quy kia chép ba lần đã muốn gãy tay rồi, bây giờ chép thêm để mà tay y liệt luôn sao? Không không, Giang Trừng sẽ không mạo hiểm vậy đâu, y còn muốn tiếp tục luyện kiếm, còn muốn làm Giang gia gia chủ, đôi tay này của y rất quan trọng, không thể bị phế được! Trong lúc Giang Trừng còn đang xoắn xuýt, Lam Vong Cơ lại nói:
- .......Được!
Giang Trừng: Di, không phải nghe lầm chứ?
Thấy Giang Trừng một mặt mộng bức nhìn mình, Lam Vong Cơ hai tai khẽ đỏ mà lặp lại:
- .....Được!
Thế là Giang Trừng hai mắt sáng lên, quả nhiên tiểu Lam Trạm thích điểm tâm thì Lam Vong Cơ này cũng sẽ thích ăn điểm tâm mà! Vì vậy, Giang Trừng liền kéo Lam Vong Cơ về phòng của bọn họ ở trúc xá, nhét cho y một túi đầy điểm tâm ngọt, còn hơi kiêu ngạo mà khoe là đồ ăn do a tỷ nhà y làm rất ngon, Lam Vong Cơ thật may mắn được ăn, còn tiện thể mời người ta rảnh thì đến thăm Vân Mộng chơi.
Hình như chúng ta quên mất cái gì thì phải! Nguỵ Vô Tiện đi mua rượu về trèo tường, đang định khoe với sư muội nhà mình về chiến lợi phẩm, kết quả nhìn dưới chân tường không có ai.
Nguỵ Vô Tiện:....Sư muội nhà ta đâu rồi? Là kẻ nào, kẻ nào dám bắt cóc sư muội, lão tử phải đánh chết hắn!
Tiểu Nguỵ Anh: Tiểu Vãn Ngâm với A Trừng đâu rồi? Không lẽ bị họ Lam bắt cóc?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net