All====>Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của Muncucmam !
______________________________________
Căn phòng trắng bị một sợi dây màu đỏ phân chia. Một bên là trắng, mà từ trắng nhìn sang, phía còn lại của căn phòng chỉ có đen tối bất tận.

Đây đã là lần thứ năm Giang Trừng đến nơi đây.

Lần đầu tiên đến, là sau khi toàn bộ Liên Hoa Ổ đều diệt môn, y vì Ngụy Vô Tiện mà bị hóa đan. Giang Trừng đứng ở phần sáng, nhìn đến bên kia căn phòng, ở phần tối ấy, y thấy cha nương đứng sánh vai, tay nắm tay, hướng về phía y mỉm cười. Giang Trừng thật rất muốn tiến về nơi đó, chỉ cần vượt qua sợi dây đỏ kia liền có thể, nhưng là y không vượt qua được. Đằng sau y là a tỷ cùng với Ngụy Vô Tiện giữ y lại, trên vai y là cả Giang gia còn cần xây dựng lại, Giang Trừng tuy rằng vẫn luôn lưu luyến nhìn về phía bên kia căn phòng, nhìn về phía cha nương y, cuối cùng vẫn là cùng tỷ tỷ cùng Ngụy Vô Tiện tiến về nơi ngược lại.

Lần hai là sau đại nghĩa diệt thân, Ngụy Vô Tiện vạn quỷ phản phệ nơi Loạn Táng Cương. A tỷ qua đời, Kim Tử Hiên cũng mất mạng rồi, y bị cưỡng ép đứng lên đại nghĩa diệt thân, mà Ngụy Vô Tiện cuối cùng chính là xác cũng không còn, vạn quỷ phản phệ, đó sẽ là loại nào đau đớn? Nghe nói Ngụy Vô Tiện đều đã hồn phi phách tán, không thể nào đi, Trần Tình còn tại y nơi này, Ngụy Vô Tiện như thế nào có thể dễ dàng như vậy hôi phi yên diệt, khẳng định là mấy kẻ đó ăn nói linh tinh. Tên sư huynh kia của y tuy rằng sốc nổi nhưng không thể phủ nhận hắn cũng vô cùng tài năng, làm sao có thể dễ như vậy mà chết được! Hắn chắc chắn sẽ quay trở lại. Giang Trừng mơ hồ nhìn sang bên kia, a, cha, nương, còn có a tỷ, đứng cùng nàng là Ngụy Vô Tiện, đằng sau ôm nàng là Kim Tử Hiên a, đằng sau bọn họ là toàn bộ huynh đệ cùng y lớn lên, bọn họ đều đang hướng y vẫy gọi kìa. Giang Trừng hốc mắt đỏ ửng, y vươn tay ra, tưởng chừng chỉ thêm một chút nữa liền có thể chạm đến sợi dây đỏ ấy, liền ngạnh sinh sinh bị phá vỡ. Kim Lăng trong lòng y đang khóc, đứa nhỏ ấy khóc đến thật thương tâm. Không được, y như thế nào có thể bỏ A Lăng một mình? A Lăng chỉ còn y a! Vậy nên, Giang Trừng thu tay lại, cười khổ nhìn thân nhân ở phía bên kia, ôm thật chặt lấy tiểu Kim Lăng, nhẹ nhàng dỗ dành cháu trai nhỏ đang khóc lớn. Kim Lăng dưới sự dỗ dành của y cũng dần an tĩnh lại, rất nhanh liền ngậm ngón tay ngủ an lành trong vòng tay ấm áp của cữu cữu. Mà Giang Trừng chỉ có thể yên lặng mà rơi nước mắt. Nguyên lai, đời người còn có thể đau đến như vậy! Y chỉ có thể dựa vào Kim Lăng cùng tìm kiếm Ngụy Vô Tiện mà đứng tiếp tại nơi đây. Như vậy, ít nhất đến khi gặp lại a tỷ, y có thể tự hào nói với nàng rằng, tỷ, ngươi xem, A Lăng đều đã lớn, có thể một mình một phương, đệ có phải rất lợi hại không? Y cũng có thể tự hào nói với cha nương rằng y đã đem Giang gia trở thành một tông lớn mạnh rồi, y không phụ kỳ vọng của họ, y đã làm họ tự hào! Quan trọng nhất, nếu Ngụy Vô Tiện trở về, y lần này cũng sẽ có đủ năng lực để bảo vệ hắn.

Lần thứ ba tiến đến, Giang Trừng cũng không nhớ rõ, là năm thứ năm chờ Ngụy Vô Tiện trở lại chăng? Vẫn là năm thứ bảy nhỉ? Có lẽ là một trong hai. Chờ đợi một người thật sự rất mệt mỏi a, hơn nữa, Ngụy Vô Tiện lỡ như quả thật như bọn họ nói, hồn phi phách tán rồi thì phải làm sao? Sư huynh của y lợi hại như vậy, tên đó tổng luôn có cách trở mình mà, đối mặt Ôn gia cũng vậy, đối mặt bách gia cũng là, hắn luôn có cách để có thể sống sót mà! Y mới không tin, Ngụy Vô Tiện cứ như vậy liền hồn phi phách tán. Nhưng là mệt quá. Mười mấy cái Tết đã qua đi rồi, cũng đã bao lứa môn sinh mới gia nhập Giang gia rồi! Đó đều là những thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, nhưng lại không có gương mặt nào mà y thân quen cả. Bọn họ đều là kính cẩn mà gọi y một tiếng tông chủ, một tiếng sư phụ, đã không còn người tươi cười gọi y Nhị sư huynh nữa! Từ đường mỗi năm đều nghi ngút khói, mỗi cái Tết đến Giang Trừng cũng chỉ có thể cô độc mà quỳ gối trong Từ đường, nở một nụ cười gượng gạo kể cho thân nhân đã qua đời những câu chuyện nhỏ trong năm. Bài vị thật lạnh lẽo, khói trắng mờ sương ảo, Giang Trừng trong cơn say như nhìn đến cha nương cùng a tỷ hướng y giương tay. Y thật muốn cầm lấy tay của họ, Từ Đường thật lạnh lẽo, Liên Hoa Ổ cũng chẳng còn như trước, đã không còn người sẽ nhớ bọn họ còn có một vò rượu ủ dưới gốc đào trong sân, không còn người nhớ họ còn một lời hứa Vân Mộng Song Kiệt còn dở dang, không ai còn biết đến giáo trường đầy nắng, biết đến bát canh sườn ấm nồng ngày đông, biết đến pháo hoa Vân Mộng. Đã chẳng còn ai biết đến. Giang Trừng nức nở thành tiếng, đưa tay ôm lấy đầu gối, nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn dài trên má, thấm ướt nền đất. Y thất thểu muốn chạm tay vào bọn họ, bàn tay nắm lấy sợi dây màu đỏ cảm thấy thật đau, máu tươi đều đã chảy ra, nhưng là có người ngăn y lại. Giang Trừng ngơ ngẩn nhìn Kim Quang Dao nhẹ gỡ tay y khỏi sợi dây, sau đấy liền băng bó vết thương sâu hoắm ấy, giật mình. Kim Quang Dao như thế nào lại ở đây? Hắn đáng lẽ phải cùng Kim Lăng ở Kim Lân Đài ăn tết chứ? Như nhìn thấu nghi hoặc trong mắt y, Kim Quang Dao mỉm cười, đem vải băng thắt thành một cái nơ xinh đẹp trên lòng bàn tay y, sau đó mới từ từ nói:
- A Lăng cứ nằng nặc muốn đến Liên Hoa Ổ bồi Giang tông chủ, ta cũng hết cách. Dù sao cũng phải thừa nhận, hạt sen ngào đường ở nơi này quả thật là mỹ vị thế gian, Kim Lân Đài cũng không thể nấu ra được hương vị ấy.

Giang Trừng biết, Kim Quang Dao đây là cho y bậc thang để y bước xuống, nhưng là Giang Trừng cũng tò mò, Kim Quang Dao không phải chán ghét y sao, như thế nào lại tỏ ra ân cần vậy? Kim Quang Dao ở với y gần mười năm, tự nhiên nhìn hiểu vị này tàn nhẫn độc địa Tam Độc Thánh Thủ trong miệng thế nhân, thế nhưng hắn cũng không nói nhiều, chỉ là mỉm cười nắm tay y dẫn ra khỏi Từ Đường, tiến về phía Kim Lăng đang ngồi đợi với Tiên Tử ở ngoài cửa. Kim Lăng thấy bọn họ liền hớn hở mà xông đến, đối cữu cữu lâu ngày không gặp ngay lập tức là ôm y, đem mặt đâm mạnh vào ngực y, hớn hở mà gọi:
- Cữu cữu! Ta với tiểu thúc thúc đến xem ngươi!

Giang Trừng hai mắt mở lớn nhìn Kim Lăng. Hai người vốn vì có mâu thuẫn mà cãi nhau, tiểu Kim Lăng giận dỗi liền quay người chạy về Kim Lân Đài đón tết, không hiểu là bị Kim Quang Dao dụ dỗ thế nào mà hiện tại liền mặt mày hớn hở, nhìn như thể cãi vã gì đó đều chưa từng xuất hiện. Kim Quang Dao nhìn y hai mắt mở lớn, cảm giác tựa như một chỉ tiểu nhím, đáng yêu đến mức Kim tông chủ khẽ che miệng lại cười. Kim Lăng cũng mặc kệ Giang Trừng còn giận hay không, dù sao cữu cữu cũng sẽ không tức giận lâu, đưa tay kéo lấy tiểu thúc thúc một bên còn đang thầm cười trộm, chạy thật nhanh về hướng đại môn:
- Cữu cữu, tiểu thúc thúc, ta thấy dưới trấn đang mở hội đón tết đó, chúng ta mau đi tham gia đi!

Giang Trừng ngơ ngẩn nhìn Kim Lăng hào hứng dẫn y đi chơi. Phải a, y còn A Lăng, y như thế nào có thể dễ như vậy liền nghĩ đến bỏ A Lăng mà đi? Như vậy khác gì có lỗi với cha nương, với a tỷ? Nhìn sang Kim Quang Dao, chỉ thấy hắn cũng là sủng nịnh mà nhìn Kim Lăng, y cảm thấy có lẽ họ Kim này cũng không tồi.
Cho đến khi từng bông hoa nở rộ đầy đêm đen chào đón một năm mới, Giang Trừng lại nghe thấy Kim Quang Dao nói:
- Giang tông chủ, ngươi xem, chúng ta như vậy có phải rất giống một gia đình không?
Quan hệ của bọn họ cũng theo đó mà hữu hảo lên.
Ít nhất sau đấy Giang Trừng cũng không có quay lại căn phòng này nữa.

Lầm thứ tư là sau Quan Âm Miếu. Kim Quang Dao, Ngụy Vô Tiện, niềm tin của Giang Trừng hoàn toàn bị đạp vỡ. Kim Quang Dao chết, lời hứa Vân Mộng Song Kiệt như một trò đùa, mười ba năm chờ đợi trở thành công cốc, Giang Trừng tự giễu cười, thấy chưa, chỉ có ngươi ngu ngốc tự mình đa tình mà thôi. Bên kia căn phòng vẫn là thân nhân của y, à, Ngụy Vô Tiện đã không còn đứng nơi đó nữa rồi, thay vào đó là Kim Quang Dao. Bọn họ vẫn như vậy, không nói một lời, tất cả đều mang trên mặt một nụ cười mỉm nhàn nhạt, bàn tay đều chìa ra, hương về phía y. Giang Trừng ngơ ngẩn nhìn họ, như bị thôi miên mà vươn tay ra. Từng ngón tay bị sợi dây đỏ làm cho máu chảy đầm đìa, Giang Trừng lại tựa như không biết đau mà tiến về phía trước. Đến khi cả cánh tay y đều đã vươn sang, Giang Trừng hai mắt dần dần lấy lại thanh minh. Vạt áo sau lưng bị níu lại, Giang Trừng sững sờ. Đằng sau là Kim Lăng cùng thật nhiều môn sinh Giang gia đang giữ lại vạt áo của y. Giang Trừng như thằng ngốc nhìn họ. A, phải rồi, Giang Trừng còn Kim Lăng, còn Giang gia. Kim Quang Dao qua đời, Kim Lân Đài to lớn đè nặng trên đôi vai đứa cháu nhỏ này của y, nếu hiện tại y cũng rời đi, Kim Lăng phải làm sao giờ. Sẽ giống như y năm đó, từ một thiếu niên nhiệt huyết trong lòng mang đại nghĩa trở thành một Tam Độc Thánh Thủ tàn nhẫn độc ác mà thế nhân e sợ? Ban ngày lạnh mặt đối phó những âm mưu dương mưu, ban đêm về tự ôm lấy mình mà liếm láp miệng vết thương thú nhỏ? Chưa kể đến những lão hồ ly trên Kim Lân Đài, nếu mất đi chỗ dựa là y, Kim Lăng phải làm sao giờ? Bọn họ sẽ hợp lực lại hãm hại đứa nhỏ này, y như thế nào có thể lặng yên đứng nhìn? Giang Trừng hai mắt đẫm lệ, y cắn răng rút cánh tay đã đẫm máu trở về, đưa bàn tay không bị thương lên xoa đầu Kim Lăng. Cánh tay dính máu bị giấu sau lưng, máu tươi nhỏ từng giọt, in đậm vết lên nền nhà trắng tinh rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Mà hiện tại, chính là lần thứ năm, Giang Trừng thầm nghĩ, cũng là lần cuối cùng rồi. Giang Trừng khẽ mỉm cười. Thân ảnh gia đình y bên kia ngày càng rõ rệt. Khi Giang Trừng nhìn lại đằng sau, y có thể thấy rõ hai thân ảnh một đen một vàng ấy. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ kề vai sát cánh, vừa đi vừa cười đùa trêu đùa, vô cùng hạnh phúc. Kim Lăng cũng không cô đơn nữa, hai bên cậu là tiểu Song Bích, ba đứa nhỏ vừa đi vừa cãi nhau chí chóe, bá vai khoác cổ vô cùng thân thiết. Đủ rồi, Giang gia đã lớn mạnh, người thừa kế cũng được y bồi dưỡng tốt, Kim Lăng cũng không còn là đứa trẻ cô đơn như quá khứ nữa, thằng bé đã có những người bằng hữu nó có thể tin tưởng, Giang Trừng cũng không nghĩ làm đứa nhỏ này khó chịu vì cảm thấy bị kiểm soát. Y cũng không còn sức để đợi thêm một ai nữa, không về liền không trở về, cũng sẽ không còn một Giang Trừng túc trực bên một bát canh sườn cũ chờ một người không trở về. Chỉ là, một kiện vật cuối cùng, Giang Trừng từ ngực áo lôi ra một chiếc hộp gỗ, y cũng không muốn nợ ai nữa. Giang Vãn Ngâm y đời này sống cao ngạo, không cần đến đồ bố thí của người khác. Chiếc hộp gỗ in hoa văn phức tạp được đặt cẩn thận trên mặt đất chứa đựng một kiện sự vật cuối cùng y để lại trên dương gian cho một kẻ sẽ không trở lại, là trân trọng cuối cùng mà y có thể dùng cho kẻ kia, cũng là lời vĩnh biệt không lời. Căn phòng trắng dần bị bóng đen bao phủ, hàng ngàn cánh tay từ trong bóng tối vươn ra muốn bắt lấy vạt áo y, nhưng đều là công dã tràng. Giang Trừng thở mạnh một hơi, quay đầu nhìn Kim Lăng một lần cuối, thấy cậu vẫn sẽ tiến về tương lai phía trước liền mỉm cười, dứt khoát mà quay đi. Mà bên kia, ngay khoảng khắc Giang Trừng quay lưng đi ấy, Kim Lăng tựa như cảm ứng mà quay lại, chỉ thấy đập vào mắt cậu là bóng lưng cô độc của cữu cữu, mà đang đứng trước mặt y là một con quái vật khổng lồ. Tim Kim Lăng như dừng lại, cậu bàng hoàng nhìn cữu cữu nhà mình, sau đấy liền không màng tất cả mà chạy, chạy thật nhanh về phía Giang Trừng. Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi theo hành động của Kim Lăng mà quay lại, nhìn đến cảnh tượng kia cũng là bàng hoàng mà chạy theo cậu. Ba đứa nhỏ dị động làm Ngụy Vô Tiện chú ý, hắn quay lại nhìn theo hướng ba đứa nhỏ đang chạy, chỉ thấy Giang Trừng đứng đó một mình, tuy hắn không quá muốn cùng Giang Trừng tái kiến rồi lại tan rã trong không vui, nhưng là có gì đấy không ngừng thôi thúc hắn mau tiến lên, mau chạy về phía y, chạy về phía tiểu sư đệ, trước khi quá muộn. Có thể là do gương mặt hoảng loạn của đám tiểu bối, Ngụy Vô Tiện không cấm mà sinh ra chút hoảng hốt, hắn cảm thấy bất an, vậy nên hắn cũng chạy theo mấy đứa tiểu bối về phía Giang Trừng, theo sát là Lam Vong Cơ.

Giang Trừng lần này không chút do dự mà chạm đến sợi tơ đỏ kia. Đau đớn theo đó mà đến, máu tươi theo cánh tay y nhỏ thành từng vệt lớn trên mặt đất trắng xóa. Căn phòng trắng tối dần, những bóng đen không ngừng vươn bàn tay ra bắt lấy vạt áo của y nhưng đều không thành. Trong không gian vắng lặng văng vẳng tiếng khóc thê lương, mùi máu tươi khẽ xộc lên. Giang Trừng cảm thấy cả cơ thể đau nhức, vị trí đan điền càng là nóng bỏng, cả cơ thể y thật nặng nề. Nhưng là y không dừng bước, vẫn là tiếp tục mà bước qua sợi dây đỏ ấy, mặc cho máu tươi không ngừng chảy, mặc cho đau đớn không ngừng bủa vây. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má y, Giang Trừng phảng phất như nghe thấy những âm thanh nức nở gọi y tông chủ, gọi y sư phụ, nhưng y không đáp lại, bởi Giang Trừng nghĩ rằng, đó cũng chỉ là một hồi ảo giác mà thôi, tựa như cha mẹ hòa hợp đứng cạnh nhau bên kia vậy.

Kim Lăng dùng hết sức mà chạy về phía y, cậu cảm giác con đường nhìn thì ngắn nhưng tựa như dài đến vô tận vậy, cậu chạy mãi, chạy mãi cũng không đến bên cữu cữu được. Cậu thấy trên vạt áo cữu cữu đã dính máu rồi, không được, không ai được phép tổn thương cữu cữu của cậu. Mồ hôi lăn trên trán Kim Lăng, hai chữ cữu cữu như nghẹn lại nơi cổ họng, có cố thế nào cũng nói không ra. Cậu chỉ có thể cố gắng mà chạy đến bên cữu cữu, bảo vệ y khỏi thứ gớm ghiếc đang chực chờ giết chết người kia. Dù vấp ngã, dù mỏi mệt, Kim Lăng cũng không dám dừng, bởi cậu chỉ sợ rằng nếu cậu chần chờ dù chỉ một khắc thôi, thân nhân cuối cùng trên đời của cậu cũng không còn nữa.

Thân thể Giang Trừng ngày càng nặng hơn, đau đớn đã lan tỏa khắp các kinh mạch, cảm giác như bị xé rách không hề dễ chịu. Nhưng y không rên ra một tiếng, cứ như vậy mà cắn răng chịu đựng, cắn răng bước tiếp. Trong phút mơ màng, Giang Trừng hồi tưởng lại toàn bộ ký ức từ nhỏ đến lớn. Cả cuộc đời này của y, danh kiếm Tam Độc, nhưng là y chém không ra, thoát không khỏi tham sân si ba chữ này. Giang Trừng có lúc cũng thật muốn khóc, ai lại hiểu được đau đớn của y. Bọn họ chỉ nhìn đến trên thân y máu tươi của quỷ tu, nhìn đến y kiêu căng ngạo mạn, nhưng là không một người nhìn thấy trên thân y là máu của thân nhân, máu của chính bản thân y, không ai nhìn đến trên vai y là cả Vân Mộng Giang thị, khắp cơ thể y là những vết thương còn rỉ máu, trong tâm y vẫn luôn bị cắm một con dao sắc bén chỉ trực chờ lại đâm y một nhát. Ai mà nghĩ đến người mà bản thân y tin tưởng nhất, lại là người tổn thương ta nhiều nhất đây. Vết thương trên vai đã khép miệng còn có thể lại âm ỉ đau, vết thương trong lòng ai lại có thể chữa khỏi. Thôi, Giang Trừng nghĩ, vẫn là buông tất cả thôi, buông tha đau khổ kiếp này, buông tha gánh nặng mà đi. Thương tổn trên thân lại không phải lần đầu, đều đã đau đến chết lặng rồi, làm sao có thể còn sợ bị vết thương da thịt! Đối với y, cái chết giờ, cũng chỉ còn là một sự giải thoát mà thôi.

Giang Trừng cảm thấy mí mắt đều đã nặng nề hơn rồi, hai tai y cũng ù đi, các giác quan đã chết lặng đối với đau đớn. Máu đỏ tươi vẫn đang thấm ướt mặt đất, vệt máu đỏ nở rộ trên nền trắng tuyết, sau đấy liền rất nhanh mà biến mất.
Kim Lăng dồn toàn lực vào hai chân. Bên tai cậu vang lên tiếng gọi thốt thảng quen thuộc, bảo cậu hãy nhanh lên. Những bóng đen đưa tay giúp đỡ cậu bước nhanh hơn. Bóng lưng cữu cữu đã ở ngay trước mắt rồi, Kim Lăng vui vẻ mà tăng tốc, bao mệt mỏi nãy giờ dường như đã biến mất, trở thành nguyên liệu giúp cậu nhanh hơn mà đến bên cữu cữu. Cậu vươn tay ra, bàn tay hướng đến vạt áo Giang Trừng mà túm lấy:
- CỮU CỮU!

Vạt áo ấy ngay khoảng khắc chạm đến tay cậu liền tan thành hàng nghìn ánh sao trên trời. Thứ cuối cùng Kim Lăng nhìn thấy, là nụ cười ôn nhu và thoải mái nhất mà cậu thấy trên mặt cữu cữu. Sau đấy, thân ảnh người, liền hóa thành hàng nghìn ánh sao trời mà tan biến mất, để lại một Kim Lăng với nụ cười hạnh phúc cương cứng trên mặt. Ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, căn phòng quay trở lại như trước, trắng tinh, lạnh lẽo, trước mắt cũng chẳng còn quái vật, chỉ còn lại một sợi dây đỏ tươi như máu ngăn cách hai phía.

Kim Lăng khuỵu xuống trên nền đất, run rẩy nhìn đến hai bàn tay trống rỗng, khẽ nắm chặt tựa như muốn níu giữ một cảm giác gì đó.
Trước mặt cậu chỉ còn lại một chiếc hộp gỗ họa tiết phức tạp. Cậu run tẩy mà cầm lấy nó. Một giọt, hai giọt nước mắt khẽ rơi, tạo thành từng vũng nước nhỏ đậm màu trên hộp. Từng ánh sao tụ lại trên tay cậu, rồi hóa thành chiếc nhẫn bạc quen thuộc vẫn luôn bảo vệ cậu- Tử Điện.
Kim Lăng ôm lấy chiếc hộp thoáng chốc như nhìn đến trước mắt thân ảnh tử y ấy tay cầm Tử Điện chắn trước mặt cậu, nhưng khi đưa tay ra mới biết, toàn bộ chỉ là hư ảnh. Nơi nào còn có tử y nhân ấy. Y đã hóa thành hàng ngàn ánh sao trên bầu trời cao, chỉ để lại nơi này một chiếc nhẫn bạc thay y bảo hộ thân nhân duy nhất trên đời.

Lúc Ngụy Vô Tiện đến, đập vào mặt hắn không phải bóng hình tiểu sư đệ mà hắn mong đợi, mà là một Kim Lăng ngơ ngẩn trong tay ôm một chốc hộp gỗ tựa như trân bảo. Hắn nhìn đến những bóng đen xung quanh, bọn họ lạnh nhạt mà nhìn hắn, đã không còn một người hắn quen thuộc. Giang Trừng đi rồi, thế gian đã không còn một người nhớ đến nơi gốc đào trong sân chôn vật gì, không còn người nhớ đến trong phòng ngủ cũ ấy có khắc cái gì. Sẽ không còn người vì hắn lưu giữ Trần Tình, sẽ không còn người thủ lấy một giấc mộng Vân Mộng Song Kiệt không thành thật. Người duy nhất nơi Liên Hoa Ổ sẽ vì hắn mà nấu một bát canh sườn, vì hắn mà thắp một ngọn đèn đã không còn. Là hắn đẩy y đi, là hắn nợ y, là tự hắn vứt bỏ nhà.
Lại có gì quan trọng chứ, hối hận lại làm sao, y chết rồi. Chết ở mười ba năm ấy hắn không nhìn lại, chết ở Quan Âm Miếu năm ấy hắn phủ nhận, chết ở Liên Hoa Ổ đã không còn một cái thân nhân.
Cuộc đời này, đau khổ nhất không phải lúc người ra đi, mà là khi người đã đi rồi, mới nhận ra người quan trọng đến đâu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi các cô tôi đăng muộn.
Vốn là xong từ trưa, kết quả Watt lên cơn, nuốt mẹ nó hơn 1k chữ của tôi. Lại phải lóc cóc đi đánh lại.

Ở đây sẽ có lý giải cho những ai không hiểu:
Câu chuyện này có thể xem là Năm lần Giang Trừng muốn tự sát, và một lần cuối cùng.
Căn phòng trắng có thể xem như một mối ngăn cách giữa Nhân gian và Địa phủ. Các cô có thể thấy đây hoàn toàn là theo ánh mắt của Trừng, bởi lần hai và lần ba Ngụy Vô Tiện (mà Giang Trừng biết là đã chết) đều ở bên kia căn phòng, nhưng đến lần thứ tư khi hắn đã trở lại, bên kia liền không còn thân ảnh của Ngụy Vô Tiện nữa.

Bóng đen vẫn luôn ở đó. Đây là đại diện cho môn sinh và bá tánh trên dưới Vân Mộng. Không phải bọn họ không có phân lượng gì trong lòng Giang Trừng, ngược lại có thể thấy trong bốn lần đầu, Giang Trừng đều sẽ vì họ mà xem xét, cuối cùng vì họ mà sống tiếp. Chỉ là đến lần thứ năm, Giang Trừng đã quá mệt, y đã đảm bảo bọn họ dù không có y vẫn có thể tiếp tục mà sống tốt nên dù những cánh tay trong bóng ấy có cố bao nhiêu cũng không thể níu lại vạt áo tử sắc ấy.

Kim Quang Dao vốn là không muốn lợi dụng Giang Trừng. Tôi cảm thấy bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng Kim Lăng mười ba năm rồi, dù không ưa nhau đến mấy, Kim Quang Dao trong lòng A Trừng vẫn có phân lượng, cũng sẽ là lý do giúp Giang Trừng tiếp tục sống. Đến Quan Âm Miếu trở mặt đánh nhau, đến cuối Giang Trừng vẫn sẽ vì hắn mà giữ lại một phần trọng lượng. Giang Trừng là người yêu hận rõ ràng, ngươi tốt với hắn một, hắn sẽ luôn ghi nhớ phân tốt đó của ngươi, dù ngươi đâm hắn một dao hắn cũng sẽ nhìn lại ký ức tốt đẹp với ngươi mà bỏ qua mọi thứ.

Cảm thấy quá ngược rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net